Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 117




Sắc mặt Thẩm Hoa Linh âm trầm, lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta: "Tôi không muốn để cho Lâm Hà Vinh nhìn thấy cô ghê tởm như thế này!"

Trương Linh Đan bật cười khanh khách: "Là chị không dám nhỉ? Nếu chị thật sự đánh tôi, Lâm Hà Vinh nhất định sẽ tìm chi tính sổ! Dù sao đi nữa thì tôi mới là bạn gái chân chính của anh ấy, còn chị ấy à? Cùng lắm được coi là "anh em" thôi!"

Thẩm Hoa Linh tức giận: "Nếu Lâm Hoa Vinh biết được bộ mặt thật của cô, có thể sẽ hối hận đến mức nhảy xuống sông Hà Phúc luôn đấy!"

Trương Linh Đan đáp lại: "Hối hận cái gì chứ? Anh ấy thích tôi nhất đó, chị không biết mỗi tối chúng tôi vui sướng biết bao đâu. Ôi chao, dù sao nói ra chị cũng không hiểu, ha ha ha..."

Nói xong, cô ta kiêu ngạo bước ra ngoài.

Thẩm Hoa Linh nhìn cánh cửa phòng mở ra rồi khép lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười.Buồn cười tên ngốc Lâm Hà Vinh, lựa đi lựa lại, cuối cùng chọn trúng thứ phụ nữ này!

Điều nực cười nhất chính là cô quả thật không dám ra tay đánh cô ta, cô sợ nếu Lâm Hà Vinh biết được cô đánh bạn gái cậu ta thì sẽ thật sự tin tưởng cô vô cớ kiếm chuyện.

Suy cho cùng thì chỉ vẻn vẹn hơn mười ngày yêu đương của hai người này đã có thể so sánh được với tình cảm bạn bè mấy năm của cô và Lâm Hà Vinh.

Hai người bọn họ mới là người thân cận nhất, Lâm Hà Vinh vô cùng yêu thích cô ta, người ta mỗi đêm đều làm ba lần!

Còn cô ấy thì được coi là thứ gì chứ?

Đột nhiên cảm thấy da dày cuồn cuộn rất khó chịu, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi lâu.

Thế nhưng chẳng nôn ra được thứ gì cả, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, thật sự vô cùng buồn nôn.

Phía bên này, sau khi Mộ Yến Lê uống trả giải rượu xong rồi nghỉ ngơi một lát thì đã cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy Trương Linh Đan đã trở lại nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Hoa Linh đâu.Mô Yến Lê hỏi: "Linh Đan, mới nãy cô có vào nhà vệ sinh đúng không? Cô có nhìn thấy Hoa Linh không?"

Trương Linh Đan gật đầu: "Hình như chị ấy uống nhiều rồi."

Mộ Yến Lê đáp một tiếng, sau đó đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.

Trương Linh Đan rũ mắt, khỏe môi cong lên cười yếu ớt. Cô ta nâng ly rượu lên, khuỷu tay huých vào người Lâm Hà Vinh. "Chúng ta hình như còn chưa kính rượu với cậu của anh."

Lâm Hà Vinh vội vàng đáp lời, nâng ly rượu lên: "Cậu, cháu và Linh Đan kính cậu một ly. Không phải nói cậu cũng là cổ đông của Studio sao, chúc cậu làm ăn phát đạt!"

Trương Linh Đan lại dùng khuỷu tay huých Lâm Hà Vinh: "Anh xem anh nói gì thế?"

Lâm Hà Vinh cười: "Đều là sự thật mà!"

