Một Phút Sai Lầm

Chương 72: Chương 72:




Trong ảnh chụp, Khưu Minh Đạt ngồi ở trên mặt đất, bốn phía trống không. Bùi Dục chỉ nhìn vách tường cùng sàn nhà cũng nhận ra bối cảnh chung quanh chính là võ quán mà chú ba anh. Bất giác buồn bực, làm sao Khưu Minh có thể chạy đến đó?

Nói tới cũng trùng hợp, nhưng Bùi Dục đoán, Khưu Minh Đạt nghe Châu Niệm Vi nói là cô ấy đã bắt kẻ thông dâm ở hội sở mà bạn trai trước Trác Viễn Hàng của cô ấy hay đến, cậu ta liền quanh co lòng vòng từ những người bạn trưởng thành nói muốn đến nơi đó mở thẻ vào cửa, thừa dịp ngày nào đó gặp Trác Viễn Hàng ở hội sở, chuồn êm đi vào, nghĩ muốn theo dõi hắn. Kết quả vừa mới tiến vào là xấu mặt luôn. Ngay tại lúc cậu ta một mình đi trong hội sở như một người mù, thì lại đụng phải đúng địa bàn của chú ba cùng Hà Nhuế.

Chú ba liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra Khưu béo, vừa mới bắt đầu còn tưởng tiểu tử này không chịu học cho giỏi, trộm chạy tới đây tìm niềm vui, vì thế không chút biến sắc đi đến phía sau cậu ta níu chặt lấy cổ áo cùng lưng quần mà xách cậu ta lên.

Với cái thể trọng này của Khưu Minh Đạt, từ sau khi học sơ trung thật đúng là không còn mấy người có thể xách cậu ta lên như vậy nữa. Bị dọa sợ ngay tại chỗ tới mức kêu bậy luôn, sau cùng khi phát hiện người xách cậu ta là chú ba của Bùi Dục, liền biết chuyện lớn không tốt rồi, liều mạng cùng vẫy, nhưng mà cơ thể toàn thịt béo của cậu ta ở trước mặt chú ba có kỹ thuật vật lộn thì một chút tác dụng cũng đều không có, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn để cho chú ba xách vào trong xe.

"Nói, không nên lớp mà chạy tới nơi này để làm gì?" Thời điểm chú ba cười rộ lên đặc biệt ôn hòa, nhưng khi nghiêm mặt thì lại vô cùng có khí thế ngay lúc đó.

Khưu Minh Đạt bị anh ta ép làm cho khí thế bị yếu đi, chỉ liếc nhìn chú ba một cái liền sợ hãi cúi đầu, than thở: "Chơi thôi, chứ còn có thể làm gì ạ?"

"Cháu đang tìm người nào?" Chú ba nhớ lại dáng vẻ lấm la lấm lét ở trong hội sở, không giống là đi chơi, ngược lại như đang tìm người.

Khưu Minh Đạt cả kinh, cuống quít xua tay: "Không có không có! Cháu chỉ mù quáng đi xem một chút mà thôi!"

Chú ba nhíu mày, tên nhóc này thật đúng là sẽ không có nói dối. Anh ta cũng không nói nhảm nhiều với Khưu Minh Đạt nữa, lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc tìm kiếm trong danh bạ, trong miệng nói: "Không nói với chú cũng được, chú sẽ gọi điện cho ba cháu."

Khưu Minh Đạt vừa nghe thấy lời này, nhất thời bị dọa đến hồn đều bay mất, bổ nhào tới ôm lấy cánh tay của chú ba kêu rên: "Chú ba! Cháu nói! Chú đừng gọi điện cho ba cháu!"

Chú ba cùng Hà Nhuế nhìn nhau cười, đối phó với trẻ còn chỉ cần chiêu nói cha mẹ này thật đúng là trăm lần không sai.

Chú ba vừa dọa vừa lừa gạt, Khưu Minh Đạt là một đứa nhỏ có đầu óc đơn giản liền nói toàn bộ kế hoạch của cậu ta ra. Bao gồm cả việc làm thế nào nghe được tiếng gió ở chỗ gặp mặt, làm như thế nào lừa gạt được thẻ vào cửa đến tay, cùng với việc làm thế nào để hỏi thăm được hành tung của Trác Viễn Hàng sau đó lên kế hoạch theo dõi hắn ta rồi muốn nắm được chứng cớ để tố cáo hắn cường bạo trẻ vị thành niên.

Nhưng mà, đại khái là do cậu ta nói quá mức có thứ tự, dẫn đến chú ba cùng Hà Nhuế ngay từ đầu cũng sẽ không chịu tin cậu ta.

