Một Phần Ba - Bán Duyên Tu Đạo

Chương 29




Hơn 11 giờ gần 12 giờ sáng thứ 7, mặt trời gay gắt, cục nóng điều hòa phả gió ù ù, trong nhà duy trì mức nhiệt không lạnh không nóng, ánh nắng chói chang lọt vào qua khe rèm cửa sổ chiếu lên mặt Lý Thê.

Cậu trở mình, lưng trần lồ lộ, duỗi chân không biết động đến chỗ nào mà giật mình tỉnh ngủ, đau xuýt xoa.

Lý Thê ôm chăn ngồi dậy, chăn mỏng mềm mại quấn quanh eo, dấu hôn rải rác trên làn da trắng trẻo. Cậu mở điện thoại, ngày nghỉ gió yên biển lặng, mấy tin nhắn công việc có thể gác lại đến khi đi làm.

Trời trong nắng ráo, thật sự là một ngày tươi đẹp.

Lý Thêm quẳng điện thoại, tập tễnh xuống giường lết vào nhà vệ sinh. Nhìn gương có thể thấy mặt Lý Thê hơi sưng, mí mắt đỏ ửng, toàn thân như chó gặm.

Từ Bùi có ngoại hình nhã nhặn nhưng tướng ăn không nhã nhặn, túm chân Lý Thê nhìn cậu bò lung tung khắp giường. Lý Thê nghi ngờ anh tâm lý biến thái, có thể đã mắng lúc trên giường hoặc có thể là chưa.

1

Cậu vặn vòi nước rửa mặt, sau đó lại cà nhắc nhảy ra phòng ngoài.

Chân tập tễnh vì bị chuột rút, Lý Thê kêu la oai oái. Từ Bùi không quan tâm mà chỉ gập chân cậu, Lý Thê cào anh mấy lần anh mới chịu dừng. Anh nói xoa chân cho cậu nhưng cũng không xoa hẳn hỏi, bởi lẽ bây giờ chân cậu vẫn đang đau.

Đồ khốn nạn, Lý Thê thầm chửi anh.

"Dậy rồi?" Có giọng nói vang lên ở cửa phòng ngủ, Lý Thê giật mình xém ngã. Từ Bùi đứng trước cửa nhìn Lý Thê chỉ mặc một chiếc quần short.

Lý Thê hỏi: "Anh chưa đi á?"

"Ý em là sao?" Từ Bùi cười híp mắt: "Quần áo còn chưa mặc đã không nhận người ta."

Lý Thê gãi trán: "Không phải, em không có ý đó."

Từ Bùi không phải hạng tốt lành, lên giường đã quái gở mà xuống giường còn nham hiểm hơn.

Từ Bùi mở tủ quần áo, lấy đồ ngủ cho Lý Thê: "Thay quần áo rồi ra ăn."

Lúc này đã là giờ trưa, chắc hẳn Từ Bùi từng ra ngoài một chuyến vì anh thay quần áo rồi.

Ra khỏi phòng ngủ là ngửi thấy ngay mùi thơm thức ăn trong bếp, Từ Bùi nấu cháo cá nóng hổi sánh đặc, thơm ngon thanh đạm, Lý Thê ăn thử một miếng mà bỏng cả lưỡi.

Từ Bùi cau mày rót nước cho cậu, Lý Thê vẫn nhất quyết nuốt từng tí cháo nóng một, dựng ngón cái với Từ Bùi: "Ngon!"

Cậu nhận nước của anh, làm dịu đầu lưỡi bị bỏng: "Anh tự nấu?"

Từ Bùi gật đầu, đi du học mười mấy năm thì biết nấu ăn là chuyện hết sức bình thường.

Lý Thê rất tán thành, cậu cũng xa nhà hơn nghìn kilomet đến Đông Thành học đại học, cũng học được cách nấu ăn. Tuy không ngon nhưng cậu cho rằng mình biết nấu.

Ăn cháo xong còn có hoa quả, dưa hấu và dưa lưới gọt sẵn xếp ngay ngắn trong đĩa, việt quất với dâu tây đầy bát thủy tinh to, tất cả đặt trước mặt Lý Thê. Lý Thê vừa vui vừa sợ, nhưng nhanh chóng quen với thái độ của Từ Bùi, bảo Từ Bùi làm cho mình một cốc nước bạc hà nữa.

Thời tiết khô nóng, Lý Thê đứng ngoài ban công tưới hoa, tưới xong thì nằm lười trên sô pha bật tivi nghịch điện thoại. Từ Bùi mang nước bạc hà ra, nhìn Lý Thê ngồi ngả ngớn trên ghế tự dưng lại thấy đói. Đói này không phải từ dạ dày mà là do trái tim không thỏa mãn, không biết nên lấy gì để lấp đầy.

