Một Phút Sai Lầm

Chương 67: Chương 67:




"Đây là cái gì?" Lớp trưởng hoảng sợ nhìn chằm chằm ba tờ giấy xuất hiện trên mặt bàn hỏi Âu Dương Tĩnh.

"Trên giấy có viết đó, kế hoạch học tập theo nhóm nhỏ đó. Hôm trước đã từng đề cập với cậu rồi đó." Âu Dương Tĩnh trả lời.

Lớp trưởng xem qua bản kế hoạch của Âu Dương Tĩnh, trong lòng cảm thấy vô cùng bội phục. Chiều tối ngày hôm trước cô mới chịu một nỗi kinh sợ lớn như vậy, vậy mà đảo mắt liền giống như một người không có chuyện gì xảy ra vậy, thật sự làm cho người ta không thể không nể phục mà.

"Kỳ thật nội dung lần này rất là đơn giản. Khi trở về mình đã suy nghĩ, hiện tại cách trung khảo không tới hai tháng, lại muốn mọi người giải đề khó cũng không thể thực hiện được, không bằng củng cố lại kiến thức, có thế lấy được bao nhiêu điểm thì lấy bấy nhiều điểm. Kiến thức của mỗi một môn mình cũng đã chỉnh sửa lại một chút rồi, cuối tuần này có thể lấy được, nếu mọi người muốn..."

"Đương nhiên là muốn!" Người ngồi cùng bàn với lớp trưởng vỗ bàn một cái rồi tru lên: "Âu Dương Tĩnh quả thực là một nữ thần mà!"

Âu Dương Tĩnh cười cười: "Không khoa trương vậy đâu, chỗ mình chỉnh sửa không hẳn người nào cũng có thể áp dụng. Nhưng mà có thể thể giúp mọi người rút ngắn một chút thời gian." Nói xong cô liền quay sang hỏi lớp trưởng: "Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề thì đưa cho lớp phó xem một chút? Xem xong thì hãy đưa qua cho chủ nhiệm lớp?"

Lớp trưởng xua tay: "Không cần, cậu làm thì chúng mình còn lo lắng gì nữa, trực tiếp đưa qua cho cô Nghiêm là được. Nghỉ giữa giờ cùng nhau đưa qua đi."

Âu Dương Tĩnh gật đầu, để lại bản kế hoạch rồi trở về chỗ của mình.

"Ông trời thật không công bằng..." Người ngồi cùng bàn với lớp trưởng nằm sấp trên bàn nhìn bóng lưng của Âu Dương Tĩnh cảm thán. "Vì sao lại có một người hoàn mỹ như vậy chứ? Dáng vẻ tốt, học tập tốt, lại còn nhiệt tình như vậy... Đoán chừng cô ấy được Nữ Oa nặn ra, còn chúng ta chỉ là một chút bùn ném thành thôi."

"Uhm, hừ, nhất định là cách nặn có khác nhau." Lớp trưởng đồng ý. Nhưng mà không biết có phải là ảo giác của cậu ta hay không, hôm nay xem ra Âu Dương Tĩnh có chút không giống, việc này như là, giống như từ bạn học biến thành "Chị gái" rồi vậy?

Có trí nhớ đời trước, Âu Dương Tĩnh cảm thấy những gì mà giáo viên giảng trên lớp có gì đó đơn giản đến chán nản luôn. Không tự giác mà lại buồn ngủ. Đã có hai buổi tối cô không được ngủ ngon rồi. Một buổi tối là vì đột nhiên nhớ lại kiếp trước, mà ngày hôm qua lại chuẩn bị bản kế hoạch - - Không làm chút gì để cho bản thân mình mệt mỏi đến ngồi cũng buồn ngủ thì tình hình hơn phần nửa là sẽ lại mất ngủ mà thôi.

Áp lực trên tinh thần làm cho cô khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng cơ thể đang trong thời kỳ phát triển đã có chút gánh không nổi nữa rồi. Vào thời điểm giáo viên quay lưng lại viết trên bảng, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà vụng trộm ngáp liên tiếp mấy cái, dẫn đến La Vinh Văn liên tiếp quay đầu xuống nhìn cô.

