Một Tấc Tương Tư

Chương 73: Sơn ngoại sơn




Trong núi không có ngày tháng khiến người ta dễ dàng quên mất thời gian.

Hoa trồng dưới hàng rào dần bung nở, thoáng chốc đã trôi qua trăm ngày, Nguyễn Tĩnh Nghiên cũng quen với cuộc sống đơn giản ở vùng thôn dã.

Núi xanh trong lành, suối nông nhà trúc, mưa tạnh trời quang, mây trôi bồng bềnh, phong cảnh tựa như bức tranh dưới ngòi bút. Lòng nàng hòa vào sắc núi, được ở gần người mình thương đến thế, chỉ cần vừa nghĩ đến chàng ở ngay cạnh mình, trái tim liền cảm thấy ngọt ngào xen lẫn dịu dàng chua xót.

Giống như ngày thường, Nguyễn Tĩnh Nghiên chuẩn bị một mâm thịt thỏ rừng thịnh soạn còn Thiến Ngân bưng một đĩa dưa ngọt đã được cắt gọn gàng và hai món đồ nhắm khác để vào hộp cơm rồi rót một bình rượu hoa. Chuẩn bị thức ăn xong, Nguyễn Tĩnh Nghiên cởi khăn trùm đầu màu xanh xuống, tự mình bưng thức ăn đến căn nhà đá, nàng nghiêm túc thi lễ rồi đặt thức ăn ngoài cửa sau đó lặng lẽ rời khỏi sân nhà.

Từ một người hoàn toàn không biết gì đến thử nhóm lửa, nấu ăn, giặt quần áo, rửa chén, bây giờ nàng có thể tự tay làm ra một mâm thức ăn ngon. Hôm qua nàng giống như áng mây không nhiễm bụi trần phía chân trời, hôm nay đã là hoa dại mọc bên bờ suối, bàn tay dần xuất hiện những vết chai mỏng sau những bữa cơm dân dã, trái tim cũng bị mài nhẵn chuyển thành yên lòng chờ đợi.

Nhìn cửa cốc yên tĩnh phía xa, Nguyễn Tĩnh Nghiên xoay người, bỗng có tiếng chống gậy lộc cộc vang lên, sau đó là giọng nói già nua, “Ngươi muốn đi vào đó?”

Bà lão chưa từng nói chuyện với nàng đã bước đến sau lưng nàng từ lúc nào, trên gương mặt đầy những nếp nhăn là một đôi mắt sắc bén tinh tường.

Nguyễn Tĩnh Nghiên lại nhìn cửa cốc, bình tĩnh trả lời, “Không.”

Bà lão cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn nàng vài lần, “Ngươi không muốn gặp tiểu tử điên kia?”

Nguyễn Tĩnh Nghiên thờ ơ đáp lời, “Chàng khỏe mạnh, ta chờ chàng, như thế này đã là rất tốt rồi.”

Bà lão có đôi mắt lõi đời, tất nhiên bà nhìn ra nàng có xuất thân bất phàm, bà nói ra một câu như dao sắc cứa vào tim nàng, “Ngươi xuất thân cao quý, sao lại vứt bỏ nhà cao cửa rộng chạy đến đây chăm sóc một kẻ điên, không cảm thấy xấu hổ sao?”

Mặt Nguyễn Tĩnh Nghiên trắng bệch, nàng ưỡn thẳng thân hình mảnh khảnh, “Chàng là phu quân ta bằng lòng lấy.”

Bà lão buồn bã, khí thế suy giảm, lưng cũng còng xuống, “Tiểu tử điên kia rất may mắn, có một đồ đệ ngoan lại có một người vợ tốt, không giống cháu trai của ta, chỉ có một cặp ông bà sắp gần đất xa trời.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên nhận ra bà lão không có ác ý với mình, “Giờ cháu trai của bà ở đâu?”

“Ở Bồng Lai Cốc, chờ lấy vàng kéo dài sinh mạng.” Bà lão thở dài, lấy làm kỳ lạ, “Ngươi không biết chuyện gì sao? Nha đầu ngốc kia không nói cho ngươi biết?”

Nguyễn Tĩnh Nghiên sinh lòng nghi ngờ, “Ta chỉ biết hai vị tiền bối là do Vân Lạc mời đến trông coi chàng để tránh chàng gây họa.”

