Một Phần Ba - Bán Duyên Tu Đạo

Chương 47




Taxi thả Lý Thê ở cổng chung cư, cậu kéo vali, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt.

Mặt đất thỉnh thoảng có nước đọng đóng băng vì trời rét, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Lý Thê giẫm lên, băng vỡ kêu răng rắc.

Cậu lên tầng, giờ này người đi làm người đi học, cả quãng đường không gặp được ai.

Ứng Lan ở nhà, Lý Khang Bình thì đang định ra ngoài. Hai vợ chồng nhìn thấy Lý Thê đều vô cùng ngạc nhiên: "Sao con lại về? Không phải cuối tuần cũng không phải ngày nghỉ mà."

Lý Thê kéo vali vào nhà thay dép, run cầm cập đi đến trước máy sưởi.

"Con nghỉ việc rồi." Lý Thê nói: "Cũng chưa tìm việc mới, nên là con về nhà."

Ứng Lan lo lắng hỏi: "Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Không sao ạ." Lý Thê nhận nước ấm Lý Khang Bình đưa, xoa dịu dạ dày bị lạnh khó chịu, sau đó bắt đầu phàn nàn cấp trên hãm tài của mình.

Ứng Lan ngồi nghe, xoa gương mặt lạnh cóng của cậu: "Công việc không suôn sẻ thì không cần làm nữa, về nghỉ ngơi cũng được."

Lý Khang Bình không hài lòng lắm: "Ai làm việc mà không ấm ức? Con cứ thế xin nghỉ, cũng không tìm việc mới, quá cẩu thả."

Ứng Lan đẩy chồng đi nấu cơm cho Lý Thê: "Sắp Tết rồi, đi làm cũng không được mấy ngày, ra Tết tìm việc vẫn kịp."

Lý Khang Bình vào bếp nấu nhanh một bát mì thịt bò nóng hổi.

Ông còn muốn hỏi thêm về công việc của Lý Thê mà Ứng Lan không cho ông hỏi: "Anh có việc ở trường cơ mà, anh đi trước đi, Thê Thê vừa mới về, để con nó ăn uống nghỉ ngơi đã."

Lý Khang Bình lau tay rồi cầm găng tay ra khỏi nhà, Lý Thê ăn xong đi rửa bát, kéo vali về phòng.

Cậu ngủ một mạch đến buổi tối Lý Khang Bình quay về, Lý Khang Bình và Ứng Lan làm một bàn đồ ăn, chân Ứng Lan vẫn chưa khỏi, đang sai Lý Khang Bình gọt ít hoa quả cho cậu.

Lý Thê tựa cửa, dưới ánh đèn sáng sủa, thức ăn tỏa hơi nóng đầy mặt bàn khiến cậu thoáng bần thần, nghĩ bụng không đi làm vẫn tốt hơn.

Cuộc sống của Lý Thê lại trở nên bình lặng, hiếm khi được ở nhà lâu thế này, trước kia đi học, mỗi lần đến nghỉ đông cậu đều đi làm thêm, về sau tốt nghiệp, mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ ít ỏi, chưa kịp thảnh thơi mấy ngày đã lại phải đi làm.

Ứng Lan dưỡng sức ở nhà, tiểu học cũng nghỉ sớm, Lý Khang Bình công tác tại trường cấp ba phải làm đến tận sát Tết.

Thời gian này về quê, Lý Thê thay hết điều hòa trong nhà. Cậu thật sự không chịu nổi cái lạnh ở nhà, Ứng Lan không muốn cậu thay mấy món đồ cổ đó, than phiền rằng chẳng bao lâu nữa là lắp hệ thống sưởi chung.

"Từ hồi con học đã học đã nói lắp hệ thống sưởi chung, giờ là bao nhiêu năm rồi, con sợ con không đợi được nó." Lý Thê bật điều hòa, phòng khách nhanh chóng ấm lên. Cậu mặc áo ngủ dày, thoải mái ngả lên sô pha.

Lý Khang Bình rất chướng mắt bộ dạng uể oải của Lý Thê, giục cậu tìm việc gì để làm. Lý Thê bèn dặn bố buổi sáng gọi cậu dậy, cậu muốn chạy bộ.

5 rưỡi sáng Lý Thê mơ màng đi chạy đến 7 giờ, ăn sáng xong lại ngủ đến 12 giờ trưa.

Dậy sớm đờ đẫn cả một ngày, Lý Thê quyết định đổi thời gian chạy sang chiều tối. Mặc dù là mùa đông nhưng thành phố về đêm vẫn rất tấp nập, Lý Thê ăn thử mấy quán nướng vỉa hè, đều rất ngon.

Cậu ở nhà, tin tức liên quan đến Đông Thành chủ yếu biết qua bảng tin Wechat.

Cấp trên hãm tài của Lý Thê đã thôi việc, nghe đâu đắc tội người nào đó, ông chủ của cậu rất vui vẻ, sau khi thăng chức đi nơi khác thì tiến cử một người khác nhậm chức giám đốc.

Lý Thê ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ ông chủ cố ý lợi dụng mình đối phó phó giám đốc.

