Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 187




“Hai người quen nhau?” Trình Gia Dật nheo mắt nhìn cô.

Mộ Yến Lệ thở dài nói: “Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Dung Tư Thành” Trình Gia Dật nghe thấy cái tên Dung Tư Thành, trái tim anh ta như thắt lại, một lúc lâu sau anh ta cũng không nói gì.

Anh ta đã suy nghĩ rất nhiều trong mấy ngày nay, anh ta không thể tin được rằng Mộ Yến Lệ lại lừa mình chỉ dựa vào một người phụ nữ.

Có lẽ Dung Tư Thành là một người có tiền, có quyền lực, cô ấy lại là một cô gái không có biện pháp thoả hiệp.

Hoặc cũng có thể bức ảnh chỉ là giả mạo, cô gái ấy đã khơi lên sự bất hoà. Làm sao Mộ Yến Lệ có thể yêu một người đàn ông coi cô như tên trộm, còn nói nhân phẩm của cô ấy có vấn đề chứ? Anh ta không thể bị người phụ nữ đó khiêu khích được, như vậy thật không công bằng với Mộ Yến Lê.

Không phải người phụ nữ đó nói rằng một tuần sau Mộ Yến Lệ sẽ tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông nội Dung Tư Thành sao?

Nếu như cô ấy không đi thì điều đó chứng tỏ những gì cô ta nói là sai. Còn nếu cô ấy đi.

Anh ta cũng sẽ tận mắt chứng kiến.

Mộ Yến Lệ cũng không nói chuyện. Cô nhớ lại chuyện vừa rồi mình bị người đàn ông ép trong xe, trong lòng vừa thấy tức giận, vừa thấy có lỗi. . ngôn tình sủng

Một người là người đàn ông đã bên cô 7 năm, quan tâm chăm sóc cô, thậm chí còn thích cô ròng rã 7 năm trời. Sao cô có thể nói cho người ta biết cô chỉ trong vòn vẹn vài tháng đã có bạn trai chứ?

Đàn anh của cô sẽ không chỉ cảm thấy buồn, mà có lẽ anh ta còn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục thì sao?

Hai người nhất thời rơi vào im lặng.

Cuối cùng Mộ Gia Hạo phải lên tiếng trước: “Chú Trình, cô ấy không tốt, cô ấy cãi nhau với mẹ của cháu, còn cướp tiền của mẹ cháu nữa.

Nghe vậy, Trình Gia Dật ngay lập tức quay người nhìn cậu bé: “Ai cơ?” “Chính là người phụ nữ đó!”

Cậu bé quay lại nhìn Dung Uyển Nga người đang rời bước đi.

Trình Gia Dật hơi cau mày nhìn Mộ Yến Lệ: “Có chuyện gì vậy?”

Mộ Yến Lệ trả lời: “Cô ta là người phụ nữ đã ngăn cản tôi chữa trị cho ông nội của Dung Tư Thành, cô ta còn muốn mổ sọ cho ông nữa. Sau đó, khi Dung Tư Thành đưa cho tôi một khoản tiền, cô ta đã giật mất của tôi. Cô ta nhất quyết bảo là đợi ông nội tỉnh lại mới đưa cho tôi!”

Trình Gia Dật chợt nhận ra Mộ Yến Lệ đã từng kể chuyện này với anh ta rồi. “Tiểu An Ca, một thần y như cô có lẽ là lần đầu tiên nhận sự đối xử thiếu tôn trọng như vậy nhỉ?” Mộ Yến Lệ khẽ cười: "Không! Nếu như không phải vì số tiền 1,5 tỷ đó thì tôi đã lựa chọn thoái thác!”

Trình Gia Dật cười tủm tỉm, lắc đầu bất lực. Vừa rồi anh ta được nhìn thấy được dáng vẻ bất cần đời. Hai tên trộm kia quả thực mắc sai lầm, thế nhưng người ta bắt đánh cũng không ổn.

Giờ còn nghe lời kể của hai mẹ con, anh ta lại không có chút ấn tượng tốt đẹp nào cả. “Đàn anh, anh sao thế?” Mộ Yến Lệ hỏi.

Trình Gia Dật né tránh ánh mắt của cô: “Sao cơ? Tôi không sao cả!” “Vậy tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?” Mộ Yến Lệ lại hỏi thêm. Trình Gia Dật giải thích: “Vừa rồi tôi không nghe thấy, sau này mới phát hiện ra là điện thoại tắt nguồn!”

Mộ Yến Lệ luôn cảm thấy về mặt thời gian có vẻ không đúng, thế nhưng người ta đã nói như vậy rồi thì rõ ràng là không muốn giải thích. Mặc dù trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc thế nhưng cô cũng không hỏi gì thêm.

Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Sau này anh không được phép không nghe điện thoại, anh biết tôi lo lắng thế nào mà. Nếu không phải Gia Hạo tra ra vị trí của anh thì tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Trình Gia Dật trả lời: “Được!”

Trong lúc ba người nói chuyện, nó bắt một chiếc xe taxi rồi lên xe rời đi.

Dung Tư Thành đỗ xe cách họ không xa, anh nhìn chăm chăm ba người trên xe.

Khói thuốc đã chảy đến tay anh, anh chợt nhận ra rằng khói thuốc bị dập tắt rồi. Thật ra lúc tức giận, anh còn đến mức nhấn ga chạy thật xa. Thế nhưng anh lại thay đổi suy nghĩ, khi cô gái này không tìm được người, cô sẽ giận dữ khóc như không tìm thấy Gia Hạo được.

Cho dù nghĩ đi nghĩ lại thế nào anh cũng thấy không yên tâm, cho dù người cô ấy muốn tìm là tình địch của anh, thế nhưng anh cũng không thể cứ thế ngồi im được!

Anh bí mật theo sau taxi của họ, lần theo đường đến trường, sau đó lại đi đến bán đảo Hà Liên, rồi lại đi đến quảng trường trung tâm. Anh đã chứng kiến sự lo lắng của họ, rồi cả sự đoàn tụ của họ nữa!

Nhưng trong khoảng thời gian này, có lẽ cô ấy không nhớ tới anh dù chỉ một giây đúng không?

Điều không vui nhất là trong đầu của anh chỉ toàn là hình bóng của cô, vẻ mặt của cô, lời nói khi cô tức giận: “Tôi muốn một chân đạp hai thuyền đấy, có được không hả?"

Rõ ràng anh biết cô không có ý đó, cô không phải người phụ nữ như thế. Nếu như cô là người như vậy, anh đã không thèm theo đuổi cô rồi.

Thế nhưng cớ gì cô phải giận anh như vậy, cô chẳng để tâm đến suy nghĩ của anh một chút nào cả.

Trái tim hơi nhói đau, vì thế Dung Tư Thành lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lục Việt Anh: “Ra ngoài uống rượu đi!”

Giọng nói của Lục Việt Anh trong điện thoại đầy sự trêu chọc: “Được! Sao thế? Lại thất tình đấy à?” “Ừ”. Dung Tư Thành còn thật sự trả lời như thế nữa.

Kết quả là người ở đầu dây bên kia càng thêm kinh ngạc: "Khoan đã, vừa rồi có phải tôi nghe chữ “Ừ” không?”