Chạng vạng tuyết rơi nhiều, gió lớn rít gào đập vào ô cửa. Lý Thê nghĩ là mưa đá, tò mò nhìn chằm chằm cửa sổ không ngủ được. Từ Bùi bịt tai cậu, vùi cậu trong lòng bắt đi ngủ.
Lý Thê không ngủ, tay gảy ngực Từ Bùi.
Anh thở dài: "Đêm nay không muốn ngủ nữa đúng không, tôi làm em ra tận ban công nhé, cho em ngắm thỏa thích?"
Lý Thê vội vã dừng tay, vừa nghe tiếng tuyết gõ vào cửa sổ vừa nghĩ vẩn vơ, nghĩ từ tuyết rơi dày đến yêu quái, từ lẩu đến thịt nướng.
Bỗng nhiên một cơn gió mạnh phát ra tiếng động lớn, Lý Thê sợ sệt túm chặt tay Từ Bùi, dán mắt vào cửa sổ rồi từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc Lý Thê ra ngoài tuyết đã ngập mu bàn chân. Trong trí nhớ của cậu, chỉ hồi bé mới có trận tuyết to thế này.
Cậu chạy tới chạy lui trong sân, khi trở vào nhà mặt đỏ bừng vì cóng. Từ Bùi đi ngang qua sờ chân cậu, Lý Thê là học sinh ngoan, từ nhỏ đến lớn luôn biết mặc quần giữ nhiệt.
Trong phòng có ghế nằm chạm khắc hoa hải đường cùng chăn mỏng mềm mại, Lý Thê làm ổ trên đó xem hướng dẫn nấu rượu vang nóng. Cậu cẩn thận chọn một video đơn giản không cần kỹ thuật hàm lượng, xem đi xem lại hai lần rồi tự tin đứng dậy.
Lý Thê không am hiểu nhiều về rượu, cậu đứng trước tủ rượu, bỏ qua mấy nhãn hiệu mình biết chọn một chai có vẻ không quá đắt.
Cậu cho một quả táo và một quả cam vào nồi nhỏ, ngoài ra còn bổ một đĩa hoa quả, rượu vang sôi ùng ục, bắt đầu dậy đủ loại mùi thơm.
Từ Bùi gọi điện xong đi sang, trông thấy Lý Thê rót một ly nếm thử trước.
Anh cầm chai rượu vang lên xem: "Sao chọn chai này?"
"Sao ạ?" Lý Thê hỏi: "Chai này đắt lắm à?"
"Bình thường, hơn một trăm nghìn, không đắt lắm." Từ Bùi nhớ hình như chai rượu này Chương Tòng Trí gửi nhờ, nhưng không sao hết: "Em uống đi."
(>300 triệu VND)1
Lý Thê thầm càu nhau Từ Bùi là đồ nhà giàu ác độc, ghen tị nói: "Cũng tạm, đằng nào em cảm thấy rượu vang em mua hai trăm tệ ngon hơn."
Từ Bùi tựa lên bàn bật cười.
Rượu vang nóng khá ngon, chủ yếu là có vị hoa quả, Từ Bùi không khoái thức uống ngọt nên cả nồi rượu vang nóng mình Lý Thê uống một nửa.
Tuyết lại rơi, Lý Thê thẩn thơ ngắm tuyết đến nỗi bị quáng mắt.
Từ Bùi dẫn cậu lên gác lửng, ở đây có cửa sổ trời, mặt kính lớn và cửa sổ sát đất tạo thành phòng tắm nắng.
Bây giờ tuyết không còn dữ dội như tối hôm qua mà trở nên yên tĩnh, trong phòng cũng im phăng phắc, Lý Thê hơi buồn ngủ.
Giấc ngủ chập chờn tối qua được bù lại vào lúc này, Lý Thê mơ màng ngủ không mộng mị.
Khi cậu tỉnh dậy Từ Bùi vẫn còn bên cạnh, đang bật máy tính đọc tài liệu. Lý Thê nhìn anh một chốc rồi lần mò điện thoại. Điện thoại có mấy tin cảnh báo bão tuyết, cậu tra cứu tình hình đường xá thấy tuyết lớn chắn đường, rất có khả năng ngày mai cậu không thể về đi làm.
Cậu đắn đo giữa xin nghỉ và mạo hiểm thử đi về, đúng lúc ông chủ gửi tin nhắn trong nhóm công việc, thông báo vì gặp bão tuyết nên ngày mai có thể làm việc tại nhà.
Lý Thê thầm yên tâm, xem tiếp dự báo thời tiết, mấy ngày sau thời tiết đều không tốt.
Cậu đứng lên đi ra cửa sổ, khí lạnh bên ngoài phả vào mặt, cậu khoác chăn mà lòng căng thẳng: "Từ Bùi, tuyết ngày càng to, có khi nào xảy ra chuyện không."
"Lan Nguyệt Phủ có đồ ăn thức uống, em ở lại đây thì xảy ra chuyện gì được." Từ Bùi gập máy tính, rót nước nóng cho Lý Thê.
Lý Thê nhận nước nóng: "Thế chúng mình phải ở đây bao lâu."