Nhưng việc này cũng không thuộc phạm vi cậu có thể quan tâm, thầm chúc hai người họ tương lai đều xui xẻo!

Hàng Nghênh Nhất đăng ảnh tụ tập uống rượu. Trong đó có ảnh chụp Hỉ Hỉ, Hỉ Hỉ nằm trên sô pha, gối đầu lên tay một người.

Lý Thê trở mình, phóng to ảnh. Hỉ Hỉ màu đen, áo người đó màu đen, bàn tay xuất hiện trong camera trắng trẻo thon dài, rất bắt mắt.

Cậu ngắm một chốc rồi nhẹ nhàng thở dài. Từ Bùi không hay đăng trạng thái, Lý Thê cũng không dám liên lạc với anh, vì vậy không có bất cứ tin tức nào của anh.

Cậu lưu ảnh, nhắn tin nhờ Hàng Nghênh Nhất chụp một ít ảnh Hỉ Hỉ.

Hàng Nghênh Nhất gửi video mèo cho cậu, hỏi cậu chia tay với Từ Bùi thật rồi à?

Anh ta kể đợt trước ông Từ đổ bệnh nhập viện, việc công ty tạm thời do bà Từ và Từ Bùi quản lý.

Từ Bùi không muốn quản lý công ty, cũng không biết là cố tình hay tâm trạng thật sự không tốt: "Thật tình, gặp ai cũng khó ở, càng khuyên cậu ta làm gì cậu ta càng không làm, quyết sách công ty đặc sắc lắm rồi. Tôi đoán cả cái Đông Thành này đều biết cậu chủ Từ vừa bị đá."

"Không phải bị đá." Lý Thê chậm rãi nói: "Chia tay hòa bình."

Hàng Nghênh Nhất liếc sắc mặt Từ Bùi: "Lý Thê, đừng làm loạn."

Lý Thê thoát khung trò chuyện với Hàng Nghênh Nhất, bấm vào ảnh đại diện của Từ Bùi. Cậu muốn gửi tin nhắn cho anh nhưng không biết nên nói gì, khó khăn lắm mới lựa lời xong mà trước khi gửi lại lưỡng lự.

Nhỡ mình gửi tin nhắn đi rồi, phát hiện mình bị chặn thì phải làm sao.

Lý Thê đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không gửi.

Từ Bùi nhìn khung trò chuyện không ngừng hiện "đang nhập", chờ một lúc lâu lại sóng yên biển lặng.

Anh chép miệng, bỏ điện thoại xuống.

*

Đợt trước Từ Bùi tặng rất nhiều đồ dinh dưỡng, Lý Thê ở nhà không có việc gì làm bèn xem hướng dẫn học cách nấu, nấu cho Ứng Lan và Lý Khang Bình ăn hằng ngày.

Hai vợ chồng được tẩm bổ mặt mày tươi tắn, sức khỏe dồi dào, cũng không còn lo âu, ít nhất sẽ không mất ngủ hằng đêm.

Có con cái bên cạnh bố mẹ luôn phấn chấn hơn. Lý Thê và bố mẹ trò chuyện rất nhiều, đôi khi nói về cuộc sống của cậu ở Đông Thành, đôi khi kể chuyện Ứng Lan và Lý Khang Bình hồi trẻ.

Mỗi thế hệ có một suy nghĩ và quan niệm riêng, Lý Thế từ từ hiểu Ứng Lan và Lý Khang Bình không phải ở vai trò bố mẹ.

Tất nhiên họ cũng nói về việc Lý Thê thích đàn ông.

Tối hôm đó Lý Khang Bình ăn xong thì đến trường trông lớp tự học, Lý Thê mua vài chậu cây, mang ra ban công thay đất.

Ứng Lan nói: "Làm gì có ai trồng hoa vào mùa đông, trời lạnh nó chết hết."

"Con muốn trồng bây giờ." Lý Thê bướng: "Không sống được con cũng muốn chăm."

Ứng Lan càu nhàu Lý Thê xấu tính.

Lý Thê chuyển hoa sang chậu, dùng ghế đẩu và ván gỗ dựng một giàn hoa lỏng lẻo để ngoài ban công.

Cậu nhìn giàn hoa vừa dựng xong một lúc thì bắt đầu thẫn thờ.

Bấy giờ Nhan Ngôn gọi điện đến, hỏi cậu dạo này đang làm gì.

"Không làm gì hết, nằm dài ở nhà." Lý Thê đến chỗ chậu rửa mặt rửa tay, nước xối sạch bùn đất, chậu rửa tay lấm tấm bùn.

Sau bốn năm xa xứ, cuối cùng Nhan Ngôn cũng được cho phép vào nhà.

Cậu ta ở nhà mấy hôm rồi đưa bố lên tỉnh khám sức khỏe, hai bố con sinh hoạt chung hơn mười ngày, thế giằng co kéo dài đã lâu kết thúc bằng sự nhượng bộ của bố cậu ta.

"Bố tao chịu chấp nhận tao thích đàn ông rồi." Nhan Ngôn cười nói, sau đó lại thở dài: "Đáng tiếc không có ai cùng hưởng thành quả thắng lợi."

