Một Phần Ba - Bán Duyên Tu Đạo

Chương 10




Tại nhà hàng rooftop bên bờ sông, Từ Bùi đứng trước lan can bằng kính, tay cầm một chiếc máy ảnh.

Chương Tòng Trí đang nói chuyện với Hàng Nghênh Nhất, hỏi anh ta có đi nghỉ dưỡng không. Hàng Nghênh Nhất không đi, anh ta mới tìm được người mẫu, trong thời gian ngắn sẽ không rời Đông Thành.

Chương Tòng Trí lại nhìn Từ Bùi, gọi: "Ông đừng cầm máy ảnh của tôi, xóa mất ảnh của tôi bây giờ."

Từ Bùi quay lại: "Cho tôi mượn nghịch mấy ngày, mấy bữa nữa trả ông."

"Ông muốn học nhiếp ảnh à." Chương Tòng Trí nói: "Tôi có thể dạy ông."

Hàng Nghênh Nhất khịt mũi khinh bỉ.

Gió sông khoan khoái dễ chịu, khúc violin chậm rãi êm tai. Tối nay Từ Bùi mời cơm chúc mừng Hàng Nghênh Nhất cuối cùng cũng tìm được người mẫu tâm đắc, giã từ cảm xúc buồn bực bất an.

Chương Tòng Trí hỏi Từ Bùi có muốn đi nghỉ dưỡng không. Từ Bùi lắc đầu, mở điện thoại gửi ảnh cho một người, nhờ người ta điều tra thông tin liên quan về người trong ảnh.

"Tôi phải đi làm."

Chương Tòng Trí hỏi: "Ông có nghỉ hè cơ mà?"

"Nhưng nghiên cứu sinh của tôi không được nghỉ hè, tôi phải trông tụi nó làm thí nghiệm."

Chương Tòng Trí nói với Hàng Nghênh Nhất: "Sao lại để cái tên như Từ Bùi làm thầy giáo vậy."

Hàng Nghênh Nhất nhìn Từ Bùi, lén lút lấy máy ảnh cạnh tay anh. Máy ảnh chụp được một bóng người, mặt sông phản chiếu ánh đèn neon sặc sỡ, nhưng người đó lại mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối tung và khói thuốc bị gió cuốn đi.

"Ông chụp trộm Lý Thê!" Hàng Nghênh Nhất nói: "Ông không có đạo đức."

Từ Bùi rót rượu: "Ông mách Lý Thê đi."

Hàng Nghênh Nhất tỏ vẻ xem thường Từ Bùi. Anh ta ôm máy ảnh, nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Thê đẹp, cười xán lạn, lúc cúi đầu thì yếu ớt, dáng vẻ vô cùng cuốn hút.

"Đẹp thế này, đúng là dễ hút biến thái." Hàng Nghênh Nhất đưa máy ảnh cho Chương Tòng Trí, nói bóng gió Từ Bùi.

Từ Bùi vẫn thản nhiên ngồi bắt chéo chân trên sô pha đơn, cơ thể rất thả lỏng.

Hàng Nghênh Nhất nhướng mày, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, hỏi Từ Bùi: "Ông có Wechat Lý Thê chưa?"

Từ Bùi liếc anh ta, không trả lời.

Hàng Nghênh Nhất cười tủm tỉm: "Từ Bùi ơi Từ Bùi, không ngờ đến tận giờ ông vẫn chưa kết bạn Wechat với người ta."

Từ Bùi phớt lờ anh ta, Chương Tòng Trí xem ảnh xong thì trả máy ảnh cho Từ Bùi, cười nói: "Không ngờ ông có hứng thú với Lý Thê như thế, biết trước phải về nước sớm hai năm, trước khi Cố Thành Xuyên quen Lý Thê."

"Đừng nói thế." Từ Bùi đặt ly rượu xuống, tỏ ra rất không tán thành quan điểm của Chương Tòng Trí. Anh cho rằng mình sắp xếp cuộc sống và công việc không có sai sót, không tồn tại nếu như, tiếc nuối và bỏ lỡ.

"Không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lý Thê cũng phải chuyện ngoài ý muốn." Từ Bùi nói, anh tin tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Chương Tòng Trí và Hàng Nghênh Nhất nhìn nhau không nói gì, Hàng Nghênh Nhất nâng ly rượu cụng ly với anh: "Đôi khi ngoài ý muốn cũng là bất ngờ vui vẻ."

