Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 7




Ước mơ về cơ bản đã thực hiện được rồi, giống nhau đến từng chi tiết, duy chỉ có vai bao dưỡng và bị bao dưỡng là thay đổi!

Nhưng kể cả bị bao dưỡng thì làm sao, dù sao bình thường chỉ thôi miên chứ cũng không lên giường, Mạnh Phồn bề ngoài như không hề bận tậm, nhưng thực ra tâm tư đang lơ lửng chín tầng mây, suy nghĩ vô cùng sâu xa.

“Bác sĩ Mạnh”. Lúc này Yến Nhất đột nhiên kéo khăn tắm trên người ra, tiện tay vứt xuống đất, rồi mặc quần bơi vào, bước hai bước đến bên cạnh Mạnh Phồn.

Không có quần áo che, từng khối cơ bắp trên người Yến Nhất đều bại lộ rõ ràng, mặc dù dáng người hắn cao và khung xương tương đối lớn nhưng nhìn tổng thể trông hơi gầy, dáng người khỏe đẹp không phô trương, cơ bắp nhấp nhô góc cạnh vừa đủ, hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ, quần bơi bó sát bao lấy một vật thoạt nhìn nặng trĩu.

“Làm gì đấy?”.  Mạnh Phồn cuống quýt nói, quay đầu nhìn bể bơi không chớp mắt, ngậm ống hút hút mạnh nước chanh, đáy cốc chỉ còn lại đá vụn, hút ra âm thanh rồn rột.

“Có muốn xuống bơi không?”. Yến Nhất nhếch môi cười xấu xa.

“Tôi không biết bơi”. Mạnh Phồn xua xua tay.

“Anh muốn học không?” Yến Nhất lại hỏi.

Mạnh Phồn cắn ống hút lắc đầu “Không muốn”.

Yến Nhất thất vọng nhếch mày nói: “Nhưng tôi muốn dạy”.

“…Vậy được”. Anh là bố tôi là con, nghe theo anh hết! Mạnh Phồn đặt cái cốc rỗng không lên bàn, cởi áo choàng tắm, thậm chí còn bi tráng chuẩn bị tâm thế bị sờ mông.

Nhưng nhiều nhất chỉ cho sờ hai cái, nhiều hơn ông đây sẽ trở mặt.

Mạnh tiểu thịt tươi dùng phương thức bị bao dưỡng thực hiện lý tưởng cuộc đời lạnh lùng nghĩ, cẩn thận trầm mình xuống nước.

“Nước hơi lạnh”. Yến Nhất nhảy xuống theo, tự nói một mình rồi hất một vốc nước lên người Mạnh Phồn.

Play té nước vẫn có thể chấp nhận được, dù sao lương một năm cũng trăm vạn chứ ít! Mạnh Phồn vô cùng có tự giác của người bị bao dưỡng quyết đoán phối hợp té lại, đồng thời tặng kèm tiếng cười vui vẻ mà giả dối, hai người té qua té lại một lúc, Yến Nhất lau nước trên mặt, cầm tay Mạnh Phồn kéo anh đến bên cạnh mình, hơi cúi đầu nhìn anh.

Nước nhỏ giọt trên hàng mi dài, đôi mắt Yến Nhất tràn ngập gợn sóng như ý cười dịu dàng, bầu không khí dưỡng như thoáng chốc bay đầy bong bóng hồng.

Trong khoảnh khắc Mạnh Phồn hoang mang mở to mắt, Yến Nhất đột nhiên chậm rãi cúi người.

“Ấy ấy ấy, chờ chút!”. Cảm giác dường như chỉ một giây nữa thôi đối phương sẽ hôn xuống, Mạnh Phồn vụt che miệng lại.

Mông có thể sờ nhưng nụ hôn đầu thì không thể cho.

Yến Nhất cười tủm tỉm áp gần tai Mạnh Phồn nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Mạnh, thích ứng với nhiệt độ nước chưa?”.

