Một Phần Ba - Bán Duyên Tu Đạo

Chương 8




Hôm sau Lý Thê dậy sớm đi dạo một vòng Lan Nguyệt Phủ, ban mai mặt trời chưa ló dạng, trời không nóng lắm, gió mơn man mát lành.

Trong sân có ao cá ốp bằng đá cẩm thạch, hai bông sen một to một nhỏ dập dềnh trên mặt nước, Lý Thê cúi người ngắm, trong ao có hơn chục con cá vàng nhỏ tung tăng bơi lội.

Thức ăn cho cá để ở dưới ao, Lý Thê nhón một ít cho tụi nó ăn, cá vàng xúm lại chỗ cậu, thỉnh thoảng có một hai con nhảy lên mặt nước.

Bỗng nhiên có con mèo mướp lao ra vồ một con cá, những con cá khác vội vàng chạy trốn tán loạn.

Mèo mướp bắt được cá nhưng không đi, nhảy xuống quay lưng lại với Lý Thê gặm cá ngon lành.  Ăn xong nó liếm chân, lại nhảy lên ao định rình bắt một con nữa.

Lý Thê thích mèo, rất nhiều mèo hoang dưới chung cư được cậu cho ăn, trang cá nhân của cậu có vô vàn ảnh mèo. Nhưng vì đủ mối băn khoăn mà mãi Lý Thê không tự nuôi một con.

Cậu ngồi xổm gần mèo mướp: "Vàng ơi, lại chỗ anh này."

1

Mèo mướp ngoái đầu liếc Lý Thê rồi phớt lờ cậu, lạnh lùng cao quý ra trò.

Lý Thê không có súp thưởng cho mèo ở đây, đành miệt mài gọi nó: "Vàng ơi, Vàng ơi lại đây tí đi."

"Cậu cẩn thận nó cào cậu đấy." Hàng Nghênh Nhất đi ra từ hành lang gấp khúc, anh ta vẫn mặc áo trắng quần trắng, tóc xoăn buộc túm sau đầu, tay đang ôm bảng vẽ.

Lý Thê nhìn anh ta, anh ta nói: "Bọn nó toàn là mèo hoang ở xung quanh, bình thường lúc nhà không có người thì đây là địa bàn của bọn nó, hung dữ lắm."

Hàng Nghênh Nhất bước lại gần, mèo mướp thấy mình bị bao vây bèn chạy nhanh thoăn thoắt.

"Nhà này có nhiều mèo lắm sao?" Lý Thê nhìn mèo mướp leo qua tường bao.

Hàng Nghênh Nhất ngồi xuống ghế đá: "Nhiều, đủ loại mèo, có con Từ Bùi mang về, có con bạn bè tặng, cũng có nhiều con do người làm ở Lan Nguyệt Phủ thả vào. Chỉ cần là mèo hoang không ai nuôi thì đều có thể thả ở đây. Chỗ này bình thường vắng vẻ, có người tới quét dọn bảo trì định kỳ, rất ít xe cộ, chạy loăng quăng cũng không đi mất được. Tít đằng sau có một cái sân gọi là vườn mèo, nhà của mèo ở đấy."

Lý Thê rất hâm mộ, nếu cậu giàu, cậu cũng muốn mua một trang viên chuyên nuôi mèo.

Không, cậu phải mua một hòn đảo.

Trong lúc nói chuyện, Hàng Nghênh Nhất lại bắt đầu vẽ. Thấy Lý Thê nhìn mình, anh ta nói: "Luyện ký họa giữ cảm giác tay."

Dưới bàn tay anh ta đã có một bức tranh dày đặc chi tiết, Lý Thê chép miệng, người ta đều nói Hàng Nghênh Nhất là thiên tài, xem ra không phải cứ nằm yên là thành thiên tài.

Vẽ xong một bức ký họa, Hàng Nghênh Nhất ngắm nghía rồi rút ra đưa Lý Thê: "Bức này cảm giác tốt nhất, tặng cậu."

Lý Thê nhận tranh, trên giấy vẽ là mèo mướp và cá vàng, có cả ngón tay Lý Thê. Ngay giây sau Lý Thê sẽ chạm tay vào con mèo, mèo thì sắp nhảy xuống ao cá, đây là bức tranh rất sống động.