"Ai biết, tuyết tan là có thể đi." Từ Bùi không vội về, nếu thật sự tồn tại một nơi biệt lập, chỉ có anh và Lý Thê thì cũng rất tốt.
Từ Bùi và Lý Thê cùng đứng ngắm tuyết bên cửa sổ, đã nhiều năm Đông Thành không có tuyết rơi lớn thế này, biến đổi khí hậu ngày càng kỳ quặc. Hè năm ngoái một hai tháng không có mưa, mùa đông tới sớm, cuối năm lại nắng như mùa xuân.
Lý Thê nghĩ về công việc, nghĩ tuyết rơi nhiều, nghĩ phải gọi điện cho Chương Tòng Trí vì cậu muốn xem Hỉ Hỉ.
Từ Bùi đứng bên cạnh cậu, hiếm khi gió tuyết cuồng loạn khiến anh cảm thấy bình yên.
"Tuyết dày đẹp thật." Từ Bùi nói: "Đây là thứ không thể nhân tạo."
Lý Thê nhìn anh, Từ Bùi xỏ tay trong túi, ngước lên bầu trời âm u.
Hồi ở châu Âu, có một thời gian anh sống trong lâu đài cổ cạnh vách đá. Dưới vách đá là biển cả, sóng vỗ bờ đá vẳng tiếng vào lâu đài, bên kia eo biển vẫn là vách đá, giống như bị dao khoét một đường.
Trong lâu đài vô cùng lạnh, bông tuyết bay qua khe hở, rơi xuống sàn cũng không tan.
"Biệt thự bão tuyết." Lý Thê nói: "Dễ có vụ án giết người."
Từ Bùi phì cười: "Khi đó tôi cảm thấy, dù mình chết ở đây cũng sẽ không ai biết."
Về sau anh còn đi qua rất nhiều nơi, ngắm rất nhiều phong cảnh, ở một thị trấn nhỏ gần biển, trời và mặt nước hòa làm một, tầng không xanh thẳm không chân thực hệt bức tranh thủy tinh. Ngồi bên bờ biển, có người xúc động rơi nước mắt vì cảnh đẹp ấy.
Mùa đông ở châu Âu, trong vòng cực ngày ngắn đêm dài, một ngày trời sáng chưa đầy năm tiếng, khắp nơi đều đang nghiên cứu mối liên hệ giữa tỷ lệ tự tử và ánh sáng mặt trời.
"Tôi ghé quán bar, có một nam thanh niên tàn tạ mời tôi một ly rượu, là Whisky pha cà phê, sau khi rời quán bar thì anh ta tự tử."
"Anh đừng kể nữa." Lý Thê bất chợt ôm anh: "Em sợ."
Từ Bùi cười khẽ: "Sợ tôi?"
Lý Thê cau mày nhìn anh, bấy giờ cậu đã phần nào hiểu vì sao Từ Bùi trong video lại có biểu cảm bình tĩnh lãnh đạm.
Từ Bùi xoa gáy Lý Thê, giọng nói điềm tĩnh chứa đựng sự vỗ về: "Hồi ấy còn trẻ, quá nhiều chuyện không nghĩ ra, chẳng vừa mắt người nào, sinh ra tâm lý buông thả hay vỡ mộng là rất bình thường."
Lý Thê nhìn Từ Bùi, anh hiểu tường tận về nhân tính, không chỉ nhìn rõ người khác mà còn thấu triệt chính mình.
Anh thường bình tĩnh nhìn nhận bản thân trong quá khứ sao? Tự kiểm điểm một cách quá hà khắc phải chăng cũng là một biểu hiện của ham muốn kiểm soát mạnh?
Lý Thê lặng thinh, Từ Bùi chuyển đề tài: "Lý Thê, em thích tôi không."
Cậu ngơ ngác: "Tất nhiên là em thích anh, không thích anh sao em phải ở bên anh?"
"Vì em ham mê niềm vui." Từ Bùi đáp: "Ham muốn sự vui vẻ khi ở bên tôi."
Lý Thê: "Ở bên nhau phải vui vẻ chứ, không vui vẻ sao phải bên nhau."
Từ Bùi không tỏ ý kiến, nhìn Lý Thê như nhìn đứa trẻ không hiểu gì.
"Như thế không công bằng." Lý Thê buông anh ra, trách móc: "Chỉ vì em ham muốn sự vui vẻ khi ở bên anh, cho nên tình cảm của em là hời hợt bồng bột sao?"
Từ Bùi nhìn Lý Thê: "Em từng nghĩ tương lai của em có tôi chưa?"
"Đương nhiên!" Lý Thê đáp: "Ngày tháng sau này còn nhiều hơn bông tuyết, em muốn trải qua cùng anh."
"Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng vui vẻ, nếu mình cãi nhau thì sao?" Từ Bùi hỏi.
"Em sẽ xin lỗi." Lý Thê nói.
"Dù là tôi sai?"
Lý Thê thở dài: "Thì biết làm sao, theo em thấy, dù anh có sai cũng sẽ không xin lỗi, em đành ấm ức một chút vậy."