Trương Linh Đan nâng ly rượu lên, cười khanh khách nhìn Dung Tư Thành, đôi mắt cong lại như móc câu: "Chúc Tổng giám đốc Dung ước gì được nấy,muốn gì có nấy!" không thể không nói rằng câu nói này quả thật đã lấy lòng Dung Tư Thành, bây giờ anh chính mà mong muốn bản thân ước gì được nấy, muốn gì có nấy! Anh liếc nhìn Trương Linh Đan, sau đó thản nhiên rũ mắt xuống, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Trong lòng Trương Linh Đan cực kỳ vui mừng, tuy rằng sắc mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, thế nhưng dù sao đi nữa thì Dung Tư Thành làm sao có thể dễ trêu chọc như vậy. Bây giờ chỉ cần anh ta có thể có chút ấn tượng với cô ta là tốt rồi, không được sốt ruột.

Sau đó, cô ta lại chuyển mục tiêu lên người Tề Vấn Tiêu và Sở Minh Hoàng, dùng một phương thức y hệt uống rượu với hai người họ.

Tuy rằng mỗi một người đều không quá nhiệt tình với cô ta, nhưng tương lai vẫn còn dài, chỉ cần ở bên Lâm Hà Vinh thì có thể tiếp xúc nhiều hơn với những người này.

Cô ta ung dung thàn nhiên liếc nhìn một lượt mấy người đàn ông trên bàn, mỗi một người tựa hồ như đều có thể vượt xa Lâm Hà Vinh.

Trước đây, cô ta cảm thấy có thể ở bên Lâm Hà Vinh cũng đã rất tốt rồi.

Nhưng hiện tại, cô ta đã không cam lòng phảidừng bước tại đây, Lâm Hà Vinh đúng là không tệ, nhưng còn rất nhiều người đàn ông ưu tủ khác đang ở phạm vi mà cô ta có thể chạm tay vào.

Nếu như cô ta chỉ cần ngoắc ngón tay đã có thể câu được con cá Lâm Hà Vinh, vậy thì việc bắt gọn những người đàn ông này không phải chỉ cần chút công sức thôi sao?

Nếu như có thể ở bên Dung Tư Thành hoặc Tề Vấn Tiêu, vậy thì cô ta thật sự có thể bước lên đỉnh cao rồi.

Bằng không thì Sở Minh Hoàng cũng được, Tổng giám đốc Công ty giải trí Hoàn Châu cũng đã mạnh hơn tên Lâm Hà Vinh chỉ biết chơi game này rồi đúng chứ?

Dù sao thì nếu vạch mặt với Lâm Hà Vinh, cô ta liền quăng rộng lưới thu cá lớn, đến lúc đó con cá nào nguyên mắc câu thì cô ta sẽ câu con đó.

Bên phía này, lúc Mộ Yến Lê tìm được Thẩm Hoa Linh thì thấy một mình cô ấy đang ngơ ngác đứng tựa vào bồn rửa tay. "Hoa Linh, cậu ở đây làm gì thế? Sao lại không quay lại?"

Thẩm Hoa Linh chậm chạp ngoảnh lại, nhìn thấy đối phương là Mộ Yến Lê thì không nói gì cả.Chỉ trực tiếp ôm lấy cô ấy: "Yến Lê

Mộ Yến Lê theo bản năng ôm lấy Thẩm Hoa Linh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy: "Sao vậy?" Thẩm Hoa Linh thở ra một hơi thật sâu: "Buồn nôn quá đi mất."

Mộ Yến Lệ khẽ nhíu mày lại: "Cái gì? Ai buồn nôn?"

Nước mắt Thẩm Hoa Linh không không chế được mà chảy dài, giọng nói nghẹn ngào: "Cậu nói xem tại sao mắt Lâm Hà Vinh lại mù đến mức đó, tìm được thứ thể không biết?"

Sắc mặt Mộ Yến Lê trầm xuống: "Cậu nói Trương

Linh Đan?"