"Tranh của anh đắt lắm." Lý Thê nói: "Nếu tôi nhận thì không đáp lễ nổi."

Hàng Nghênh Nhất nhìn cậu, có phần ngạc nhiên: "Không cần đáp lễ."

Anh ta ngẫm nghĩ: "Nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu làm người mẫu cho tôi."

Lý Thê đã nghe Từ Bùi nói qua về chuyện tuyển người mẫu: "Vẫn chưa tìm được người mẫu phù hợp sao?"

Hàng Nghênh Nhất "hừ": "Bạn của Chương Tòng Trí quả nhiên không khác gì nó, chẳng có năng khiếu nghệ thuật, không thể khơi gợi cảm hứng của tôi."

Lý Thê đắn đo: "Tôi chưa làm người mẫu bao giờ, cũng không chắc có thời gian, tôi còn phải đi làm."

"Cậu vẫn cần đi làm á?" Hàng Nghênh Nhất nói: "Cố Thành Xuyên keo kiệt thế."

"Không liên quan đến anh ấy." Lý Thê không thích nói như vậy: "Con người đều phải đi làm."

Hàng Nghênh Nhất: "Thế thì việc này của tôi xem như làm bán thời gian. Cậu có thể thử trước, chọn khi nào cậu rảnh."

Hàng Nghênh Nhất nói xong thì về phòng.

Lý Thê cầm bức tranh Hàng Nghênh Nhất cho mình, tâm trạng phức tạp gửi tin nhắn cho Nhan Ngôn: "Chắc chắn mày không ngờ trong tay tao đang có một căn biệt thự đâu."

Nhan Ngôn: "? Đổi nghề làm sale bất động sản hồi nào."

Lý Thê cạn lời.

*

Sau buổi đi chơi Lan Nguyệt Phủ, Cố Thành Xuyên phải đi công tác. Lý Thê lên công ty cả tuần, chiều thứ sáu tan làm thì ra sân bay đón Nhan Ngôn.

Sân bay đông người, có người nổi tiếng đến nên hàng loạt người hâm mộ đứng đón, vác ống kính như khẩu đại bác và đủ kiểu bảng đèn LED.

Lý Thê không hóng hớt, đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm, chờ một lúc lâu mới thấy hai người võ trang đầy đủ xuất hiện.

Nhan Ngôn ngồi ghế phụ lái, người còn lại ngồi ghế sau.

"Đây là Cù Quang, nghệ sĩ của tao." Nhan Ngôn giới thiệu đơn giản hai người với nhau: "Đây là Lý Thê, bạn tôi."

1

Cù Quang ngồi dưới, sau khi cởi mũ tháo khẩu trang thì lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp, cười với Lý Thê: "Em chào anh."

Lý Thê gật đầu đáp lại.

Nhan Ngôn lại nhuộm tóc về màu đen, trông chín chắn hơn hẳn. Cậu ta mở điện thoại đưa cho Lý Thê: "Đến địa chỉ này."

Lý Thê khởi động xe, lái ra khỏi sân bay.

Suốt quãng đường Nhan Ngôn đều gọi điện thoại, chốc thì nổi nóng chốc lại cười xòa, chẳng bao lâu mặt đã hơi tái.

Lý Thê mở hộp tỳ tay, bên trong có bánh quy và nước.

"Mày ăn tí gì đi đã." Lý Thê nói. Nhan Ngôn gật đầu, vặn nắp chai nước. Cù Quang ngồi dưới chứng kiến toàn bộ, ánh mắt dò xét quan sát Lý Thê.

Đến khách sạn, Nhan Ngôn dặn Lý Thê đợi một lát để cậu ta đi xử lý chút chuyện.

Trợ lý của Cù Quang đã chờ sẵn trong sảnh khách sạn, chuyên gia trang điểm và stylist cũng đều có mặt. Cù Quang đến nơi thì ngồi xuống sô pha, rặt một vẻ không muốn để ý ai.