Anh đặt nước bạc hà cạnh tay Lý Thê rồi ngồi xuống sô pha.

Chân Lý Thê bị chuột rút chưa khỏi, vẫn căng cứng đau nhức. Cậu tìm lọ thuốc canxi trong ngăn kéo dưới bàn, thấy chưa hết hạn bèn uống hai viên. Uống thuốc kiểu này không khác nào nước đến chân mới nhảy.

Từ Bùi gác chân Lý Thê lên chân mình, xoa bóp cẳng chân cậu. Quần ngủ mỏng rộng rãi cuộn lên đầu gối theo động tác của cậu, Từ Bùi tiện thể xoa luôn đầu gối bị bầm nhẹ cho cậu.

Xoa mãi xoa mãi, tay anh mò mẫm vào trong ống quần rộng của cậu, nắn bóp đùi trong lúc mạnh lúc nhẹ.

Từ Bùi thích đôi chân vừa thon vừa dài của Lý Thê, mặc quần tây cực kỳ gợi cảm. Từ rất lâu trước kia anh đã muốn đôi chân này, về sau nó khoác lên eo anh, liên tục tuột xuống cứ như không quắp chặt được.

Từ Bùi cấu mạnh một cái làm Lý Thê đau điếng: "Từ Bùi!"

Từ Bùi nhìn cậu: "Làm sao?"

Lý Thê ngồi dậy: "Em không khiến anh xoa chân cho em, anh thả em ra."

Từ Bùi vẫn giữ cổ chân cậu, Lý Thê đạp anh, không biết cọ vào chỗ nào mà Từ Bùi đột nhiên siết chặt tay hơn, đau đến nỗi Lý Thê phải kêu lên.

Cậu vội vàng rụt chân về ngay khi Từ Bùi thả tay, ôm chân lườm anh.

Từ Bùi cảm thấy cảm giác đói khát càng nặng hơn, thản nhiên kéo Lý Thê lại.

Lý Thê bị anh kéo một tay lôi giật về: "Không được, em, bụng em đau, đầu cũng đau, em không chịu nổi."

Từ Bùi đè đầu gối cậu, thong thả cất lời: "Dùng chân là được."

*

Thời gian buổi chiều phung phí trên sô pha, Từ Bùi rút mấy tờ giấy ăn lau chân cho Lý Thê, Lý Thê mặc quần, tức tối đập anh. Cậu không đánh mạnh, chỉ cáu kỉnh thôi, đầu ngón tay sượt qua phát ra tiếng kêu to rõ.

Từ Bùi không giận mà còn cười, hôn mắt cá chân cậu.

Lý Thê sắp bị anh ép cho phát rồ, bò dậy vừa đi vào nhà tắm vừa chửi kháy suốt.

Điện thoại để trên tay vịn sô pha đổ chuông, Từ Bùi thấy là Cố Thành Xuyên.

"Có điện thoại."

"Ai thế." Giọng Lý Thê vọng ra từ nhà tắm.

"Cố Thành Xuyên."

Phòng tắm yên tĩnh giây lát: "Anh tắt đi, em không nghe."

Từ Bùi bấm tắt, Cố Thành Xuyên gọi lại ngay. Cứ cái đà này, nếu Lý Thê không nghe thì Cố Thành Xuyên sẽ không thôi.

Lý Thê hơi lưỡng lự, nước chảy róc rách, Từ Bùi xuất hiện trước cửa phòng tắm, cái bóng lờ mờ trông rất đáng sợ.

"Muốn nghe thì nghe." Từ Bùi nói: "Làm như tôi cấm cản em không bằng."

Lý Thê thò nửa đầu ra, duỗi bàn tay ướt nhẹp cầm điện thoại. Cậu bắt máy nhưng bật loa ngoài cho Từ Bùi nghe cùng.

Đầu bên kia điện thoại giọng Cố Thành Xuyên rất kiềm chế, hình như đã uống say: "Lý Thê, em thật sự làm anh thấy ghê tởm."

"Anh thần kinh à." Lý Thê cau mày: "Mắc gì mắng tôi."

Từ Bùi đứng giữa cửa phòng tắm, lơ đễnh nghĩ sao cậu vẫn làm nũng với bạn trai cũ.

2

Lý Thê cúp máy, giội sạch nước rồi đi ra. Từ Bùi ngồi ngoài phòng khách ăn hoa quả thừa của cậu.

Lý Thê lau tóc, sáp đến trước mặt anh: "Từ Bùi ơi?"

Từ Bùi ngước mắt nhìn cậu, cậu ngồi xuống cạnh anh, tóc chưa lau khô nhỏ nước ướt hết mặt. Từ Bùi cầm khăn lau tóc cho cậu.

Vì cuộc điện thoại ban nãy mà tâm trạng Từ Bùi nắng mưa thất thường, Lý Thê muốn lấy lòng anh nên rất ngoan ngoãn.