1

Lý Thê biết Nhan Ngôn lại đang nhớ Cù Quang.

"Mày thì sao." Nhan Ngôn hỏi Lý Thê: "Mày thế nào?"

Lý Thê làm sạch chậu rửa mặt: "Ngoài việc là một giáo viên ưu tú, một người vợ mẫu mực, một người mẹ hiền từ, cô Ứng còn là một phụ nữ thấm nhuần tư tưởng hiện đại. Mẹ không phản đối tao nữa rồi, tiền đề là tao có thể giải quyết ổn thỏa cuộc sống riêng."

"Tiền đề này là gì?" Nhan Ngôn không hiểu.

Lý Thê thở dài: "Mẹ tao thử dò hỏi tao thích tuýp người nào, muốn sắp xếp xem mắt cho tao."

Nhan Ngôn rất thán phục: "Không khác kế hoạch ban đầu của mẹ mày đúng không, trừ việc đối tượng xem mắt đổi từ nữ sang nam."

Lý Thê cười: "Nên tao mới nói dạy học ở nhà thật sự hạn chế mẹ tao. Tùy cơ ứng biến như thế cơ mà, xảy ra sự cố vẫn có thể tiến hành theo kế hoạch, đúng là thích hợp làm bên B."

Cả hai hẹn nhau khi nào Nhan Ngôn về sẽ đi nhậu, sau đó cúp máy.

Thời tiết ngày càng lạnh, Lý Thê ngày càng không muốn ra đường, suốt ngày mặc áo ngủ ở lì trong nhà.

Lúc mới về nhà là cục cưng Lý Thê, sau một thời gian Lý Khang Bình đã hơi chán.

1

"Lý Thê." Lý Khang Bình khoác áo chuẩn bị đi: "Con về gần một tháng rồi, đã nghĩ sau này muốn làm gì chưa?"

"Chưa nghĩ ra." Lý Thê nằm trên sô pha chơi Anipop, bật tivi chỉ để làm nhạc nền. [1]

[1] Anipop giống trò Candy Crush Saga.

"Em họ con đang thi cao học nhỉ?" Lý Khang Bình hỏi: "Hay con cũng thi đi, nâng cao trình độ học vấn."

Lý Thê nhìn ngày tháng: "Hết thời gian đăng ký thi cao học rồi."

"Thế thì thi công chức?" Lý Khang Bình nói: "Thi luôn nửa đầu năm sau."

Lý Thê không muốn: "Bố, bố biết thế nào là nghỉ phép không, nghỉ phép là không làm gì cả, nhất là học hành."

Lý Khang Bình tức mình, lúc đi đóng cửa rất mạnh.

Ứng Lan khuyên Lý Thê đi đây đi đó: "Hôm nay ở công viên có hoạt động, con đi xem đi, đừng để bố con phải cằn nhằn con."

Lý Thê đành bò dậy. Cậu vẫn mặc quần ngủ, bên ngoài khoác áo phao dài đến mắt cá chân, cầm điện thoại ra ngoài đi dạo.

Không ngờ hoạt động trong công viên lại là đại hội xem mắt, Lý Thê câm nín toàn tập.

Cậu đi sang, cả người bọc kín mít từ đầu đến chân. Có mấy người thấy Lý Thê cao ráo bèn hỏi cậu, biết hiện tại cậu thất nghiệp ở nhà thì vẻn vẹn mấy người đó cũng không ngó ngàng cậu nữa.

Cậu đi loanh quanh, tốn mười tệ chơi ném vòng nhưng không trúng lần nào, lại mua một bịch hạt dẻ ngào đường hai mươi tệ, đi lấy hàng online dưới chung cư rồi cắp hai cái hộp lên tầng.

Lý Thê mở cửa cởi mũ, thảy hàng online vào nhà.

Có một người bước từ trong bếp ra. Người này mặc măng tô đen, đi giày da tinh tế, xịt nước hoa thoang thoảng, xuất hiện một cái là bức tường trắng hết sức bình thường cũng trở nên sáng bừng.

Lý Thê nhìn anh chằm chằm.

Không đúng lắm, cậu nghĩ.

Lý Khang Bình gọi Lý Thê vào: "Đực ra đấy làm gì?"

Lý Thê túm tóc, đội mũ làm tóc xẹp xuống bết trước trán, không phồng chút nào.

"Đây là Từ Bùi, giáo sư ở Đại học Đông Thành, đến trường bố diễn thuyết, tiện đường ghé nhà mình chơi." Lý Khang Bình giới thiệu với Từ Bùi: "Đây là con trai tôi Lý Thê, trước đây cũng làm việc ở Đông Thành."

Từ Bùi mỉm cười lịch sự, giơ tay ra bắt tay Lý Thê.

2

Lý Thê không bắt, cậu vừa bóc hạt dẻ nên đầu ngón tay hơi đen.

Vô lý, người ta ra ngoài gặp phải bạn trai cũ, sao mình về nhà cũng trông thấy bạn trai cũ?

Lý Thê cúi đầu nhìn quần ngủ nhung màu xanh da trời nhạt lộ ra dưới áo phao, lại còn mặc không khác gì thằng ngu.