Thời tiết không đẹp, từ sáng sớm đã vần vũ mây đen, muốn mưa to mà chưa mưa.
Chương Tòng Trí gõ cửa phòng vẽ, gọi Hàng Nghênh Nhất xuống tầng ăn cơm. Vì sáng tác nên cảm xúc của Hàng Nghênh Nhất không ổn định, bác sĩ kê thêm cho anh ta nhiều thuốc, đến nỗi bây giờ anh ta hơi chán ăn, không ăn được gì.
Thức ăn trên bàn có món của người giúp việc, có món đóng gói mang về từ Yến Tử Viên, còn có đồ ăn vặt Hàng Nghênh Nhất thường thích. Hàng Nghênh Nhất ngồi xuống, nhìn món ăn đa dạng nhưng vẫn không muốn ăn.
"Hôm nay Từ Bùi không đến à?"
"Từ Bùi ở trường tăng ca, mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu." Chương Tòng Trí múc cho anh ta một bát canh.
Hàng Nghênh Nhất nhướng mày: "Từ sau hôm ở nhà họ Cố đã không gặp cậu ta, cũng không biết đang tức ai."
Chương Tòng Trí nhìn Hàng Nghênh Nhất: "Lý Thê đính hôn với Cố Thành Xuyên rồi, còn thế nào được nữa?"
Cố Thành Xuyên đưa Lý Thê đến tiệc của nhà họ Cố, lượn một vòng trước mặt mọi người, bây giờ ai cũng biết Lý Thê là người của Cố Thành Xuyên. Từ Bùi với Cố Thành Xuyên, tuy luôn là anh em ngoài mặt nhưng dù sao vẫn là anh em, nếu trở mặt vì Lý Thê, ầm ĩ khó coi quá lại thành trò cười.
Chương Tòng Trí nói: "Chắc Từ Bùi chỉ cảm thấy Lý Thê thú vị, giờ cũng hết thấy cậu ta thú vị rồi. Từ Bùi nhiều tâm tư, không ai nắm bắt được."
Hàng Nghênh Nhất nghĩ khác: "Thứ Từ Bùi muốn, chỉ cần lọt vào mắt cậu ta thì kiểu gì cũng là của cậu ta."
Đang nói thì ngoài cổng có tiếng động, Từ Bùi vào biệt thự.
1
Chương Tòng Trí lấy bát đũa cho anh, gọi anh vào bàn: "Ăn chưa, qua làm một miếng, nhìn Hàng Nghênh Nhất ăn mà sốt cả ruột."
Từ Bùi đi sang, Hàng Nghênh Nhất vẫn đang ăn bát canh từ ban nãy, quan sát nét mặt Từ Bùi: "Lý Thê đính hôn rồi, tôi đang bàn với Chương Tòng Trí có cần chọn quà đính hôn cho cậu ấy không."
Từ Bùi rửa tay rồi ngồi xuống: "Cần tôi tư vấn à?"
Hàng Nghênh Nhất kinh ngạc: "Lẽ nào ông không tặng?"
Từ Bùi cúi đầu: "Tôi đoán bây giờ cậu ấy không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến tôi đâu."
Hàng Nghênh Nhất với Chương Tòng Trí nhìn nhau, không nói gì nữa.
Từ Bùi vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại reo. Người gọi là trợ lý của bố Từ Bùi, báo với anh hôm nay chuyến bay của chủ tịch hạ cánh, mong anh về nhà một chuyến.
"Biết rồi." Từ Bùi cúp máy, ăn đại ít cơm rồi lái xe về biệt thự Hồng Sơn.
Thời tiết xấu, từ sáng đã xám xịt, biệt thự Hồng Sơn đèn đuốc sáng trưng.
Từ Bùi về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối, bà nội anh không khỏe, ăn trên phòng không xuống tầng.
Từ Bùi ngồi vào bàn ăn, không động đũa.
Ông Từ hỏi anh: "Tiệc nhà họ Cố có tin động trời, thằng cả nhà họ dẫn đàn ông về, con có mặt ở đấy chắc biết rồi nhỉ."
Từ Bùi gật đầu.
