Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát - Chương 3: Mắt anh mù




Lão Kim vẫn đang blabla vô cùng tâm huyết, trong lớp, đại diện môn tiếng Anh đứng trên bục giảng nói lớn: “Đã ai làm xong bài tập tiếng Anh phát hôm cuối tuần chưa? Chính là tập bài rất khó phát hôm thứ sáu đó, đã có ai làm xong chưa?”



Cố Kiều nộp tờ bài tập mà Trình Chu làm cho mình lên. Còn về phần anh thì sao, chẳng cần hỏi, chắc chắn là chưa viết chữ nào.



Con người này có một tật vô cùng xấu, đó là trừ các bài kiểm tra ra, còn lại bài tập thường ngày của tất cả các bộ môn đều không bao giờ làm, thông thường anh sẽ ngồi đọc một lượt, sau đó tính nhẩm trong đầu là xong.



Đúng thật là rối tinh rối mù.



Chủ nhiệm khóa đi đến tuần tra. Tai Cố Kiều rất nhạy bén, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân “đáng ghét” quen thuộc.



Cô mở cuốn sách giáo khoa Ngữ văn ra, bắt đầu vừa lắc lư cái đầu vừa đọc: “Thần mật ngôn: Thần lấy hiểm hấn, túc tao mẫn hung, sinh hài tháng sáu, từ phụ tạ thế……”*



*Câu này chẳng biết dịch thế nào nên để nguyên âm Hán Việt.



Chủ nhiệm khóa đứng trước cửa lớp, ngó qua kỷ luật và mức độ chuyên cần trong lớp học.



Thầy chủ nhiệm khóa họ Ngô, biệt danh là “vô lương tâm”*, trong hành trình “đi tuần” của mình, ông có một tật xấu, đó là mỗi một lớp học ông đến, đều sẽ tìm ra một học sinh để phê bình, dạy bảo.



*Ngô lương tâm phát âm giống từ “vô lương tâm”, vậy nên biệt danh của thầy Ngô mới là “vô lương tâm”.



Trước mặt, tất cả học sinh đều đang đọc sách hoặc viết bài, ông sẽ vừa nhìn vừa suy nghĩ xem gần đây họ có phạm phải lỗi lầm gì không. Không một ai dám nhìn lên, vì sợ “va phải” ánh mắt ấy, để rồi bị gọi ra ngoài mắng mỏ.



Cố Kiều vùi mặt vào sách giáo khoa, tiếp tục đọc: “Thần thiếu nhiều bệnh tật, chín tuổi không được, cô độc cơ khổ……”



Chủ nhiệm khóa quét một vòng quanh lớp học, cuối cùng dừng lại ánh mắt.



“Cố Kiều, em ra đây.”



Cố Kiều đóng sách lại, đi ra phía cửa lớp học. Mâu thuẫn giữa cô và chủ nhiệm Ngô không phải là chuyện ngày một ngày hai.



Gần đây, Cố Kiều thường xuyên bán nước lọc và nước ngọt trong trường, cướp mất 3% doanh thu của siêu thị nhỏ của gia đình chủ nhiệm Ngô, như vậy chẳng khác nào “giết người”.



Phòng học vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt, bỗng chốc im bặt, chủ nhiệm Ngô hắng giọng: “Cố Kiều, em đã biết mình phạm phải lỗi gì chưa?”



Cố Kiều lắc đầu, biểu thị mình không biết.



“Toàn khối nhận được một tố cáo nặc danh nói rằng gần đây em thường xuyên bán nước suối với giá cao.” Chủ nhiệm Ngô nghiêm túc nói: “Nếu gia đình gặp khó khăn hãy phản ánh lại với nhà trường và có thể làm đơn xin trợ cấp học bổng. Việc em vứt bỏ lương tâm kiếm tiền từ các bạn học của mình là việc làm không đúng.”



Nói xong, ông liếc nhìn Cố Kiều, vừa cúi đầu lại thấy đôi giày cô đang đi dưới chân, sau đó có chút không biết phải nói gì thêm nữa.



Chủ nhiệm Ngô có dáng người vừa mập vừa lùn, ít nhất phải tới một trăm hai mươi lăm kilôgam, chiếc áo sơ mi ông mặc trên người lúc nào cũng bó sát vào bụng, dường như có thể nứt ra bất cứ lúc nào. Bọng mỡ trên mặt ép đôi mắt chỉ còn lại một đường chỉ nhỏ xíu, khi nhìn người khác đem lại cảm giác vô cùng u ám.



Hiệu phó của trường cấp ba số một được điều động đến trường cấp ba số ba bên cạnh để làm hiệu trưởng, nên hiện tại vị trí hiệu phó đang bị bỏ trống, có thông tin cho rằng đến tám mươi phần trăm chủ nhiệm Ngô sẽ đảm nhiệm chức vụ đó, nếu vậy thì tương lai sau này sẽ càng khó sống hơn gấp bội.