“…À”. Mạnh Phồn ngại ngùng thả tay xuống: “Cũng được”.

Yến Nhất đứng thẳng người, vẻ mặt chính trực nói: “Trước khi bơi vẩy nước lên ngực để tim thích ứng, như vậy tốt cho cơ thể hơn”

Mạnh Phồn xấu hổ giật giật khóe miệng, cười lớn: “Ha ha, được”.

“Bác sĩ Mạnh vừa che miệng làm gì thế?.” Yến Nhất biết rõ còn hỏi.

Mạnh Phồn hận không thể thôi miên Yến Nhất ngay tại chỗ, nhưng không có cớ gì nên không dám, đành nghiến răng nghiến lợi đáp: “…Tôi bị đau răng!”.

Yến Nhất ồ một tiếng sâu xa, nắm cổ tay Mạnh Phồn dẫn anh tới bên thành bể bơi, để anh vịn tay, nói: “Thử nổi trước nhé!”.

“…”. Mạnh Phồn thành thật làm theo.

Thế là Yến Nhất liền nghiêm túc dạy bơi một tiếng đồng hồ, không sờ mó gì cả.

Tinh thần cảnh giác cao độ của Mạnh Phồn dường như sắp trở thành chờ mong được hắn sờ.

Sờ sớm siêu sinh sớm, sao vẫn còn chưa sờ?

Bởi vì cứ miên man suy nghĩ, Mạnh Phồn học bơi chẳng ra sao, sặc một đống nước, uống đến no, còn ợ mấy tiếng.

“Hôm nay tới đây thôi, chúng ta lên bờ nghỉ đi!”. Yến Nhất nín cười.

Mạnh Phồn đau khổ gật gật đầu: “Ợ”.

Lúc này, Phương Kỳ trên danh nghĩa là trợ lý của bác sĩ Mạnh, lại đang cùng linh vật Tiểu Phương Kỳ chạy bình bịch tới thông báo đã dọn cơm, vô cùng quen việc.

“Cuối cùng cũng được ăn cơm. Nào, bạn ăn, kéo tôi lên”. Yến Tử Hoàn từ bể bơi vươn một cánh tay, uể oải nói.

Phương Kỳ kéo cậu lên bờ, đồng tình nói: “Phần ăn của cậu hình như không giống với mọi người”.

Yến Tử Hoàn đau xót nói: “Không sao, tôi đói sắp thăng thiên rồi, cho dù là ức gà luộc tôi cũng ăn tuốt”.

Tưởng Phi: “Ha ha”.

Phương Kỳ đau lòng nhìn đại minh tinh, muốn nói lại thôi.

Thế là trong lúc mọi người đều ăn bò bít tết, Yến Tử Hoàn bi thống dùng nĩa chọc chọc đĩa xà lách trước mặt mình, căm giận nói: “Cái gì đây?”.

Tưởng Phi chẳng thèm nâng mắt: “Sa lát xà lách”.

“Sa lát xà lách?”. Yến Tử Hoàn ngửa mặt lên trời thét dài: “Thế sa lát đâu!”.

Tưởng Phi nhíu mày: “Lượng calo trong sa lát quá cao”.

Mặt Yến Tử Hoàn còn xanh hơn rau xà lách: “Vậy thà nói thẳng là đĩa rau xà lách còn hơn”.

Tưởng Phi nghe lời: “Được, một đĩa rau xà lách”.

Đây không phải là kết quả tôi muốn a a, có phải anh nhầm chỗ nào rồi không! Yến Tử Hoàn phẫn nộ đập bàn: “Có phải anh muốn bỏ đói tôi không hả?”.

Tưởng Phi thở dài: “Còn một tháng rưỡi nữa là khai máy rồi, cách mục tiêu cân nặng là 3.7 kg, cậu lại khó giảm cân nữa, mà bên dưới rau xà lách có trứng gà luộc đấy, đủ dinh dưỡng”.