Điện thoại lại reo inh ỏi như đòi mạng, Lý Thê bấm nghe: "Anh đừng gọi cho tôi nữa, anh có phiền không hả."

"Mày bị dở à Lý Thê." Giọng Nhan Ngôn vang lên: "Tao gọi cho mày bao giờ."

1

Phiền chết mất, Lý Thê nghĩ, sao ai cũng mắng mình.

"Mày à." Lý Thê hỏi: "Có việc gì?"

Nhan Ngôn đáp: "Tao đến sân bay rồi, mày đón tao đi, có cả Cù Quang nữa, hai đứa tao thôi."

Cúp máy, Lý Thê nhìn Từ Bùi: "Bạn em tới Đông Thành, kêu em ra sân bay đón nó."

Từ Bùi: "Tôi đi với em."

Lý Thê gật đầu, cậu đi sấy tóc còn Từ Bùi vào phòng ngủ lấy quần áo cho cậu.

Cậu đi thay quần áo mà Từ Bùi nói: "Thay ở đây."

Lý Thê nhìn Từ Bùi, trong đôi mắt đen láy đều là bóng dáng anh, cậu không nói gì cũng không từ chối, chỉ đứng lên thay quần áo ngay trước mặt Từ Bùi.

1

Từ Bùi cảm nhận được cậu sợ mình không vui, nhưng trước kia cậu chỉ toàn chống đối anh. Có lẽ điều này là do thay đổi thân phận, tức là vốn dĩ đây là đãi ngộ của Cố Thành Xuyên.

Cảm giác không thỏa mãn trong lòng Từ Bùi càng thêm mãnh liệt, chưa bao giờ anh đố kỵ Cố Thành Xuyên như bây giờ.

Gió đêm khô hanh, gần sang tháng chín cũng không thấy mát, mùa hạ dài đằng đẵng khiến Lý Thê cảm thấy không sống nổi.

"Không thích màu hè à?" Từ Bùi hỏi.

Lý Thê chống má: "Mùa hè nóng quá, nóng bực cả mình."

Cậu nhìn Từ Bùi: "Anh thích mùa hè không?"

Từ Bùi: "Tàm tạm, không ghét."

Lý Thê cười khúc khích: "Thế sau này em cũng có thể thử thích mùa hè."

Từ Bùi nhìn Lý Thê, cậu có đôi mắt vô cùng lạnh nhạt, những khi buồn chán hoặc không cười đều ơ hờ dè dặt.

Ai biết đôi mắt này có thể nhìn người ta một cách dịu dàng đến thế, cái miệng này có thể nói lời mùi mẫn ngọt như đường tới mức nào.

Từ Bùi vẫn lãnh đạm nhàm chán.

Lý Thê bó tay, cất giọng làu bàu: "Từ Bùi, anh khó dỗ quá."

Từ Bùi nhướng mày: "Em dỗ tôi rồi à?"

"Em chưa dỗ sao." Lý Thê nói: "Cả đường đi em nói bao nhiêu, anh chẳng đoái hoài đến em."

"Thế mà là dỗ." Từ Bùi lắc đầu: "Không chân thành."

Lý Thê ngẫm nghĩ rồi sán vào Từ Bùi: "Nhan Ngôn bảo, không thể chấp nhận đàn ông nóng tính."

Không dụ được thì chuyển sang đe dọa, Từ Bùi nhướng mày: "Cố Thành Xuyên không nóng tính?"

Vừa dứt lời Từ Bùi đã cảm thấy không ổn, ghen rõ mồn một mất rồi.

Nhưng Lý Thê không nhận ra, cau mày nhìn Từ Bùi bằng ánh mắt kỳ lạ: "Em biết ngay, anh ta để ý anh, anh cũng để ý anh ta."

Từ Bùi tức đến nỗi bật cười.

"Lý Thê!" Nhan Ngôn đeo balo đi ra, Cù Quang đứng bên cạnh cậu ta.

Cả hai lên xe.

Trông thấy Từ Bùi ở ghế lái, Nhan Ngôn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tự giới thiệu: "Tôi là Nhan Ngôn, bạn của Lý Thê, đây là Cù Quang."

Cù Quang khẽ nhíu mày, rất không hài lòng với cách giới thiệu của Nhan Ngôn.

Lý Thê nhảy số, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Bùi lại không vui. Cậu nói với Nhan Ngôn: "Đây là Từ Bùi, bạn trai tao."

Từ Bùi khựng lại, nhìn Lý Thê rồi chợt cười rộ lên.

Anh quay đầu chào Nhan Ngôn, thái độ cực kỳ ôn hòa nho nhã: "Tôi là Từ Bùi, bạn trai Lý Thê, chào hai cậu."