Sau khi tan học, Âu Dương Tĩnh cùng với lớp trưởng cùng mang bản kế hoạch giao cho diệt tuyệt sư thái, vị giáp viên có tuổi sắp về hưu này sau khi kinh ngạc không thôi lại vừa cảm động vừa tự hào. Học trò có thành tích tốt như Âu Dương Tĩnh bà đã từng dạy không phải là một, nhưng đứa nhỏ mà tới gần trung khảo mà vẫn có thể cố gắng hết sức giúp đỡ bạn học cùng tiến bộ, bà dạy đã mấy chục năm nay vẫn chỉ gặp qua một mình cô.

"Em đây là làm công việc của một giáo viên rồi. Hổ thẹn hổ thẹn, là ta thất trách rồi." Diệt tuyệt sư thái cảm thán.

Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Không phải đâu, cô Nghiêm. Em cảm thấy dưới cái nhìn của học sinh và giáo viên không có giống nhau, để cho học sinh của mình tìm được điểm mù trong tri thức, khẳng định đó cũng là một phương pháp hay."

Diệt tuyệt sư thái nhìn bản kế hoạch như vậy, ngay cả việc hôm nào ôn tập một môn nào đó cũng đều là chọn những giáo viên có lịch dạy học có ngày rảnh. Bản kế hoạch này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra không biết đứa nhỏ này đã tốn khá nhiều công phu.

"Được, chuyện kế tiếp liền giao cho cô đi. Em không cần phải quan tâm nhiều nữa, rất nhanh sẽ đến trung khảo, việc học tập em rất tự giác, cô sẽ không nói nhiều nữa. Nhưng mà, cơ thể các em vẫn còn đang ở trong giai đoạn phát triển, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, em xem em đi vành mắt đã đen như vậy rồi, chắc là do buổi tối thức đêm viết bản kế hoạch này đi!" Diệt tuyệt sư thái cho cô một ánh mắt.

Âu Dương Tĩnh muốn nói về sau sẽ không như vậy nữa, kết quả là vừa mở miệng ra liền muốn ngáp. Chủ nhiệm lớp vội vàng giả ý muốn "Đánh" mấy cái, trách cô lo lắng quá mức, không có ngủ cho tốt. "Mau trở về nghỉ ngơi đi!" Cô giáo thúc giục.



Âu Dương Tĩnh đồng ý, cùng lớp trưởng đi ra khỏi văn phòng. Lớp trưởng nhìn thấy cô ngáp liên tục, cuối cùng mới cảm thấy có phần yên tâm, lúc này mới thấy đúng thôi, cô thiếu ngủ như vậy khăng định là do hôm đó sợ tới mức ngủ không được ngon. "Hôm nay những người đó đón cậu về nhà sao?" Lớp trưởng hỏi Âu Dương Tĩnh.

Cậu ta nói "Những người đó" chính là đồ đệ của chú ba Bùi Dục, Bùi Dục cố ý gọi bọn họ đến hộ tống Âu Dương Tĩnh về nhà.

Âu Dương Tĩnh nghe xong thì mặt đầy hắc tuyết, nhớ tới xế chiều khi tan học ngày hôm qua, cô mới ra tới cổng trường thì ba người học võ có dáng người có lớn có nhỏ đứng vây chung quanh cô, so với mấy tên lưu manh còn dọa người hơn. Nếu không phải cô nhận ra bọn họ là người ở võ quán, thì đã bị dọa cho muốn chạy luôn rồi. Tuy cô đã để cho mấy người đó không cần đến đón cô nữa, nhưng mà không biết lời của cô có hiệu quả không nữa. Vì thế khi đối mặt với vấn đề của lớp trưởng, cô chỉ có thể mơ hồ "Uhm" một tiếng.

Ngược lại lớp trưởng lại cảm thấy như vậy rất tốt: "Có người đón cậu là tốt nhất, chúng mình cũng yên tâm rồi."

Âu Dương Tĩnh cười gượng: "Tất nhiên, nhưng mà lần trước mọi người đã từng giáo huấn bọn hắn rồi, chắc là bọn hắn sẽ không tìm đến mình để gây phiên toái nữa." Dựa theo tình huống đời trước, bọn côn đồ cũng chỉ xuất hiện có một lần, cô thật sự không lo lắng sẽ bị đánh lại, chỉ là khi nghĩ đến ở cổng trường học lại có ba người thanh niên khỏe mạnh đang đợi cô, thì cô liền có chút sợ hãi.

