Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 183




Dung Tư Thành nhìn cô, cảm thấy có chút buồn bực, anh, người bạn trai này đúng thật là oan ức, đã không được nhìn thấy thì thôi.

Cầu đầu tiên cô nói là cô không thích anh và anh lại đi tìm cô. Anh đã cố gắng rất nhiều để chịu đựng nó! "Tại sao em lại sợ đàn anh biết? Hay là em không biết giới thiệu tôi như thế nào, hay bản chất em không muốn ở cùng với tôi?"

Anh nhìn cô một cách chăm chú, sắc mặt Mộ Yến Lệ dần dần chìm xuống để xem anh nói gì? Cô không muốn ở bên anh, cô hứa sẽ cố gắng cùng anh làm gì? Không phải cô cũng đang cố gắng đẩy đàn anh đi chỗ khác càng sớm càng tốt sao? Nếu đàn anh của cô biết, cô ở bên anh cái gì chứ?

Làm bạn trai có vài ngày thôi là đã tốt lắm rồi lại còn được voi đòi tiên! “Dừng lại!” Cô nói một cách khách khí.

Dung Tư Thành nhìn cô, lông mày nhíu lại: "Sao em lại tức giận? Tôi chỉ muốn một câu trả lời, tại sao em không thể giới thiệu tôi với đàn anh của em? Em làm sao vậy?"

Mộ Yến Lệ lửa giận đã bị kích động: "Tôi chỉ là không muốn anh ấy biết đến sự tồn tại của anh. Tôi còn nghĩ rằng anh không đủ tư cách ngang hàng với đàn anh của tôi. Tôi nghĩ bắt cá hai tay chẳng phải rất tốt sao? Một câu trả lời như vậy. Anh có hài lòng không? Dừng xe!

Anh còn nói rằng anh không hề bị Cảnh Mai Chi khiêu khích, làm sao anh có thể theo đuổi chuyện này vô cớ nếu không bị khiêu khích?

Còn nói gì nữa để tin cô ấy, tin rằng cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt cô như sự giám sát mỗi ngày. Dung Tư Thành có chút tức giận mà vượt xe qua tấp vào lề đường, thấy Mộ Yến Lệ chuẩn bị mở cửa xuống xe, trực tiếp ấn điều khiển trung tâm khóa cửa lại.

Đôi mắt anh có một vết thương không thể giải thích được, và anh cau mày càng chặt hơn: “Tôi phải nói chuyện với em như thế này sao? Phải mất nhiều công sức hơn tôi mới có thể hỏi em một lần. "Anh muốn nói cái gì? Đây không phải là những gì anh muốn nghe sao?"

Mộ Yến Lệ thật sự không muốn quan tâm đến anh, cô mạnh mẽ đẩy cửa xuống:" Mở cửa cho tôi!"

Dung Tư Thành nhìn cô với giọng điệu hống hách: "Không nói rõ ràng với tôi, thì em không được đi đâu!" “Dung Tư Thành!” Mộ Yến Lệ tức giận và lo lắng: “Bản thân anh không thể kiên trì được trong thời gian thử việc này, phải không?

Dung Tư Thành tự giễu cười một tiếng: "Thời gian quản chế của em là bao lâu? Cái gì đủ tư cách? Tôi không thể cùng đàn anh của em xuất hiện quấy rầy em? Tôi hỏi thì em không nói rõ? Vậy em cuối cùng có để tâm đến tôi không vậy?"

Mộ Yến Lê nói: "Dung Tư Thành, anh đừng có mà được đẳng chân lên đằng đầu! Anh đã hứa với tôi thế nào? Anh đã hối hận chỉ sau vài ngày sao?" Dung Tư Thành nhíu mày, đột nhiên nhìn cô: "Đàn anh của em cũng thích em sao?"

Mộ Yến Lệ hơi kinh ngạc, người đàn ông này chỉ nhìn thấy đàn anh của cô vài lần, và anh biết rằng anh ta thích cô?

Trong lòng khẳng định suy đoán, Dung Tư Thành không biết trong lòng cô như thế nào, cười nhạo nói: "Hình như là em sợ bộ dạng của tôi làm tổn thương trái tim của đàn anh em sao, cho nên mới giấu tôi?"

Mộ Yến Lệ cau mày nhìn anh, anh không định dừng lại, đúng không?

Cô sợ đàn anh buồn, nhưng chuyện này muốn làm trái ý cô sao?

Nhưng bây giờ, cô không muốn giải thích chút nào! Sự im lặng của cô thể hiện sự đồng ý, trái tim của Dung Tư Thành lạnh lẽo, anh nhìn cô với đôi mắt đẹp: "Em có cảm thấy hối hận khi để tôi làm bạn trai của em không?"

Mộ Yến Lệ nổi giận đùng đùng đáp trả: "Đúng vậy! Là tôi rảnh rỗi và tôi muốn cố gắng phát triển cùng anh!"

Dung Tư Thành ngửa đầu ra sau: "Mộ Yến Lệ, em biết tôi không muốn cùng em cãi nhau, tôi thật sự không biết dựa vào cái gì kiên trì! Em luôn nói muốn tôi tin tưởng em, tôi xem em mỗi ngày lại đi cùng với người đàn ông mà em thích. Tôi không thấy được sự tin tưởng ở đâu mà bám vào, em cũng không nói lời nào, em muốn tôi tin như thế nào?"

Mộ Yến Lệ hung hăng cau mày, muốn nói rằng bọn họ ở cùng nhau 7 năm không gặp, không tin thì cứ chia tay đi, cứ không tin tưởng như vậy làm mệt mỏi lẫn nhau!

Nhưng chợt nhớ ra, cô đã hứa với anh kiểu gì cũng không chia tay, để rồi cô lại chịu đựng.

Cô định mở miệng giải thích nhưng điện thoại trong tay cô vang lên, cô cau mày cúi đầu trả lời, giọng Tống Chấn phát ra từ điện thoại: "Chị Yến, chúng tôi đang đợi đàn anh đi ăn cơm, nhưng anh ta đi ra ngoài vẫn chưa về, chúng tôi không có số điện thoại di động của anh ta. Vui lòng gọi điện thoại cho anh ta hộ tôi với!"

Mộ Yến Lệ trả lời và cúp điện thoại, tại sao đàn anh của mình lại đi ra ngoài? Cô lấy điện thoại di động của mình để gọi cho Trình

Gia Dật, nhưng anh ta vẫn không trả lời với tiếng bíp điện thoại.

Mộ Yến Lệ có chút lo lắng, có chuyện gì vậy? Cô đã gọi thêm vài lần nữa, và kết quả vẫn vậy.

Cô cáu kỉnh không thể giải thích được mà nhìn Dung Tư Thành: "Mở cửa!"