"Cái người Cố Thành Xuyên dẫn về là thế nào?" Ông Từ nói: "Nghe đâu nhân phẩm không ra sao, làm lão Cố tức đổ bệnh."
Từ Bùi: "Làm chú Cố tức đổ bệnh là con trai chú ấy, không liên quan đến Lý Thê."
Ông Từ hơi ngạc nhiên, Từ Bùi không chỉ biết tên người đó mà còn nói đỡ.
"Con quen?"
Từ Bùi gật đầu.
Ông Từ bèn nói: "Nếu con đã quen, vậy thì cậu Lý Thê này chắc hẳn có chỗ xuất sắc."
Từ Bùi: "Còn chuyện khác không?"
Ông Từ nhắc nhở: "Nhà họ Cố ầm ĩ ai ai cũng biết, mặt mũi mất sạch, con thân thiết với Thành Xuyên, đừng cũng làm ra chuyện như thế. Với cả tuổi con cũng không còn nhỏ, thành gia lập nghiệp phải làm cho bố một chuyện."
Từ Bùi nhìn bố: "Sao, bố chọn được thông gia phù hợp rồi?"
Thấy ông Từ sắp nổi nóng, mẹ kế của Từ Bùi vỗ vai ông, đưa hai đứa nhỏ lên tầng. Ông Từ chậm rãi nén giận, Từ Bùi vẫn mặt mày vô cảm.
Không biết bắt đầu từ khi nào Từ Bùi không còn là đối tượng ông có thể mắng mỏ tuỳ thích, ở trước con trai, ông luôn phải dùng thái độ đối mặt với kẻ địch mạnh trên thương trường.
"Hôn nhân của con bố không can thiệp." Ông Từ dịu giọng: "Bố chỉ như tất cả những người làm bố làm mẹ khác, hy vọng con có người bầu bạn."
Lúc Từ Bùi ra nước ngoài chưa đầy hai mươi tuổi, quay về đã là ba mươi, ông Từ không biết Từ Bùi đang tìm kiếm điều gì, cũng không biết con trai đã tìm được chưa. Dựa theo kinh nghiệm cuộc đời mình, ông chỉ có thể nói với con trai: "Có thể khiến người ta cảm nhận được bình yên, không phải đồ vật hay địa điểm, mà là người."
Từ Bùi nghịch bật lửa: "Con không thích phụ nữ."
"Đàn ông cũng được." Đây đã là kết quả ông Từ từng thỏa hiệp: "Con thích đàn ông, bố không phản đối."
Dù rằng đây cũng không phải việc ông Từ có thể phản đối.
"Con thích người thế nào?" Ông Từ nói: "Bố có mấy ông bạn, con cái trong nhà khá lắm, con có muốn đi gặp không?"
Từ Bùi thích người thế nào à, anh thích người có ngoại hình đẹp, nóng nảy, hơi chảnh, không thông minh nhưng không chịu nổi người khác nói mình không thông minh, lúc cần kiên cường thì không kiên cường được, trước mặt bạn trai ngoan ngoãn như mèo, chỉ biết trút giận với anh.
1
Dạo này anh còn phát hiện người đó dối mình dối người, là một nhân viên tài chính không đạt tiêu chuẩn, tham gia vào quyết sạch trọng đại với chi phí chìm. [1]
[1] Chi phí chìm (sunk cost) là chi phí mà cá nhân hoặc tổ chức đã bỏ ra trong quá khứ và không thể thu hồi bằng bất cứ cách nào."Không cần, con có người mình thích." Từ Bùi nói.
Ông Từ: "Thế dắt về ra mắt?"
Từ Bùi ngẫm nghĩ: "Chờ người ta chia tay với bạn trai người ta trước đã."
4
Mặt ông Từ tức thì tái mét.
*
Hôm nay Lý Thê không tăng ca, thời tiết xấu, cậu sợ sắp mưa. Lý Thê bê mấy cái thùng xốp với thức ăn và nước uống cho mèo, để trước cửa tầng hầm chung cư.