"Sư huynh, đứa cháu kia của anh mấy hôm trước cũng đã từng đề cập với em chỗ này. Để cho em lưu ý nhiều hơn một chút... Chúng nó không phải là kết hợp với nhau chứ?" Hà Nhuế lén lút kề tai nói nhỏ với chú ba. "Có thể là do thằng nhóc Bùi Dục kia nghĩ ra được chuyện này, để cho tiểu mập mạp này làm cơ sở ngầm của nó. Trước kia em đã từng uy hiếp nó, nếu phát hiện nó vụng trộm điều tra việc này lập tức sẽ nói chuyện này cho cậu cả cùng ba mẹ của nó."

Chú ba vừa nghe nói, cảm thấy suy đoán của cô ấy vẫn có đạo lý, đứa cháu trai lớn kia của anh ta ý đồ xấu không phải chỉ là một ít, tìm người thay nó điều tra địa hình rồi lại để cho người ta bịa đặt một cậu chuyện quả thật cũng là chuyện có khả năng xảy ra. Mà chuyện "vu oan" cho bạn trai trước của Châu Niệm Vi càng thuận lý thành chương hơn nữa, thằng nhóc kia có tiếng yêu thích chơi đùa, những thứ này ở lứa tuổi của bọn nó không sai biệt lắm đều biết rất rõ ràng, đoán chừng ngay cả Bùi Dục bọn nó cũng biết ít nhiều về cách nói này.

Vì thế chú ba không định đưa Khưu mập mạp về nhà nữa, mà trực tiếp lái xe trở về võ quán, xách Khưu Minh Đạt đi vào trong phòng huấn luyện nhỏ, chờ Bùi Dục đi qua sau đó một lưới bắt hết.

Thời điểm Bùi Dục đi tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Khưu Minh Đạt phồng má ngồi ở trong một góc, mà chú ba cùng Hà Nhuế ngồi ở đối diện "thẩm vấn" cậu ta.

Khưu Minh Đạt nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn qua, vốn khi nhìn thấy Bùi Dục đầu tiên là cả kinh sau đó là vui vẻ: "Anh Bùi! Cứu mạng! Chú ba của cậu không cho mình đi!"

Chú ba cùng Hà Nhuế vừa nghe thấy càng cảm thấy hai đứa nhỏ này nhất định có cấu kết. Tiện thế đá vào mông Bùi Dụ, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Khưu Minh Đạt nói: "Qua bên kia ngồi."

Bùi Dục cũng không phải là Khưu Minh Đạt, anh hoàn toàn không sợ chú ba, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Anh lưng đeo cặp sách nhảy sang bên cạnh, hỏi: "Vì sao chứ? Chú ba, chú đang làm gì vậy? Giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy."

"Ha?" Chú ba cười lạnh: "Cháu lại nói đúng, chính là muốn thẩm vấn cháu! Lá gan của thằng nhóc cháu thật là lớn, chính mình vụng trộm điều tra không nói, lại còn sai cả bạn bè của mình đi điều tra địa hình nữa. Nếu không phải hôm nay chú đi cùng chị Tiểu Hà của cháu đi đến, thì thật sự bị mấy đứa lừa gạt quay vòng vòng rồi."



Một câu nói làm cho cả hai người đề mê man, Bùi Dục cùng Khưu Minh Đạt mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết chú ba đang nói cái quỷ gì.

Chú ba thấy biểu cảm của hai người bọn họ như vậy, xem ra cũng không có giống như đang làm bộ. Vụng trộm trao đổi ánh mắt với Hà Nhuế một phên, đều đã nhận định hai người bọn họ thật sự không có cấu kết với nhau, nói như vậy, cái cớ mà Khưu Minh Đạt lấy thật sự không phải là nói dối.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, chú ba cũng cảm thấy có chút có phần an ủi - - Đứa cháu trai lớn này còn không vì cô bé Âu Dương Tĩnh kia mà quá mức điên rồ.

Nhưng mà việc hôm nay cũng để cho chú ba cùng Hà Nhuế phải quan tâm, hai người nhìn nhau mấy lần, nháy mắt đạt thành nhận thức chung.

"Một lát nữa chú đưa hai đứa về nhà, thuận tiện sẽ nói cho cha mẹ biết." Chú ba nói xong xoay người cầm lấy áo khoác.

"Vì sao chứ?" Bùi Dục cùng Khưu Minh Đạt đặt câu hỏi cùng một lúc.

Khưu Minh Đạt đặc biệt không phục, chỉ trích chú ba: "Chú không giữ lời hứa! Không phải chỉ cần cháu nói ra liền sẽ không thông báo cho ba mẹ cháu biết sao!"