“Nước suối Nông Phu một tệ rưỡi một chai, nước ép trái cây Hối Nguyên ba tệ một chai.” Cố Kiều nhỏ giọng đáp: “Mỗi loại đều rẻ hơn so với giá ở siêu thị nhà thầy năm xu.”



Chủ nhiệm Ngô đỏ bừng cả mặt, bọng mỡ trên mặt run lên bần bật, nhịn không được tức giận nói: “Dù thế nào đi nữa, thì việc bán đồ trong trường học cũng là trái với quy định của nhà trường.”



“Phải mời phụ huynh!”



Dù là học sinh bướng bỉnh đến đâu, chỉ cần nghe thấy mời phụ huynh thì mười bạn sẽ có tới chín bạn sẽ “thu vén” hết “khả năng” của mình lại, dù có làm càn đến đâu cũng sẽ biến thành thật thà như những chú cừu nhỏ, khóc lóc van xin không được mời phụ huynh.



Thế nhưng, cô gái trước mặt lại đột nhiên mỉm cười đáp: “Vâng ạ.” Khuôn mặt non nớt trông không có gì là sợ hãi, đặc biệt là bộ dạng lém lỉnh kia.



Chủ nhiệm Ngô: “…”



Sao không “xuất chiêu” như những học sinh khác chứ?



Bầu không khí vốn dĩ đang trầm mặc trong lớp bỗng nhiên bị phá vỡ, khi chủ nhiệm Ngô yêu cầu Cố Kiều mời phụ huynh, thậm chí còn có người không nhịn được bật cười thành tiếng.



“Chủ nhiệm Ngô, em là phụ huynh của Cố Kiều, thầy có việc tìm em sao?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến chủ nhiệm Ngô giật bắn.




Ông ấy quay đầu lại, nhìn thấy Trình Chu lại càng sửng sốt, lão Kim cũng đi tới, cười nói giải thích: “Thật đó, lần nào họp phụ huynh, cũng là Trình Chu tới họp cho Cố Kiều, không phải là anh ruột nhưng còn hơn là anh ruột.”



Đối với Cố Kiều, Trình Chu là anh trai, là mẹ cũng là cha, anh luôn dành cho cô tình yêu tuyệt vời nhất trên thế giới này. Vì vậy, sau đó, khi Trình Chu ấn đầu cô bắt cô gọi mình một tiếng ba, cô cũng gọi một cách thật to và rõ ràng, còn đặc biệt nghiêm túc nữa.



Trình Chu rất cao, cộng thêm ánh mắt luôn đem theo vài tia lạnh lùng, luồng khí thế mạnh mẽ phả ra từ người anh rất dễ khiến người ta chột dạ, cũng tạo cho người đối diện một áp lực rất lớn.



Chủ nhiệm Ngô rời tầm mắt, ông ấy là một người thích “bắt nạt” kẻ yếu, nên không dám đâm chọc Trình Chu, hơn nữa phòng thí nghiệm mà gia đình anh tặng cho trường học vẫn còn đang trong quá trình xây dựng.



“Kiều Kiều nhà em không hiểu chuyện, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa đâu ạ.” Trình Chu đưa ra nước cờ giải vây. Hơn nữa, anh vốn dĩ cũng không tán thành việc Cố Kiều bán đồ trong trường, như thế mệt chết đi được. Hỏi cô có thiếu tiền hay không, cô không nói nên anh cũng chẳng muốn ép. Một cô nhóc nhỏ xíu, còn chưa nổi một mét sáu mà lòng tự trọng sao lại cao đến vậy.



“Được rồi, lần sau đừng làm vậy nữa.” Chủ nhiệm Ngô thuận lợi “xuôi theo chiều gió”, ngữ điệu cũng mềm mỏng đi trông thấy: “Bản kiểm điểm năm trăm chữ, trước giờ tan học hôm nay mang đến văn phòng của thầy.”



Cố Kiều cúi đầu vâng một tiếng, chủ nhiệm Ngô liếc nhìn cô một cái, rồi vác thân hình mập mạp đi sang lớp bên cạnh.



—-



Trình Chu quay trở lại chỗ ngồi của mình, thấy trong ngăn kéo có hai chiếc phong bì, vừa nhìn đã thấy là màu hồng liền lập tức ném đi.



Hiện tại anh chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, anh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, ngày nào cũng vậy, nghiêm túc chăm chỉ học hành, giữa giờ thì ra sân chơi bóng rổ với dăm ba người bạn thân, thỉnh thoảng sẽ đánh nhau một trận để trút “bầu tâm sự”.



