Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 286




Dung Tư Thành kỳ có ý cười trên sự đau khổ của người khác, để anh ấy nịnh nọt, lần này thúc đến móng ngựa rồi chứ?

Cuối cùng là Mộ Gia Hạo mở miệng, chỉ chỉ vào bát mỳ nói: "Mỳ này mới là mẹ tôi làm, dưa muối cũng vậy Anh ấy vừa nhìn là có thể nhìn ra.

Mẹ cậu bé làm đồ ăn không phải đỏ lên thì chính là đen đi, dù sao cũng không phải là màu bình thường. Tề Vấn Tiêu lúng túng đáp một tiếng.

Dung Tư Thành đúng là bình chân như vại, ăn một miếng mỳ của Mộ Yến Lệ, không quá nhiều chờ mong, dù sao tài nghệ nấu ăn của Mộ Yến Lệ thật sự là không dám khen tặng.

Nhưng mà khoảnh khắc khi ăn vào trong miệng, vẫn là khiến anh kinh ngạc, mì cô nấu quả thực rất ngon.

Là loại mì trộn sau khi qua nước lạnh, anh ăn ra có vị thơm của tương vừng và mùi dầu ớt, ăn cùng với dưa chuột cắt sợi, giá, hành, lạc, nhìn thấy một chút không giống là Mộ Yến Lệ không biết nấu cơm làm ra được.

Đây thực sự là làm anh kinh ngạc, anh liên tiếp giật đầu: "Ngon"

Mộ Yến Lệ sắc mặt rốt cục cũng dễ nhìn hơn chút: "Đó là làm bảy năm rồi, Tề Vấn Tiêu mau nếm thử."

Mộ Yến Lệ nhường anh ấy một bước, Tề Vấn Tiêu vội vàng đáp lại một tiếng, cũng nếm thử, quả nhiên rất ngon, anh ấy vừa nãy vẫn luôn cho rằng anh trai của mình là cố ý ép buộc nói rằng ngon.

Bây giờ xem ra vẫn thực ra là rất ngon. "Yến Lệ khỏi phải khen cô, thực sự rất ngon." "Đúng chưa? Tay nghề của tôi." "Vậy tại sao Dung Tư Thành lại nói cô không biết nấu ăn?"

Dung Tư Thành: "..." Còn mang theo kế chia rĩa xích mích sao? "Tôi nói lúc nào?"

Tế Vấn Tiêu nói: "Hôm làm sủi cảo đó."

Dung Tư Thành trừng mắt nhìn anh ấy: "Hôm đó tôi cũng chưa từng nói, bạn gái tôi chính là không biết nấu món ăn của nước mình được không? Huống hồ có tôi là bạn trai cần gì cô ấy làm gì chứ?"

Mộ Gia Hạo nghĩ thầm, vẫn là cha của cậu bé đi đường trên.

Tề Vấn Tiêu nhìn Dung Tư Thành dáng vẻ thể hiện lòng trung thành, cũng có chút không nhịn được cười, lúc nào nhìn thấy Dung Tư Thành lại sợ một người như thế.

Ừ, đại khái chính là sợ.

Sợ cô tức giận, sợ cô không để ý đến anh, thậm chí cô còn chau mày lại, đều phải nghĩ lại có phải là đã chọc giận cô làm cô mất hứng không "Ngược lại hôm đó anh không phải nói như thế." Tề Vấn Tiêu cố ý nói.

Dung Tư Thành: "Cậu là muốn để tôi ném cậu đi ra đúng không?" "Đây là nhà Yến Lệ" "Nhà bạn gái tôi."

Mộ Yến Lệ cạn lời, hai anh em này quan hệ sau khi tốt hơn một chút, mỗi ngày đều ấu trĩ như thế.

Cô bĩu môi, sâu xa nói: "Trong nồi chỉ còn lại chưa đến một bát mì ăn không no thì đừng có tìm tôi." Dung Tư Thành nghe vậy nhất thời không tính toán với anh ấy, vùi đầu vào ăn một miếng lớn.

Tề Vấn Tiêu nhìn bát mì của mình còn một nửa, đang nhìn tô mì còn một nửa non của Dung Tư Thành, cảm giác làm sao lại không đuổi kịp anh ấy.

Nhìn một lúc, bưng bát lên trực tiếp tiến vào nhà bếp.

Dung Tư Thành nhíu mày, cũng bưng bát đứng dậy đi theo.

Dù sao đất này là chiến trường của anh, vừa đi đến liền cầm nắp xoong trực tiếp đậy lại.

Mà đũa của Tền Vấn Tiêu vừa cho vào trong nồi. Mắt nhìn thấy mì đến miệng rồi mà còn không được ăn, anh ấy cũng không cam tâm.

Một người muốn cướp một người lại không cho. "Chơi trò gì vậy hả, anh ăn xong chưa?" "Cậu quản được sao? Tôi chút này không đủ ăn." Hai mẹ con ở phòng khách đều kinh ngạc mở to hai mắt, quả thực cạn lời.

Mộ Yến Lệ vốn là để cho bọn họ dừng cãi nhau nữa, kết quả thì hay rồi, hai người này chiến đấu ngày càng thăng cấp, hai người đàn ông chừng 30 tuổi, ở trong phòng bếp suýt chút nữa bởi vì một bát mì mà đánh nhau?

Nếu như nói ra tin ai tin chứ? Nói rằng đây là tổng giám đốc lạnh lùng sao?

Nói rằng đây là người đàn ông dịu dàng sao?

Mộ Gia Hạo cũng mặt đầy lo lắng nói: 'Mẹ, lần sau mẹ làm nhiều hơn một chút."

Mộ Yến Lệ rất mệt mỏi nói: "Được."

Mộ Gia Hạo nhíu mày, mặt đầu lo lắng nhìn phòng bếp: "Mẹ mau đi khuyên nhủ bọn họ một chút đi."

Mộ Yến Lệ nâng quai hàm hứng thú rã rời: "Khuyên như thế nào? Bát mì kia cho ai?" Mộ Gia Hạo suy nghĩ một chút: "Nếu không mỗi người một nửa?" "Ừm, ý này cũng được."

Mộ Yến Lệ nói xong đứng dậy, vừa đi tới cửa phòng bếp.

Hai người đàn ông trong nháy mắt trở nên có thương có lượng.

Dung Tư Thành: "Cậu lấy trước?" Tề Vấn Tiêu: "Không cần không cần, anh lấy trước."

Mộ Yến Lê: ".. "Tôi đi lấy cho hai người."

Cô đi tới, mở nắp nồi ra, lấy đầy mỳ vào bát cho hai người, còn sót lại một chút.

Cô dịu dàng cười nói: "Từ từ ăn, không đủ vẫn còn Dung Tư Thành: ".. Tề Vấn Tiêu: "..