Nhưng mà không nghĩ tới, đúng thật là những người đó cực kỳ nghe lời cô, tối hôm qua nói bọn họ đừng tới, hôm nay lại thật sự không có tới. Nhưng người đứng chờ cô ở cổng lại là Bùi Dục.

"Sao cậu lại tới đây? Các cậu không phải lên lớp sao?" Âu Dương Tĩn kinh ngạc hỏi.

"Cậu không để bọn họ đến đón cậu, vậy mình tự tới là tốt rồi." Bùi Dục cười nói.

"Vậy mấy tiết buổi chiều của các cậu thì sao? Có phải cậu trốn học rồi không?" Âu Dương Tĩnh truy hỏi.

Bùi Dục không có trả lời cô, ngược lại cúi đầu để sát vào mặt cô: "Có phải buổi tối cậu ngủ không được ngon đúng không? Đều đã có quầng thâm rồi." Anh nói xong, đưa tay giữ mặt cô lại, đầu ngón tay cái xoa nhẹ ở dưới vùng quanh mắt của cô. "Có phải rất sợ hãi hay không? Chuyện hôm trước đó."

Âu Dương Tĩnh đẩy anh ra, sau đó lui về phía sau nửa bước: "Cậu trả lời vấn đề của mình trước! Cậu đừng có ỷ vào việc cậu học tập tốt mà có thể tùy tiện trốn tiết, cậu như vậy sẽ rất dễ ảnh hưởng tới trạng thái học tập của những người khác." Cô vừa nói, vừa nhanh chóng bước đi về phía cách xa cổng trường.

Bùi Dương nhanh chóng đi theo đuổi kịp: "Cậu đi nhanh như vậy để làm gì chứ?"

"Mình không muốn bị người khác coi là khỉ mà đứng lại nhìn." Âu Dương Tĩnh nhìn anh một cái, cũng không biết có phải ở nơi nào đó của Bùi Dục bị thiếu một dây gì không. Cho dù hiện tại bây giờ bọn họ đều đã xác định quan hệ, nhưng đứng ở trước cổng chính trường học "tú ân ái" vẫn lại là một chuyện khác. Loại chuyện "Yêu sớm này, mặc kệ là trường nào cũng đều không muốn đề cập tới. Vậy mà anh lại còn giống như không ý thức được việc mình làm có gì không ổn nữa.

Bùi Dục cười theo sau: "Vậy có là cái gì, mình đã nói chúng ta là quanh minh chính đại!" Anh vừa nói vừa bắt lấy tay của Âu Dương Tĩnh. Phản ứng đầu tiên của Âu Dương Tĩnh chính là muốn né tránh, lúc đầu là khắc chế, về sao có thể là do kích thích, cô mới cho Bùi Dục tự nhiên dắt tay mình.

Nhưng một chút mờ ám ấy không thể dấu được Bùi Duc, tuy nhiên anh chỉ cảm thấy Âu Dương Tĩnh có loại phản ứng này là vì da mặt mỏng.

Sau khi lên xe buýt, theo sự lắc lư của thân xe, sự mệt mỏi tích lũy hai ngày nay của Âu Dương Tĩnh cuối cùng cũng đột phá, ngồi không đến hai chạm, cô đã vô tri vô giác ngủ mất.

Bùi Dục cảm giác được hô hấp của người bên cạnh trở nên mềm mại, quay đầu nhìn, quả nhiên Âu Dương Tĩnh ngủ thiếp đi. Chỉ là tư thế khi cô ngủ thiếp đi cũng vô cùng quy củ, cơ thể vẫn ngồi ngay ngắn, chỉ có đầu hơi nghiêng đi, hàng lông mi dài cụp lại thành một bóng mờ khá nhạt.

Bùi Dục do dự một chút, rồi đưa tay hơi đẩy nhẹ đầu cô về phía mình, đặt lên vai của mình. Làm xong những chuyện này, mặt Bùi Dục có chút nóng bừng. Quả nhiên chỉ cần đối với người mình thích, cho dù chỉ là hàng động bình thường nhất cũng là cho trái tim cảm thấy thất thường.