Thời gian còn lại sẽ đưa Cố Kiều đi ăn, đưa cố Kiều đi học, gội đầu, khâu vá quần áo cho Cố Kiều, làm những món ngon cho Cố Kiều ăn, mỗi ngày đều nhìn cô vui vẻ cười đùa.



Nếu một người con gái đột ngột xuất hiện, anh lại phải cùng cô ấy ăn cơm, đưa cô ấy về nhà, dỗ dành cô ấy, nghĩ thôi đã thấy phiền rồi.



Thôi Cửu ngồi ở hàng ghế sau nhặt bức thư tình trong thùng rác lên, lắc lắc trước mặt Trình Chu: “Anh tiểu Chu, anh lại làm tan nát trái tim con gái nhà người ta nữa rồi.”



Trình Chu trừng mắt liếc Thôi Cửu một cái, hỏi: “Bài tập làm xong rồi à, “Trần tình biểu” đọc thuộc chưa, cậu đã phân biệt được thế nào là thì quá khứ hoàn thành và quá khứ tương lai chưa?”



Thôi Cửu nhất thời á khẩu, bởi vì cậu không làm, không biết gì cả.




Trình Chu tiếp tục đọc sách.



Cố Kiều quay đầu lại chộp lấy bức thư tình Thôi Cửu đang cầm trên tay, cô mở ra, nhìn thẳng vào chữ ký bên dưới tờ giấy viết thư. Sau đó, lấy ra một cuốn sổ, viết từng chữ từng chữ lên đó: “Vương Diễm Diễm lớp 10A3, Mã Tuyết Lệ lớp 11A6 trường cấp ba số 3.”



Cuốn sổ nhỏ này của cô được dành riêng chỉ để ghi tên những cô “yêu tinh” đang nhăm nhe mưu toan để trở thành chị dâu của mình.



Từ đầu năm lớp mười cho tới giờ, mới hơn một năm, vậy mà cuốn sổ nhỏ này của cô gần như đã kín mít, nếu gộp tất cả các cô gái này lại, có lẽ sẽ xếp được mấy vòng quanh sân bóng rổ của trường mất.



Cố Kiều quay đầu lại, dùng bút chọc vào cánh tay Trình Chu, nhìn anh đầy mong đợi, nói: “Anh tiểu Chu, anh thích kiểu con gái như thế nào?”



Trình Chu đang xem đề Toán, nghe thấy giọng nói của Cố Kiều, liền ngẩng đầu liếc nhìn mái tóc chó gặm của cô, đáp: “Tóm lại không phải giống em, tóc em xấu chết đi được.”



Anh nói như thể mình hoàn toàn không phải là người đã cắt nó vậy.



Triệu Hà tiến đến, vui vẻ nói: “Đã nói rồi mà, trông hệt như bị chó gặm, lại còn gặm hẳn mấy miếng, xấu đau xấu đớn.”



Triệu Hà thực sự không hiểu, đến tiệm cắt tóc tiện biết bao nhiêu, vậy sao hai người này cứ nhất định phải tự cắt. Làm cho mái tóc trông như mấy đứa cầu bơ cầu bất thì thôi không nói, con mẹ nó, đây lại còn xấu thấy ông bà ông vải luôn.



Đối với Cố Kiều và Trình Chu mà nói, thì đây là một sự ăn ý ngầm giữa hai người họ. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã dùng đôi tay non nớt của mình để giúp cô cắt đi những lọn tóc đầu tiên, tóc của cô đều do anh tự tạo kiểu.



Trình Chu đập bút xuống bàn, quay đầu nhìn Triệu Hà: “Cậu nói ai xấu?”



Triệu Hà bật dậy chạy ra khỏi cửa sau lớp học, đúng là một phút sơ hở, đã quên mất Trình Chu bênh người của anh đến nhường nào.



Cố Kiều nhìn Trình Chu đứng dậy đuổi theo Triệu Hà, sắc mặt không hề vui vẻ. Cô cúi đầu nhìn xuống lịch, chỉ còn nửa tháng nữa là tới sinh nhật của Trình Chu.



Cố Kiều lén lút lấy từ trong cặp sách ra chiếc đồng hồ điện tử đã sửa chữa đêm qua, đi đến dãy bàn cuối cùng, đưa cho một học sinh và thu hai mươi tệ 5xu phí sửa chữa.



Cô bán đồ trong trường học, sửa chữa mọi thứ, lén lút tiết kiệm tiền là vì muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Trình Chu.




Trong mười mấy năm, mỗi năm cô đều tặng quà sinh nhật cho anh, chiếc bút chì mẹ cô mang từ văn phòng nhà xưởng về, quả táo ở tiệm bán trái cây ngoài cổng chung cư, thậm chí là cả những bông hoa dại bên đường, vớ được cái gì sẽ lấy cái đó làm quà sinh nhật cho anh.