Thẩm Hoa Linh vừa khóc vừa nói: "Cô ta nhìn ra tớ thích Lâm Hà Vinh rồi, vừa nãy cô ta nói với tớ rất nhiều, nói cái gì mà Lâm Hà Vinh chỉ thích cô ta, không thích người tính tình nóng nảy bộp chộp như tớ. Nói rằng tớ mù quáng quấn chặt người ta không buông, còn nói... còn nói bọn họ một đêm làm ba lần, mỗi đêm đều làm đến mức cô ta cầu xin tha thứ... Buồn nôn quá đi mất, Yến Lê, thật sự là ghê tởm khiến người ta muốn nôn mửa..."

Sắc mặt Mộ Yến Lê sa sầm, nhất thời tức giận đến mức mất lý trí: "Người phụ nữ này thật sự là không biếtxấu hổ, tớ đi tìm Lâm Hà Vinh để cậu ấy đá cô ta, tìm cái thứ gì thể không biết"

Thẩm Hoa Linh vội vàng ngăn cô lại: "Đừng đi Yến Lệ cậu đừng đi, cô ta không làm gì cả, chỉ nói đôi lời kích thích tớ thôi. Là tớ vô dụng, cậu đừng đi! Cậu giữ lại cho tớ chút tự tôn đi!"

Mộ Yến Lê cũng tức giận vô cùng, chi tiếc rèn sắt không thành thép chỉ tay vào cô ấy nói: "Cậu cũng đúng là vô dụng, cậu biết rõ cô ta kích thích cậu mà còn bị mắc mưu? Cô ta khoe khoang? Cậu cứ thành thành thật thật nghe cô ta nói hả? Sao cậu không mắng cô ta, sao không đánh cô ta? Cậu còn có thể để cô ta đắc ý vênh vang quay lại?"

Nghe thấy lời này, Thẩm Hoa Linh khóc càng dữ dội hơn. Đây mới là chị em của cô ấy, cô ấy cứ thế vừa khóc vừa cười. "Nếu tớ thật sự đánh Trương Linh Đan, Lâm Hà Vịnh nhất định sẽ xông tới mắng tớ, chỉ trích tớ dựa vào cái gì mà đánh bạn gái của cậu ấy! Cô ta trông như nhược như thế, cái miệng lại biết ăn nói. Còn tớ thì sao đây, giống hệt loại phụ nữ vô cớ gây chuyện, tôi sợ cậu ấy sẽ đối xử với tớ như vậy." "Nếu Lâm Hà Vinh vì Trương Linh Đan mà cắt đứt quan hệ với cậu!" Ánh mắt Mộ Yến Lê đột ngột chuyểnsang lạnh lẽo: "Tớ cả đời này cũng sẽ không qua gì với cậu ta! Để cậu tự

Thẩm Hoa Linh vừa mới ngừng rơi lúc này nước mắt lại không có tiền đổ tục chảy ra, ôm chặt lấy Mô Yến Lê. "Yến Lê... Thật ra mỗi đều không vui chút nào, tớ cũng là phụ nữ mà. Cậu cứ nói chuyện thẳng thừng như vậy, cho rằng tính cách cậu ấy như thế, nhưng nhìn thấy thái độ của cậu ấy đối với Trương Đan, cậu ấy vô cùng săn sóc, cũng nuông chiều. Hai người lúc nào cũng dựa nhau lặng lẽ trò chuyện, có lẽ vấn đề thật sự không phải do Lâm không thể trở thành kiểu phụ nữ Trương Linh Đan vậy!"

Mộ Yến Hoa Linh: "Kiều người như ta có tốt? Tớ chính là thích người như cầu đó, cậu đừng khóc nữa. Bây giờ cậu cần làm chính bản thân mình, cậu không cần phải thay đổi người khác. Người thích cậu sẽ không vì khuyết điểm của cậu mà không thích cậu nữa, tương tự như thế, người như thế thích cậu. Mỗi một người đều có một không hai, đối một Hoa nàogiống hệt như cậu, thích cũng được, không thích cũng chả sao. Cậu không nên nhân nhượng chiều theo ý người ta. Người ta không biết quý trọng cậu, nhưng trên thế giới này rồi sẽ có một người biết được câu tốt đến nhường nào. "