Nhan Ngôn sắp xếp công việc rồi nói với trợ lý: "Trông chừng cậu ta, mười giờ tối thu điện thoại, sáu giờ sáng dậy hoạt động một tiếng, chờ tôi qua thì chúng ta xuất phát."

Trợ lý vừa nghe vừa ghi chép các đầu việc, Cù Quang cau mày hỏi Nhan Ngôn: "Anh không ở khách sạn với bọn tôi à."

"Tôi còn có việc khác."

Cù Quang lập tức nhìn Lý Thê bằng ánh mắt không thân thiện. Nhan Ngôn mặc kệ hắn, chờ hắn lên tầng thì đi chung với Lý Thê.

Tối nay Lý Thê làm lẩu, Nhan Ngôn gọi hải sản, cả hai ướp lạnh vài lon bia, vừa uống vừa nói chuyện trong nhà Lý Thê.

Lý Thê hỏi Nhan Ngôn sao lại dẫn Cù Quang tới Đông Thành, có lịch trình gì phải không. Nhan Ngôn vừa nhúng thịt vừa nói: "Họa sĩ nổi tiếng Hàng Nghênh Nhất tuyển người mẫu, tao đưa cậu ta đi thử vận may."

"Trùng hợp thế." Lý Thê thoáng khựng lại, kể với Nhan Ngôn chuyện Hàng Nghênh Nhất mời mình làm người mẫu.

Viên thả lẩu nóng quá làm Nhan Ngôn bị bỏng: "Chuyện tốt như thế mày còn do dự cái gì, làm đi. Người ta là Hàng Nghênh Nhất đấy, vẽ mày thì gương mặt này của mày sẽ sống mãi nghìn năm."

"Còn Cù Quang bên mày thì sao?"

Nhan Ngôn phẩy tay: "Kệ đi, từ đầu tao cũng không trông đợi thằng oắt đấy có thể lọt vào mắt xanh của người ta."

"Cù Quang mày còn không biết à." Nhan Ngôn cười khẩy: "Diễn xuất yếu kém tính tình tệ hại, cả mớ scandal, muốn nổi đình nổi đám là không thể rồi, tao chỉ mong cậu ta tuân thủ pháp luật thôi."

Cù Quang là nghệ sĩ đầu tiên Nhan Ngôn phụ trách, hai người đã hợp tác hơn năm năm. Mấy năm đầu quan hệ còn rất tốt, hai năm trở lại đây dần trở nên hơi bất ổn, Nhan Ngôn nhắc đến Cù Quang là bực mình.

"Cái cậu Cù Quang đó." Lý Thê nhìn Nhan Ngôn: "Có phải có tình ý với mày không."

"Đừng, đừng nói thế!" Nhan Ngôn nói: "Nghệ sĩ hẹn hò với quản lý là chuyện trời đánh, vả lại cậu ta ngoài cái mặt ra thì không được nước gì, mắt tao mù đến mức nào mới yêu đương với cậu ta!"

"Đừng kích động, đừng kích động." Lý Thê cười gắp thức ăn cho Nhan Ngôn.

Nhan Ngôn thở hắt ra, ổn định lại tâm trạng: "Chuyện Hàng Nghênh Nhất, mày thật sự có thể thử xem sao. Người ấy mà, quan trọng là trải nghiệm, mày đi trải nghiệm làm người mẫu là cảm giác thế nào. Nếu cảm thấy không hợp thì không đi nữa là xong."

Lý Thê uống bia, không nói gì.

Nhan Ngôn nhìn cậu: "Còn nguyên nhân khác hả?"

Lý Thê đặt lon bia xuống, lấy ba quả cherry trong đĩa hoa quả.

"Đây là Cố Thành Xuyên." Cậu chỉ đĩa hoa quả, sau đó lại chỉ ba quả cherry: "Đây là Từ Bùi, Chương Tòng Trí với Hàng Nghênh Nhất."

"Ý gì." Nhan Ngôn hỏi: "Không phải họ là bạn à, còn là bạn từ nhỏ cơ mà."

Lý Thê dẩu môi: "Anh em cây khế, cùng lớn lên bên nhau lại càng nhiều mâu thuẫn, thù hận lớn dần. Mày nghĩ xem, mày có ghét bạn thuở nhỏ không."