“Chẳng phải chỉ 3.7 kg thôi sao”. Yến Tử Hoàn mắt ngấn lệ cắm quả trứng luộc nhét vào miệng, lầm bẩm tự an ủi: “37 kg còn giảm được tôi lại sợ 3.7 kg sao?”.

Tưởng Phi lắc đầu: “Chính là cơ số càng nhỏ càng khó giảm, hơn nữa gần đây cậu toàn ăn vụng lúc nửa đêm”.

Yến Tử Hoàn đỏ mặt: “Đệch, chuyện nửa đêm làm sao anh biết?”.

Mặt Tưởng Phi càng đen hơn: “…Tôi gạt cậu thôi, ăn vụng thật à?”.

Yến Tử Hoàn phát huy kĩ thuật diễn xuất: “Đâu có”.

“Hừ”. Tưởng Phi ném qua một ánh mắt uy hiếp “cậu hãy tự biết lo liệu”.

Yến Tử Hoàn cắn nĩa lặng lẽ rơi lệ, ông phải đổi trợ lý a a a a a!

Phương Kỳ yếu ớt ngẩng đầu lén nhìn Tưởng Phi.

Người này luôn không cho Yến tiên sinh ăn gì, thật đáng sợ.

Tưởng Phi nghi ngờ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phương Kỳ một cái.

Hi! Phương Kỳ lấy lòng cười ngây ngô với hắn một chút, sau đó căng thẳng cúi đầu ăn ăn ăn, hàm bạnh ra, như một chú sóc đang dự trữ lương thực, sợ Tưởng Phi cướp mất.

Tưởng Phi:…

Ăn cơm xong, Yến Nhất tự nhiên hỏi Mạnh Phồn: “Buổi chiều muốn làm gì?”.

Mạnh Phồn bị bầu không khí như hẹn hò này làm cho xoắn xuýt: “Tôi thế nào cũng được, anh không cần lo cho tôi”.

“Xem phim với tôi thì sao?”. Yến Nhất ưu nhã dùng khăn ăn lau miệng, “Rất lâu rồi chưa từng xem một bộ phim hoàn chỉnh, với tôi đây là một loại hưởng thụ”.

“Được”. Mạnh Phồn gật đầu, xem thì xem, anh là bố anh quyết hết!

Thế là trong rạp phim mini ấm áp, hai người xem phim “Identity” (*), mỗi người ôm một bịch bỏng ngô.

(*) Bộ phim kinh dị, hình sự trinh thám của Mỹ. Xem thêm ở đây.

“Người này cũng là nhân cách phân liệt”. Yến Nhất chỉ chỉ nam chính, “Mười một nhân cách”.

“Thế à”. Mạnh Phồn rất nghiện thể loại này.

Yến Nhất ăn một nắm bỏng ngô, giọng nói tràn ngập cảm giác ưu việt: “Tôi nhiều hơn hắn gấp đôi có lẻ”.

Tục ngữ nói rất hay, đồng hành tương khinh (*)

(*) Nguyên văn 同行相轻, lấy ý từ câu 文人相轻, chỉ những người cùng nghề thường khinh thường lẫn nhau, Yến Nhất và một nhân vật trong bộ phim đều đa nhân cách, nhưng anh vẫn tỏ ra hơn người ta:)

Mạnh Phồn: “…Cho nên?”.

“Cho nên có phải ông xã rất lợi hại không?”. Yến Nhất nói nhanh.

“Phụt – “. Mạnh Phồn phun một ngụm Cocacola ra đất, sợ hãi nói: “Anh nói gì?”.

Yến Nhất vừa kinh ngạc vừa vô tội nhìn anh: “Tôi hỏi anh có phải tôi rất lợi hại không…Bác sĩ Mạnh sao phản ứng dữ dội thế?”.

Mạnh Phồn rơi vào trầm mặc, mặc dù rất muốn hỏi, nhưng hỏi không ra miệng, nén đến mức mặc đỏ bừng, may mà ánh sáng trong phòng rất tối nên không nhìn thấy.