Chú ba quay đầu nhìn cậu ta, cười tà mị: "Tiểu Bàn, mới vừa rồi chú chỉ nói nếu cháu không nhận tội thì sẽ nói cho cha mẹ cháu biết, chứ cũng không có nói nếu cháu trêu chọc chú sẽ không nói."

Nhất thời Khưu Minh Đạt cứng họng vẻ mặt như vẻ mặt như chết rồi, không dám tin? Còn có thể chơi như vậy được sao?

Đứa nhỏ này thật ngốc. Bùi Dục yên lặng vì Khưu Minh Đạt thắp một nén nhang.

Chú ba mặc quần áo tử tế, Khưu Minh Đạt vẫn còn mang vẻ mặt bi phẫn lên án anh ta, nhưng phản ứng của Bùi Dục lại có thể nói là bình tĩnh. Chuyện này thật sự ngoài dự kiến của anh ta. Chẳng qua chú ba rất rõ, đứa cháu trai này của anh ta từ nhỏ liền có đầy rẫy những động tác võ thuật rất đẹp mắt, muốn để cho nó ngoan ngoãn tùy ý để cho mình cáo trạng quả thực không dám tưởng tượng. Căn bản dựa vào kinh nghiệm ở dĩ vang, việc có phản ứng càng bình tĩnh, thì lại càng nắm chắc sẽ có chiêu cuối.

Nhìn Bùi Dục ngồi trên xe của anh ta không hề có chút phản kháng nào, chú ba lại càng thêm cảnh giác, vì thế quyết định tước tiên giải quyết Khưu Minh Đạt rồi lại đối phó với cháu trai lớn này sau.

Sau khi tiễn Khưu Minh Đạt về đến nhà, chú ba chỉ cười tít mắt nói với mẹ Khưu Minh Đạt là ở chỗ trường đua ngựa gặp được Khưu Minh Đạt rồi cười tít mắt cáo từ. Sau đó không đợi bọn họ tiến vào trong thang máy, chỉ ngăn cách bởi một cách cửa cũng đều nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết của Khưu Minh Đạt.

"Đừng cười, kế tiếp sẽ đến lượt của cháu đó." Chú ba dơ tay liền vỗ lên đầu Bùi Dục một cái.

Bùi Dục né tránh, quay đầu nở một nụ cười có phần gian tra nói với chú ba: "Được thôi. Chú ba cứ việc nói. Nếu chú có thể giải thích rõ ràng vì sao chú cũng lại xuất hiện ở nơi như vậy chứ." Bùi Dục nói xong, mang chút khiêu khích nhìn chú ba: "Nếu như chú ba xấu hổ không thể nói với người trong nhà thì cháu có thể làm thay, vì sao hai người lại đi vào trong đó, rồi điều tra chuyện gì cháu cũng đều biết cách nói. Cháu nghĩ ba ba cùng cô hai nhất định sẽ vô, cùng, quan tâm."

Đến trứng cũng tê dại, anh ta đã hiểu đại chiêu mà thằng nhóc này kìm nén nãy giờ. Trong lòng chú ba thầm mắng. Trước kia mấy người Hà Nhuế mở sở sự vụ cũng đã tìm đến anh ta, chẳng qua người trong nhà cảm thấy việc làm thám tử tư nhân này vốn dĩ đã là công việc màu xám, không thể nói trước được khi nào liền giẫm lên dây tơ hồng*. Cho dù không giẫm lên tơ hồng, nói không chừng cũng sẽ bị trả thù. Cho nên việc anh ta cùng Hà Nhuế đi điều tra tốt nhất vẫn nên gạt người trong nhà thì hơn.

*: lằn ranh trong pháp luật

"Thằng nhóc cháu đừng kiêu ngạo, việc này xét cho cùng cũng vì nhận từ cháu, hiện tại lại trả đũa không biết xấu hổ sao?" Chú ba hỏi anh.

Bùi Dục vừa nghe vậy liền biết khẳng định chú ba sẽ không nói cho cha mẹ của anh biết. Vì thế anh chậm rì rì nói: "Không sai, đúng là cháu khởi đầu. Nhưng chị Tiểu Hà nói không cho cháu đi điều tra, cháu liền không có điều tra nha. Cháu cực kỳ nghe lời đó."

Thật sự đáng đánh đòn mà! Chú ba nhìn gương mặt đẹp trai của đứa cháu trai lớn cũng có chút tương tự với anh cả của anh ta, thù mới hận cũ đều đồng loạt trào dâng ở trong lòng. Từ nhỏ đã bị anh cả có thực lực nghiền áp liền thôi đi, một bó tuổi rồi mà vẫn vị cháu trai lớn ngược! Đều do cha mẹ của anh ta thời điểm sinh con không có suy xét đến việc chia đều chỉ số thông minh một chút.