Câu này nghe thôi là được, Lý Thê không chịu nổi bất cứ ấm ức nào, thật sự khiến cậu cảm thấy buồn thì cậu sẽ bỏ đi.
Từ Bùi nhoẻn miệng cười: "Được thôi, tôi sẽ cố hết sức để em ít phải xin lỗi."
*
Tuyết rơi hai ngày, mất thêm hai ngày chờ tuyết tan, Lý Thê và Từ Bùi quay về thành phố, ảnh hưởng từ trận tuyết lớn kéo dài hơn một tuần, tuyết tan tất cả lại trở về như cũ.
Từ Bùi đi công tác, Lý Thê tan làm về nhà, Hỉ Hỉ vẫn ngồi xổm trước cửa đón cậu.
Lý Thê bế Hỉ Hỉ ra ban công, ghế bành ngoài ban công đã thay sang ghế xích đu, Lý Thê chui vào nghịch một lúc, cứ có cảm giác khó chịu.
Cậu gọi điện cho Nhan Ngôn, Nhan Ngôn rủ cậu đi nhậu.
"Mày thấy sắc quên bạn, bao nhiêu lâu không tìm tao uống rượu." Nhan Ngôn nói: "Từ Bùi đi công tác mày lại nhớ đến tao."
Lý Thê hậm hực: "Tối nay tao đãi còn không được à."
Nhan Ngôn bực mình cười, khui tiếp vài chai rượu.
Nghỉ ngơi chưa đầy hai tháng cậu ta đã tìm việc mới, 9 giờ đi làm 5 giờ tan làm, công việc nhàm chán và đơn giản.
Nhan Ngôn vẫn chưa quen ở Đông Thành: "Mùa đông vừa lạnh vừa hanh, sáng nào tao dậy cũng chảy máu mũi, không khác gì hiện trường án mạng."
"Mua máy tạo độ ẩm? Hoặc trồng ít cây?" Lý Thê nói: "Dù sao tao cũng quen rồi."
Nhan Ngôn đang xem phỏng vấn mới nhất của Cù Quang, gần đây hắn có một bộ phim phát sóng, phản hồi rất tích cực.
Lý Thê nhìn thấy cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Sớm muộn cũng quen."
Nhan Ngôn liếc cậu, hai đứa cụng ly.
Chưa uống được nhiều điện thoại Lý Thê đã đổ chuông, Từ Bùi gọi tới. Lý Thê hoảng hồn, ngoan ngoãn nghe máy.
Tiếng nhạc du dương tình tứ trong quán bar vọng vào điện thoại, Từ Bùi hỏi: "Ở quán bar à?"
"Đi với Nhan Ngôn." Lý Thê khai báo trước: "Lát nữa em về."
"Cố gắng về nhà trước 10 giờ." Giọng Từ Bùi ôn hòa nhưng thái độ không cho bàn cãi: "Ngủ sớm, làm việc nghỉ ngơi điều độ."
"Vâng." Lý Thê nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Nhan Ngôn thở dài thườn thượt. Lý Thê liếc cậu ta: "Mày làm sao."
"Không biết, hơi căng thẳng." Nhan Ngôn nói: "Nhiều năm rồi ông đây không bị ai kiểm tra."
Lý Thê thở dài: "Tao cũng thế."
Nhan Ngôn lấy rượu cho cậu: "Nếu mày không muốn anh ta biết thì nói dối gạt anh ta đi. Đối phó với kiểm tra không tính là nói dối, mày biết mà."
"Từ Bùi nhận ra đấy, không gì giấu được anh ấy." Lý Thê nói: "Tao vẫn nên đừng rảnh rỗi sinh nông nổi, anh ấy muốn thế nào thì thế đó thôi."
Nhan Ngôn cười khẩy: "Cạn ly vì tự do đã mất của mày."
Vừa qua 10 giờ được một phút, Lý Thê đứng trước cửa nhà nhận được điện thoại của Từ Bùi.
May mà mình về nhà rồi, Lý Thê thở phào nhẹ nhõm, vừa mở cửa vừa bắt máy.
"Về nhà chưa?" Giọng Từ Bùi dịu dàng.
"Vừa về đến." Lý Thê trả lời: "Đúng 10 giờ luôn nhé."
Từ Bùi bật cười: "Chê tôi quản nhiều không?"
"Đâu có."
"Thế sao lại tranh thủ tôi không ở nhà mà đi bar."
Lý Thê ngẫm nghĩ bèn đáp: "Vì anh không ở nhà, em cứ cảm thấy trong nhà trống vắng."
Cậu bế Hỉ Hỉ lên, rúc vào sô pha: "Không muốn cho em đi bar à?"
"Tôi sợ em ở quán bar lại gặp một Minh Gia Ngọc khác." Từ Bùi cười nói: "Trẻ tuổi mà, sao tôi bì nổi."
Lý Thê cắn đầu ngón tay, cười hỏi Từ Bùi: "Khi nào anh về."
***Tác giả có lời muốn nói:Từ Bùi: Đến khi em cảm thấy không thể nào rời xa tôi.