Mèo hoang ở chung cư ngửi mùi mò đến, hai con mèo đen lại gần ăn, một con mèo cam xem như hiểu quy tắc, dụi chân Lý Thê xong lăn một vòng, bấy giờ mới sáp lại bát thức ăn.
Lý Thê chơi với mèo một chốc rồi lên tầng về nhà.
Cây chanh ngoài ban công ra được mấy quả, cậu hái mang vào bếp làm đồ uống. Cố Thành Xuyên đến, đúng lúc trở thành chuột bạch của Lý Thê.
"Vừa chua vừa đắng." Cố Thành Xuyên nhận xét.
"Sao lại thế." Lý Thê nói: "Em làm theo hướng dẫn trên mạng."
Lý Thê lôi điện thoại ra, Cố Thành Xuyên cười cậu: "Học cũng học sai, chẳng thà em tự chế."
Lý Thê không biết mình sai ở bước nào, rõ ràng cậu làm theo không sót một bước.
1
Cố Thành Xuyên dắt cậu ra phòng khách, Lý Thê rúc trong lòng hắn, vẫn miệt mài tìm lỗi sai của mình.
"Có khi nước người ta làm cũng không ngon, ai cũng lừa đảo thôi." Cố Thành Xuyên kéo tay Lý Thê, nghịch ngón tay đeo nhẫn của cậu.
"Cuối tuần anh muốn mời khách." Cố Thành Xuyên nói: "Gọi Trịnh Toại, Chương Tòng Trí, Hàng Nghênh Nhất với Từ Bùi, cho bọn nó xem cái này."
Hắn lắc ngón tay Lý Thê.
Cố Thành Xuyên tin chắc Từ Bùi có hứng thú với Lý Thê, Từ Bùi cũng đã thật sự làm rất nhiều chuyện thu hút sự chú ý của cậu.
Nhưng một chiếc nhẫn đã tuyên bố chủ quyền của Lý Thê, hắn phải cho Từ Bùi biết là anh thua rồi.
Lý Thê rút tay về: "Cần thiết không?"
"Tất nhiên." Cố Thành Xuyên nói: "Từ Bùi là bạn anh, anh rất cần lời chúc phúc của cậu ta."
Lý Thê khó chịu: "Từ Bùi Từ Bùi Từ Bùi, anh để ý Từ Bùi như thế, anh ta sắp thành nút thắt trong lòng anh rồi. Anh đi tìm Từ Bùi luôn đi, đừng lôi em ra làm đồ chơi để hai người đấu đá."
Lý Thê từng cho rằng Cố Thành Xuyên gặp bất cứ chuyện gì cũng đều rất tự tin, dù là mưa to cấm đường, bị nhốt trên núi thì hắn cũng có thể lập tức đưa ra mấy kế hoạch ABC. Một người như thế, sao gặp Từ Bùi lại khó khăn.
Cố Thành Xuyên ngạc nhiên cười nói: "Sao em nghĩ thế? Ghen với Từ Bùi à?"
"Vì anh đã làm như thế." Lý Thê đáp: "Kệ Từ Bùi đi, đừng so bì với anh ta nữa."
Mình cũng kệ anh ta, xuất phát từ tâm lý né tránh cực đoan, Lý Thê thầm nghĩ, cái tên này tốt nhất về sau đừng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Thái độ tránh Từ Bùi còn chẳng kịp của Lý Thê khiến Cố Thành Xuyên rất vui, cũng giúp hắn kiên định với suy nghĩ của mình. Hắn nhất định phải cho Từ Bùi thấy bản thân thất bại thảm hại thế nào.
"Lý Thê." Cố Thành Xuyên hôn má cậu: "Em đặc biệt nhất, em là của báu ông trời dành tặng cho anh."
*
Nơi dùng bữa là Yến Tử Viên, những người khác đã tới đông đủ thì Lý Thê và Cố Thành Xuyên mới thong dong đến muộn.
Cố Thành Xuyên kéo ghế cho Lý Thê, bên cạnh Lý Thê là Hàng Nghênh Nhất, bên cạnh Hàng Nghênh Nhất là Từ Bùi. Đối diện Lý Thê là Chương Tòng Trí, giúp cậu không đến nỗi không biết nhìn vào đâu.
