Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 113




Mộ Ngọc Tú liếc mắt nhìn sang, quả nhiên, không chỉ Triệu Cẩm Tú, còn có Kiều Uyên, Trương Thiên Thanh, Đàm Hiền, những minh tinh nổi tiếng nhẵn mặt trên sóng truyền hình đều mặc đồ của Studio Mộ Yến Lệ. Rõ ràng là bọn họ đang tuyên truyền cho Mộ Yến Lê.

Hận!

Rất đáng hận!

Móng tay của Mộ Ngọc Tú đã cắm vào thịt, cô ta không hề cảm thấy đau. Trần Húc Tuấn ly hôn với cô ta, con cũng không thèm nhận cô ta. Ngay cả người cha yêu thương cô ta nhất cũng ngoảnh mặt làm ngơ, danh tiếng của cô ta đã bị hủy, sự nghiệp không có, studio duy nhất cũng sắp đóng cửa.

Mộ Yến Lệ thì ngược lại, con đường thăng tiến sự nghiệp của cô rất rộng mở, rất nhiều vệ tinh nam vây quanh, làm việc gì cũng rất thuận lợi. Lúc này, tất cả mọi người ở thành phố Cẩm Chướng đều biết Mộ Yến Lê. Cô ta không hiểu, người đàn ông đó không hề để ý đến quá khứ của Mộ Yến Lê sao? Không hề ghét bỏ Mộ Yến Lê đã từng ngủ với một tên ăn xin dưới hầm cầu sao?

Tại sao từng người từng người đều tiếp cận, nịnh nọt lấy lòng cô ta chứ?

Đúng vậy!

Bọn họ không hề biết quá khứ của Mộ Yến Lệ sao?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộ Ngọc Tú nhếch lên nở ra một nụ cười lạnh lùng, nếu như thế thì cô ta sẽ giúp Mộ Yến Lê một tay!

Mộ Yến Lệ sững sờ rất lâu nhìn thấy các minh tinh mặc đồ của cô bước ra khỏi studio. “Yến Lệ, em sao thế? Phương thức tuyên truyền của anh rất tuyệt có đúng không?” Sở Minh Hoàng cười nói. Mộ Yến Lệ mỉm cười, gật đầu: “Vâng, cảm ơn mọi người.

Dung Tư Thành nhíu mày, không ngờ Sở Minh Hoàng lại thông minh như vậy, hiệu ứng minh tinh thực sự là một cách lôi kéo khách hàng rất tốt.

Nếu nói phương thức tuyên truyền của Dung Tư Thành rất rầm rộ khiến người dân cả thành phố Cẩm Chướng bị chấn động, thì phương thức của Sở Minh Hoàng là tuyên truyền định vị.

Mấy người phụ nữ mặc đồ trong studio của Mộ Yến Lệ, trình diễn trước cửa studio khiến những người đi đường phải dừng chân nhìn ngắm.

Bỗng đẳng xa có một chiếc xe chạy đến, dừng trước cửa Studio.

Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ liếc mắt nhìn nhau, bởi vì đây là một chiếc xe hàng, trông không giống khách đến đây chúc mừng.

Người lái xe bước xuống xe, hỏi: “Ai là Mộ Yến Lê?”

Mộ Yến Lệ bước lên trước: “Là tôi. Người đàn ông đáp một tiếng, đưa một cây bút cho cô, làm thủ tục ký nhận: “Mời ký nhận."

Mộ Yến Lệ cầm cây bút, vừa ký tên vừa hỏi: “Đồ gì vậy?”

Người đàn ông nói: “Cây tiền tài.”

Mộ Yến Lệ kinh ngạc: “Cây tiền tài, ai gửi đến vậy?” “Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ giao hàng đến thôi. Cô xem thử phía trên có viết tên người gửi hay không?”

Người đàn ông dường như cũng không để ý lắm, gọi năm sáu người đàn ông ở trên xe xuống, đi ra phía sau xe.

Khóe miệng Mộ Yến Lệ không tự chủ giật giật hai cái, rốt cuộc cây tiền tài này lớn như thế nào mà phải cần nhiều người khiêng như thế?

Cô tò mò cũng đi theo bọn họ.

Không riêng gì cô, tất cả những người đứng trước Studio đều nhìn về phía thùng xe, muốn xem thử đó là cái gì mà phải cần nhiều nhân viên khiêng như vậy.

Khi nhìn thấy cây tiền tài kia, cuối cùng Mộ Yến Lệ cũng không bình tĩnh được nữa.

Đó mà là cây tiền tài sao?

Không! Nói cây tiền tài cũng không điều

Đó là một két sắt khổng lồ làm bằng thủy tinh trong suốt, cao khoảng một mét tám, rộng khoảng một mét hai, có thể nhìn thấy đồ vật đựng ở bên trong. Bên trong đúng thật là một cái cây tiền tài, không phải là thực vật, mà thật sự là cây tiền tài. Ngoại trừ một đống trái tim màu hồng ở bên trên ra thì không phải vàng thì sẽ là kim cương, chỉ nhìn thôi cũng thấy chói mắt. ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh *nhất

Mộ Yến Lệ cảm giác có một tia sét đánh xuống đầu mình, ngây ngốc đứng tại chỗ rất lâu. Người của công ty vận chuyển này cũng rất thật thà đấy, món đồ quý giá như vậy mà không chiếm làm của riêng, đã vậy còn bảo vệ món đồ này toàn vẹn giao đến đây.

Thực sự khiến cô bất ngờ!

Sau khi đám đông nhìn thấy, tất cả mọi người không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh. “Mẹ Ôi, ai chịu chi một khoản tiền lớn như vậy nhỉ?” “Nhìn thấy chưa? Đây mới đúng là cây tiền tài. Cậu nói thử xem, vàng và kim cương ở trên đó có phải là đồ thật không?” “Chắc chắn là giả đấy. Chẳng ai treo đồ thật trên cây đầu. Còn đặt trong hộp thủy tinh trong suốt nữa, sợ người khác không nhìn thấy sao?” “Tôi thấy nếu như là giả sẽ không cần dùng đến két sắt đâu. Mua cái két sắt lớn như vậy, chắn hẳn tốn rất nhiều tiền đúng không?” “Két sắt có đắt như thế nào thì cũng không đáng giá bằng cây tiền tài. Cho dù kim cương là giả, tạo hình như vậy cũng tốn mấy chục triệu nhỉ?"

Đám đông nói chuyện rôm rả, Dung Tư Thành nhíu mày lại, bỗng cảm giác phương thức quảng cáo khắp đường phố kia không chấn động bằng cây tiền tài này, anh cảm thấy cái tên thô tục kia đã chiếm spotlight của mình.

Rốt cuộc là ai đã tặng cây tiền tài này vậy?

Nhân duyên của Yến Lệ có thể đừng tốt như vậy có được không?

Mộ Yến Lệ cũng muốn biết, cô tức đến mức không biết nên nói gì mới tốt. Lấy điện thoại ra, mặc kệ bây giờ là mấy giờ mà trực tiếp gọi điện thoại ra nước ngoài. Sau khi đổi phương bắt máy, cô trực tiếp hỏi: “Đừng nói với tôi rằng cây tiền tài đó là do cậu tặng nha.