Bà lão cười lạnh, “Không sai, mặc dù tiểu tử điên kia trúng kỳ độc nhưng võ công của hắn hiếm có trên thế gian. Nếu không phải Thiên La Thúc của bà già này khắc kiếm khí thì không ai có thể ngăn được hắn.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên chấn động tâm thần, nàng cứ ngỡ mình đã nghe nhầm, “Trúng độc? Ai có thể hại chàng?”

“Trò đời bẩn thỉu, lòng người khó dò.” Bà lão hừ một tiếng, hơi khinh thường, “Càng lên cao thì càng có nhiều người ghen ghét, tiểu tử kia thành danh từ thuở thiếu niên, danh tiếng quá hưng thịnh, bị người ta mưu hại cũng đâu có gì kỳ lạ. Nếu không có nha đầu ngốc kia bôn ba vì hắn, hắn đã sớm chết rồi.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên càng nghe mặt càng tái nhợt, “Là ai hại chàng? Tiền bối có biết là độc gì không? Độc ấy có thuốc giải không?”

“Ai biết được là ai hạ độc, nha đầu kia vẫn luôn tìm kiếm thuốc giải, núi Thái Bạch, vùng cực Bắc…” Bà lão giơ gậy chỉ nhà trúc của Nguyễn Tĩnh Nghiên ở phía xa, “Căn nhà này có kiểu dáng của vùng Chiêu Việt, chắc là nha đầu ngốc đã đi qua nơi đó, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tìm đủ, đúng là không dễ dàng.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên ngạc nhiên nhìn cửa cốc rồi nhìn về phía căn nhà trúc, đôi mắt dần ẩm ướt, “Nó không nói gì với ta, ta không biết gì… “

Bà lão thoáng cong môi, phảng phất như đang cười, nhưng gương mặt bà có quá nhiều nếp nhăn nên không dễ nhìn ra, “Nha đầu kia là người không biết ăn nói nhưng nếu nó đã đồng ý làm gì thì sẽ làm đến cùng, ta và ông lão đã canh giữ ở đây chín năm cũng không nghe thấy nó nói mấy câu, đúng là khúc gỗ mục ngu xuẩn.”

Vô số nghi ngờ tích tụ trong lòng Nguyễn Tĩnh Nghiên, vừa há miệng ra nước mắt đã lăn xuống.

Thấy nàng thất thố nói không nên lời, bà lão thở dài, lần đầu tiên gương mặt già nua hiện ra vẻ thương yêu, “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có nha đầu kia gánh vác, mặc dù nó là gỗ nhưng trời có sập xuống nó cũng gánh được.”

***

Nhà đá khá rộng rãi, lại có bóng cây che trên nóc nên rất mát mẻ.

Trong rượu hoa có một lớp phấn hoa mỏng lơ lửng, trông giống như hoa đào nổi giữa bát sứ thô ráp. Ông lão từ từ thưởng thức, vẻ mặt vẫn hơi hung dữ nhưng nếp nhăn giữa lông mày dần giãn ra, có thể thấy ông rất thích.

Bà lão gặm xương thỏ trong chén bảo, “Ông lão thích uống rượu nhưng ở đây hoang vu vắng vẻ, chẳng có gì cả, phải ở đây nhiều năm như đúng là làm khó ông ấy.”

Thiến Ngân nhanh nhẹn rót đầy chén rượu cho ông lão, “Tiểu thư nhà ta giỏi nhất là ủ rượu, tiếc rằng mùa xuân chỉ có hoa, qua một thời gian nữa có thể ủ chút rượu trái cây. Rượu trái cây còn ngon hơn rượu hoa, chắc chắn tiền bối sẽ thích.”

Mắt ông lão sáng lên nhưng lại cố kiềm chế hừ một tiếng, lạnh lùng nói, “Ta ăn cơm và uống rượu của các ngươi ba tháng, cũng nên báo đáp lại gì đó. Các ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

“Hai vị tiền bối ở đây vất vả, mấy món thịt rượu này thực sự chẳng đáng là gì.” Nguyễn Tĩnh Nghiên kiềm chế cảm xúc, dịu dàng mỉm cười, “Lúc đầu ta sợ ngài không thích, nếu đã hợp ý ngài thì ta sẽ làm nhiều hơn chút.”

Thiến Ngân miệng ngọt, lập tức tiếp lời, “Tiền bối thích thịt thú rừng hay là rau theo mùa? Sáng nay trong bẫy bắt được một con chim trĩ rừng, không biết tiền bối ưng ý vị nào?”

Ông lão sắp không nhịn được nhưng vẫn cố kìm chế, liếc nhìn bà lão.