Điều mà Cố Kiều biết chính là, bất luận nhận được món quà gì đi chăng nữa, Trình Chu cũng đều rất vui vẻ.



Nhưng điều mà cô không biết đó là, cây bút chì mà mình tặng, anh dùng nó đến khi ngắn tới mức không thể cầm được nữa, sau đó lại cuốn thêm giấy bên dưới dùng tiến đến lúc nào không còn lõi chì nữa mới thôi. Quả táo mà cô tặng, cho dù có bị hỏng, anh cũng sẽ cố gắng ăn hết những vị trí có thể ăn được. Những bông hoa dại cô tặng anh, dù có khô đến mức cánh hoa vỡ vụn anh cũng ép nó lại và đặt trong khung kính.



Nếu có cuộc bình chọn anh trai trúc mã tốt nhất Trung Quốc thì chắc chắn Trình Chu sẽ giành được vị trí đầu tiên.



Năm nay, Cố Kiều muốn tặng món quà gì đó đặc biệt cho anh, khác với những bông hoa dại, cây bút chì hay quả táo như trước đây.



—–



Tiết thứ hai buổi chiều là tiết Thể dục, một nửa số nam sinh trong lớp chơi đá bóng, nửa còn lại đánh bóng rổ.



Cố Kiều đang ngồi trên bãi cỏ nhân tạo cạnh sân vận động, ôm đầu gối nhìn về phía sân bóng rổ, cô quay lưng về phía mặt trời, vùi mặt vào bóng cây.



Người mà cô tìm kiếm mặc trên người chiếc áo phông màu trắng, trán đổ đầy mồ hôi, còn có vài sợi tóc dính trên đó, trông có chút gợi cảm.



Một cô gái ở rìa sân vận động hét to: “Hôm nay hotboy mang theo vị gió biển, có chút mặn lại có chút ngọt.”



“Tôi ngửi thấy là mùi chanh, vừa ngọt lại vừa chua.”



“Mấy vị, giữ chút liêm sỉ có được hay không? A, đẹp chết đi được, muốn ngủ cùng quá!”



“Cậu là ai, tại sao chưa nhìn thấy bao giờ?”



“Tôi ở trường cấp ba số ba bên cạnh.”



……



Cố Kiều liếc nhìn mấy nữ sinh một cái, rồi âm thầm trừng mắt. Cô gái sẵn sàng đưa nước bất cứ lúc nào kia đã sửa váy đồng phục của mình cho ngắn đi, chắc chắn là cắt đi không ít, lộ cả nửa vòng mông ra ngoài rồi kìa.



Nữ sinh hét to nhất kia, to son đỏ choét, nhìn như chảy máu, ghê chết đi được.



Còn cô gái có mái tóc xoăn dài kia chắc chắn là đánh phấn, còn kẻ cả chân mày nữa.



Không biết thế nào là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức sao?*



*“Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (Đường Lý Bạch – Luận thi). Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.



Ở đây ý muốn nói đến vẻ đẹp tự nhiên.



Cố Kiều tức giận lấy điện thoại ra, mở app mua sắm, đặt một bộ đồ trang điểm với giá mười chín tệ, có chín món đồ, lại còn được miễn phí vận chuyển. Sau đó, cô lại cúi đầu nhìn xuống chiếc váy đồng phục của mình, nó quá dài, về nhà phải cắt ngắn đi một chút mới được.



Trình Chu đưa tay lên lau mồ hôi, rồi liếc nhìn Cố Kiều một cái, đôi con ngươi màu trà khẽ chuyển động.



Cô đang ngồi trên bãi cỏ xanh, một làn gió khẽ thổi qua, khiến mái tóc đen khỏe mạnh lay động, có thể nhìn thấy rõ đường kéo cắt ở phía gần tai.



Không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt có chút mê man, khóe môi nhỏ khẽ cong lên, đến khi anh vẫy tay với cô, cô mới chậm chạp phản ứng lại, nở nụ cười về phía anh.



Trình Chu khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy dường như gần đây cô gái nhỏ này có điều gì đó phải lo lắng, nhất định là có chuyện giấu anh. Một người bình thường không thể giấu nổi suy nghĩ của mình mà bây giờ lại có tâm sự? Hay là yêu rồi?



Không thể nào, mỗi ngày cô đều đến trường cùng anh, hai nhà sống ở đối diện nhau, trong lớp lại ngồi một trước một sau. Nếu thực sự yêu đương thì anh không thể không biết.



Hơn nữa, tóc của cô xấu như vậy, tên mù nào lại đi thích cô cơ chứ?



“Trình Chu, cậu mù đấy à, đón bóng đi.”



“Nói ai đấy?” Trình Chu nhặt quả bóng trên mặt đất lên, vỗ nhẹ hai lần rồi rê bóng chạy.