"Xin lỗi đã đến muộn, gọi món chưa?"
Chương Tòng Trí đưa thực đơn cho hắn: "Ông xem còn muốn gọi thêm gì."
Cố Thành Xuyên lấy thêm mấy món Lý Thê thích, gọi nước ép cho cậu.
Trịnh Toại: "Vẫn uống nước ép? Đã lúc này rồi, không uống rượu không thích hợp đâu!"
Cố Thành Xuyên: "Em ấy uống nước ép, tôi uống rượu, gấp đôi được rồi chứ."
Hàng Nghênh Nhất vỗ tay: "Vội vã khoe tình yêu thế."
Cố Thành Xuyên chỉ cười. Hắn nhìn Từ Bùi, Từ Bùi dùng giấy ăn gấp một bông hoa bách hợp rất đẹp, lặng thinh không nói.
2
Hàng Nghênh Nhất đang dùng thuốc không thể uống rượu, bèn nói chuyện với Lý Thê, Trịnh Toại và Chương Tòng Trí trở thành người phụ trách hâm nóng bầu không khí, món ăn vẫn chưa lên hết nhưng rượu đã đầy đủ.
Họ kéo Cố Thành Xuyên uống rượu, nói gần hết những lời chúc tốt lành. Cố Thành Xuyên lại rót ly rượu, nhìn Từ Bùi im lặng nãy giờ.
"Từ Bùi?"
Từ Bùi bỏ đồ đang cầm xuống, cụng ly với Cố Thành Xuyên: "Trăm năm hạnh phúc."
"Câu này quá không thật lòng rồi đấy." Cố Thành Xuyên nói.
Từ Bùi cười lắc đầu: "Tôi còn có thể nói gì, nói hai người khiến người ta ngưỡng mộ tới mức nào à?"
Cố Thành Xuyên miết ly rượu: "Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác ngưỡng mộ cậu, nào có cậu ngưỡng mộ người khác."
"Ở trong chăn mới biết chăn có rận." Từ Bùi nói: "Cậu đề cao tôi quá rồi."
Từ Bùi nâng ly: "Tôi thật lòng chúc mừng hai người các cậu, nhất là Lý Thê."
Lý Thê ngước mắt, Từ Bùi nhìn cậu bằng ánh mắt đầy chân thành: "Cậu với Thành Xuyên hai năm nay chẳng dễ dàng, hai người bên nhau có xích mích là điều khó tránh, nhưng chuyện vặt vãnh không quan trọng, quan trọng là bước tiếp."
Lý Thê không tỏ ý kiến, cậu cảm thấy cổ họng hơi ngứa, có thứ gì lên không lên được xuống không xuống được, mắc lại khiến cậu khó chịu.
Muốn chửi anh ta quá. Lý Thê nghĩ.
"Rót cho em một ly rượu với." Lý Thê nhìn Cố Thành Xuyên.
Cố Thành Xuyên hơi bất ngờ: "Em không muốn uống có thể không uống."
"Đều là bạn bè, rượu của bạn sao có thể không uống." Lý Thê nói.
Cố Thành Xuyên rót rượu vào ly của cậu, cậu nâng ly ra hiệu với Từ Bùi, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Từ Bùi im lặng cười, Chương Tòng Trí và Trịnh Toại đã hơi say, Hàng Nghênh Nhất chỉ cảm thấy nhàm chán, Cố Thành Xuyên đắc chí tự mãn, Lý Thê như ngồi bàn chông.
Từ Bùi rất hài lòng với phản ứng của từng người ngồi đây, trừ chiếc nhẫn trên tay Lý Thê.
***Tác giả có lời muốn nói:Từ Bùi: Tôi cũng không để ý lắm, nhẫn thì sao, sớm muộn gì chẳng phải tháo ra, mấy người hiểu không, nhẫn có là gì, trông hai người họ đã không thể bền lâu rồi. Nhẫn có gì mà đẹp, tôi thật tình không hiểu sao Lý Thê lại nhận nhẫn của cậu ta, chẳng cần thiết chút nào.