Hà Nhuế đồng tình vỗ vai sư huynh của cô ấy.

"Cho nên chị Tiểu Hà, tới cùng hai người điều tra được đến mức nào rồi?" Bùi Dục ghé sát lại nhỏ giọng hỏi.



"Qua một bên đi, đứa nhỏ đừng có hỏi thăm lung tung!" Chú ba đẩy đầu của anh ra. "Không phải cháu cực kỳ nghe lời sao, hiện tại cút về nhà cho chú!"

Bùi Dục vãn còn gây rối vô cớ, vẻ mặt Hà Nhuế nghiêm túc lên tiếng: "Nghe lời, không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện này cũng vì muốn tốt cho em."

Bùi Dục nghe thấy cô ấy nói như vậy, trong lòng cũng đã có chút hiểu biết, anh cũng nghiêm túc hẳn, nghiêm trang hỏi Hà Nhuế: "Vậy chị cũng đã nói cho cậu cả của em biết rồi sao?"

Hà Nhuế gật đầu, cũng không nói gì thêm. Mãi cho đến sau khi đưa Bùi Dục về đến nhà, trên đường rời đi mới nhẹ nhàng như thở ra bắt đầu nói chuyện cùng chú ba. "Cháu của anh thật đáng sợ, về sau anh đừng nhắc đến chuyện này với thằng bé nữa, không biết lúc nào vào thời điểm nào nó lại muốn xen vào."

Chú ba nhìn thấy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cũng bắt đầu khẩn trương hơn, mặt lạnh băng đồng ý.

Sau đó lại hỏi cô ấy: "Bên phía sư phụ của em đã bắt đầu sắp xếp người rồi sao?"

Hà Nhuế lắc đầu: "Tạm thời chỉ thông báo cho sư phụ một tiếng, hiện tại chứng cớ vẫn chưa có đầy đủ, đừng bứt dây động rừng."

-----

Đã ba ngày Bùi Dục không có gửi một tin nhắn nào rồi. Sau khi làm xong hai bộ đề thi, rốt cục Âu Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà nhìn vào điện thoại di động. Yên tĩnh giống như là không có điện vậy.

"Y, đang chờ điện thoại của bạn trai sao?" La Vịnh Văn thấy cô cầm điện thoại lên nhìn nhiều lần, sau đó lại ngầm thở dài, rốt cục cũng không nhịn được mà đi qua nhiều chuyện.

Âu Dương Tĩnh vội vàng cất điện thoại di động đi, gượng gạo phủ nhận: "Không có."

La Vịnh Văn cười chống khuỷu tay đỡ lấy đầu của cô ấy một phen: "Đừng nói dối! Mặt đều đã đỏ rồi!"

"..." Âu Dương Tĩnh không nói nữa, xem như im lặng rồi.

La Vịnh Văn rất không dễ gì mà bắt được cơ hội tán gẫu với Âu Dương Tĩnh về chuyện bạn trai của cô một phen, lập tức thấp giọng hỏi: "Hai người phát triển đến mức độ nào rồi hả?" Cô ấy như tên trộm hỏi, lại còn cố ý chu miệng ra làm mẫu một phen.

Âu Dương Tĩnh lập tức trừng mắt nhìn cô ấy: "Làm sao có thể, chúng mình mới không có như vậy!"

La Vịnh Văn nháy mắt mấy cái: "Không phải chứ Tĩnh Tĩnh, cậu đừng nói với mình hiện giờ các cậu chỉ mới nắm tay qua thôi nha. Chúng ta đều đã mười bốn tuổi hết rồi, hôn nhẹ một chút thì có làm sao đâu? ! Cái tính cách cũ kỹ của cậu giống như bà lão của thế kỷ trước là học từ ai vậy, bạn trai của cậu không có ý kiến gì sao?"

"... Không biết." Âu Dương Tĩnh nhìn cô ấy một cái. " Chẳng qua có khả năng rất nhanh sẽ tách ra thôi." Nói xong cô lại không tự giác cúi đầu nhìn vào màn hình đen sì của điện thoại di động. Vậy mà lại không chịu liên hệ trước, đoán chừng hứng thú của Bùi Dục với vô cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cô nhớ đến, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác vô cùng buồn bực, để di động vào trong túi rồi cất đi, đứng dậy rời khỏi phòng học.

"Cậu đi đâu vậy?" La Vịnh Văn ở phía sau kêu lên.

"Đi toilet!"

------oOo------