“Ông ấy thích thịt hầm.” Bà lão sầm mặt nhả ra một câu, giọng nói ẩn chứa oán giận, “Lão già này kén chọn, thích ăn ngon và mặn nhưng chê nô bộc vụng về, nên dọa người ta chạy mất.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên đã có suy tính trong lòng, Thiến Ngân khéo léo cười đáp lời, “Hai vị tiền bối không cần tự mình xuống bếp, ngày nào chúng ta cũng phải ăn cơm, vừa hay nấu chung luôn, đêm nay ta sẽ mang thịt hầm đến.”

Không thể xem thường sức quyến rũ của đồ ăn và rượu, ông lão bối rối ho khan hai tiếng, bà lão lườm ông, giọng nói dịu xuống đôi chút, “Chúng ta không bao giờ làm không công, canh giữ ở đây cũng nhận một số vàng rất lớn, các ngươi không cần phải khách sáo quá mức.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên thử dò hỏi, “Ngài ở đây là vì cháu trai?”

Bà lão thở dài, gương mặt già nua hiện ra vẻ tiều tụy, “Trước kia vợ chồng chúng ta hành tẩu giang hồ đã kết thù với rất nhiều người, một ngày bị kẻ địch tìm đến cửa. Chờ khi ta và ông lão quay về, con trai và con dâu đều đã đi, chỉ còn lại cháu trai nhỏ được con dâu giấu dưới người đang thoi thóp. Ta và ông lão đi cả ngày lẫn đêm, đưa nó đến Bồng Lai Cốc mới giữ được mạng.”

Bồng Lai Cốc rất nổi danh, Nguyễn Tĩnh Nghiên cũng từng nghe nói, nàng rầu rĩ hỏi, “Thần y trong cốc không chữa khỏi cho hắn được?”

“Tâm mạch của nó bị tổn hại, phải sống dựa vào châm cứu và thuốc quý trong cốc, không thể đứt đoạn.” Ông lão nhấp một ngụm rượu, chán nản lắc đầu, “Bồng Lai Cốc, Bồng Lai Cốc, có vàng là có thể tránh thoát Diêm Vương. Tiền thuốc của cháu trai mỗi năm là hai ngàn lượng. Ta và bà lão buông tha cái mặt mo này, ngoại trừ cướp bóc thì cái gì cũng làm nhưng vẫn không kiếm đủ số tiền lớn như vậy, lúc ấy suýt nữa cùng chết với cháu trai, kết quả nha đầu kia đến tìm chúng ta.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên đã hiểu, giọng nói hơi run rẩy, “Nó, nó tìm vàng ở đâu, chẳng lẽ…”

“Nó muốn chúng ta trông coi ở cửa cốc, không cho kẻ điên này ra ngoài gây hoạ.” Bà lão bùi ngùi, ai lại tin một Hồ cơ còn quá trẻ, bà chỉ nghĩ nàng đang nói khùng nói điên, mãi đến khi nàng vừa ra tay đã chi năm trăm lượng vàng, lúc ấy bà mới nửa tin nửa ngờ đồng ý, “Chắc ngươi cũng đã đoán được vàng này có được nhờ đâu.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên nắm chặt tay, đốt ngón tay bị siết đến mức trắng bệch.

Mái đầu hoa râm hơi cúi xuống, bà lão thì thào, “Nó thực sự nói được làm được, năm nào cũng đưa vàng cho chúng ta, mà chúng ta… có một lần nó bị tiểu tử điên kia chém vào lưng, ta thấy sắp đến thời hạn giao tiền cho Bồng Lai Cốc, không đợi vết thương của nó khỏi đã ác mồm đuổi nó ra ngoài kiếm tiền, nó không ứ hử một tiếng đã đi.”

Ông lão hơi khó chịu an ủi bạn già, “Là nó không gom đủ vàng, sao có thể trách bà.”

Bà lão giận tím mặt, “Lão già đáng chết! Còn không phải do ông cứ thúc giục nó à! Ông thử leo ra ngoài với vết thương trên lưng xem!”

Ông lão bị bạn già gõ đầu khiển trách lập tức ỉu xìu, một lúc sau mới nhỏ giọng giải thích, “Không phải ta lo lắng thuốc của cháu trai sao.”

Nguyễn Tĩnh Nghiên đã không nghe rõ hai người nói gì, bàn tan mảnh khảnh nắm chặt, nước mắt tuôn ra như suối, lặng lẽ rơi xuống vạt áo, áy náy vô biên hòa lẫn đau đớn, trái tim nhức nhối vô cùng.

Hết chương 73.