Thời điểm Âu Dương Tĩnh tỉnh lại phát hiện bản thân mình tựa trên vai Bùi Dục, nhất thời ngồi thẳng dậy, không có để ý đến động tác quá lớn đụng phải cằm Bùi Dục. Bùi Dục không phòng bị "A" một tiếng kêu lên.



"Nha! Thật xin lỗi!" Âu Dương Tĩnh gây họa, vội vàng ngẩng đầu đi kiểm tra thương thế của Bùi Dục.

"Không có việc gì không có việc gì." Bùi Dục che cằm, nói không được rõ ràng.

"Bỏ tay che ra cho mình xem." Âu Dương Tĩnh cảm thấy đến đầu của mình đập vào còn thấy đau, đoán chừng Bùi Dục cũng bị đau không nhẹ.

"Đợi lát nữa, đau muốn chết." Bùi Dục che rất kỹ.

Âu Dương Tĩnh nhìn dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt, đột nhiên không nhịn được mà bật cười, đổi lại được một cái nhìn chăm chú của Bùi Dục.

"Cậu lại còn cười được." Bùi Dục tức giận nói.

Âu Dương Tĩnh le lưỡi: "Còn đau nhiều không?"

Bùi Dục buông tay ra, nhìn cô nói: "Đau, muốn được thổi." Nói xong còn không biết xấu hổ đưa cằm đến trước mặt Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh nhất thời bị anh náo loạn đến mặt đỏ ửng, đẩy anh ra: "Đừng nháo!" Trong lòng lại kinh ngạc, đời trước thật sư là cô không hiểu gì về Bùi Dục, nhìn nam thần kiếp trước mắt cao hơn đỉnh đầu hiện giờ lại giống như một con chó lớn đang cầu an ủi, còn thiếu là không vẫy đuôi thôi, trong lòng thật sự có cảm giác không nói thành lời.

"Nghiêm túc mà nói, về sau câu đừng đến đón mình nữa, cho dù giáo viên của cậu có tính tình tốt dễ nói chuyện cũng không chịu nổi chuyện mỗi ngày cậu đều xin phép đâu." Âu Dương Tĩnh thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói. "Mình cũng không muốn lãng phí thời gian của cậu."

Bùi Dục muốn được thổi cũng chỉ là đùa giỡn thôi, biết cô da mặt mỏng, náo loạn hai lần liền kiềm hãm lại một chút. "Giáo viên mới mặc kề mình, dù sao khẳng định mình sẽ được cử đi học ở trường trung học phụ thuộc." Bùi Dục nói, dừng lại một chút nói thêm: "Mình lãng phí thời gian cũng được, mình chính là thích ở cùng với cậu."

Kiểu thẳng thừng này! Âu Dương Tĩnh cứng họng, từ đầu không biết nói tiếp lời của anh như thế nào. May mà rất nhanh đã đến nơi. Cô cầm cặp sách lên, gần như là chạy trốn xuống xe.

Hai tai của Âu Dương Tĩnh đều đã đỏ ửng, cũng không quan tâm đến anh cứ thế mà tiếp tục vùi đầu vào đi đường. Trong lòng giống như đang dời sông lấp biển, cô là một linh hồn mười tám tuổi, vậy mà lại để cho một "tên nhóc" mười bốn tuổi chọc ghẹo!

Bùi Dục náo loạn như vậy một hồi cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại. Cùng cô đi nhanh đến tiểu khi mới đột nhiên nhớ tới hỏi cô: "Ngày đó, bà nội của cậu có nói cái gì không?"

Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Không có, nhưng mà nên mỗi ngày cậu đều đưa mình trở về thì bà sẽ nói đó."

"Vậy từ nay về sau mình sẽ đưa cậu đến đây, nhìn cậu đi vào." Bùi Dục kiên trì.

Âu Dương Tĩnh có phần không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô không biết Bùi Dục vì ưu điểm gì của cô mà lại làm đến nước này, cô cảm thấy không chịu nổi sự nhiệt tình trong mắt anh.

------oOo------