Nhan Ngôn nhớ đến bạn thân hồi cấp ba, hai đứa cùng đi quán net thâu đêm nhưng cậu ta lén ôn tập thi được hạng nhất. Sau đó cậu ta nói với bố mẹ Nhan Ngôn là cậu ta không cố gắng nhiều, chẳng qua có năng khiếu hơn Nhan Ngôn, không học cũng được hạng nhất.

"Đồ ra vẻ!" Nhan Ngôn căm hận bẻ đầu tôm hùm.

"Hiểu rồi chứ." Lý Thê nói.

"Nhưng mà." Nhan Ngôn cắn thịt tôm hùm nhìn Lý Thê: "Sao tao cảm thấy bạn trai mày mới là đứa ra vẻ."

2

"Chậc." Lý Thê không hài lòng.

Nhan Ngôn xua tay: "Mày nói tiếp, nói tiếp đi."

Lý Thê uống hết bia bèn đi lấy chai Brandy, rót một ít cho cả Nhan Ngôn: "Cho nên Cố Thành Xuyên mà biết tao đi làm người mẫu cho Hàng Nghênh Nhất, anh ấy sẽ không vui."

Cậu nhìn Nhan Ngôn, mong Nhan Ngôn có thể cho mình một chút ý kiến, nhưng cậu ta chỉ gặm tôm hùm: "Người giàu đúng là hẹp hòi."

Lý Thê không biết làm sao: "Nếu không đi, tốt nhất vẫn nên trả tranh cho người ta nhỉ."

Nhan Ngôn bị nghẹn, vội vàng uống hớp bia: "Đi chứ, sao không đi! Cố Thành Xuyên chỉ không vui thôi, Hàng Nghênh Nhất cho mày một căn biệt thự thật cơ mà. Tạm thời đừng quan tâm Cố Thành Xuyên, cái gì nằm trong tay mới là của mình."

Lý Thê "hừ", ngồi trên thảm không nói không rằng.

Nhan Ngôn cảm thán: "Mày yêu đương vất vả quá, lo hết việc này đến việc kia."

"Hay là." Nhan Ngôn ngó cậu: "Mày vào giới giải trí với tao đi, tao bảo đảm mày sẽ nổi tiếng."

Lý Thê uể oải đáp: "Tao không biết gì hết, sao vào giới giải trí được."

"Có mặt là được." Nhan Ngôn nói: "Có cái mặt này, tao cam đoan mày ăn được mười năm."

"Không cần, tao phải dựa vào tài hoa." Lý Thê gõ cốc xuống mặt bàn: "Tao phải dựa vào tài hoa của tao, năng lực của tao để giành lấy tôn trọng, giành lấy thành công, đánh bại ác long, cưới hoàng tử, thừa kế ngai vàng, đi lên đỉnh cao cuộc đời!"

Cậu đã hơi say, má đỏ hây hây, mắt ươn ướt nước.

"Nhưng hoàng tử của tao nói chuyện quá cay độc." Lý Thê ôm đầu ủ rũ: "Tao quyết định giáng anh ấy thành cóc."

Nhan Ngôn chống một tay lên mặt: "Thế mụ phù thủy xinh đẹp thì sao."

"Mụ phù thủy á?" Lý Thê nghĩ ngợi: "Tao không thích mụ phù thủy, tao thích thầy phù thủy, hề hề, hề hề."

1

Trước mặt cậu hiện lên một cốc cà phê Whisky tỏa ra mùi kỳ lạ, bàn tay xinh đẹp của thầy phù thủy khuấy cốc đưa đến trước mặt cậu. Cậu tưởng nó sẽ rất dở, ai ngờ uống vào miệng lại là nước bạc hà the mát.

Lý Thê lắc đầu vẩy sạch nước bạc hà đi, ôm điện thoại của mình khóc rấm rứt.

Xem kìa, Nhan Ngôn nghĩ, ngay cả người làm tài chính cũng đầu tư thất bại, trên đời này còn vụ đầu tư nào đáng tin cậy đây.