Từ Bùi không tỏ ý kiến.

Hôm sau là ngày đi làm, Từ Bùi mặc áo khoác phòng thí nghiệm đi từ phòng thí nghiệm ra, cởi găng tay lấy điện thoại.

Điện thoại có một email mới, nội dung là thông tin về Nhan Ngôn. Trong email nói Nhan Ngôn đang tìm chức danh đại diện thương hiệu cho nghệ sĩ Cù Quang, một tên công tử nhà giàu tên Lưu Khải An cắn mãi không tha, nguyên nhân là Lưu Khải An từng xích mích không vui với Lý Thê, mà Lý Thê và Nhan Ngôn lại là bạn tốt.

Từ Bùi ngẫm lại mình từng gặp Lưu Khải An ở câu lạc bộ tư nhân của Cố Thành Xuyên, là người đánh mạt chược với Lý Thê.

Từ Bùi đi đến nhà vệ sinh gọi điện thoại. Cuộc gọi nhanh chóng nối máy, giọng Cố Thành Xuyên vang lên.

"Từ Bùi à?"

Từ Bùi đứng cạnh chậu rửa tay, để điện thoại một bên: "Đi công tác về chưa?"

"Vừa về." Cố Thành Xuyên nói: "Sao thế?"

"Lý Thê có một người bạn tên Nhan Ngôn." Từ Bùi vào thẳng vấn đề: "Nhan Ngôn bị Lưu Khải An gây khó dễ trong công việc, vì Lý Thê với Lưu Khải An từng xích mích không vui, chính là chuyện chơi mạt chược lần trước.

"Gì cơ?" Cố Thành Xuyên không biết vụ mạt chược, Từ Bùi giải thích ngọn nguồn cho hắn.

Cố Thành Xuyên im lặng một lát mới nói: "Từ Bùi, sao cậu rảnh rỗi quan tâm chuyện này vậy."

"Tình cờ biết thôi." Từ Bùi rửa tay rất kỹ, ngón tay anh thon dài sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

"Thật ra không phải chuyện gì lớn, nhưng nghĩ cậu mới là bạn trai Lý Thê, nên để cậu ra mặt thì hơn."

"Tôi mới là bạn trai Lý Thê" là thế nào, Cố Thành Xuyên sa sầm: "Từ Bùi, không lẽ cậu thích Lý Thê."

Vòi nước chảy róc rách, Từ Bùi tỉ mẩn chà sạch ngón tay.

"Sao có thể." Anh cười nói: "Cậu với tôi là bạn lâu năm, tôi có thể làm ra chuyện đấy sao? Thành Xuyên, tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì, chẳng lẽ cậu luôn coi tôi là tình địch giả tưởng?"

"Tất nhiên là không." Cố Thành Xuyên cũng không thừa nhận: "Chỉ cảm thấy cậu đặc biệt quan tâm Lý Thê thôi."

Từ Bùi tắt vòi nước, trợn mắt nói dối: "Đâu có, ảo giác của cậu đấy."

2

Cố Thành Xuyên thầm cười khẩy, cúp điện thoại.

Từ Bùi lau khô tay, gọi điện nhờ Chương Tòng Trí dàn xếp chuyện của Nhan Ngôn. Chương Tòng Trí không hỏi nhiều mà nhận lời ngay.

Sau cuộc gọi với Từ Bùi, Cố Thành Xuyên lập tức gọi cho Lý Thê, cuộc đầu tiên không gọi được làm hắn rất bực bội, gọi lại lần nữa.

Lần này Lý Thê bắt máy: "Thành Xuyên?"

"Bạn em bị Lưu Khải An gây khó dễ, sao em không nhờ anh mà đi tìm Từ Bùi?"

Lý Thê tự dưng bị chất vấn: "Anh nói gì?"

"Nhan Ngôn bị Lưu Khải An gây khó dễ, em nói với anh lẽ nào anh lại không giúp em? Tìm Từ Bùi là có ý gì!"

Lý Thê hoàn toàn không biết chuyện Nhan Ngôn, cau mày nghe một lúc mới hiểu.

"Lý Thê, thỉnh thoảng anh thật sự không hiểu nổi em." Cố Thành Xuyên nói: "Rạch ròi với anh là thế, với người khác lại không khách sáo chút nào. Đây là nguyên tắc làm việc của em à, mỗi người mỗi khác?"

Lý Thê há miệng: "Em không hề biết anh đang nói gì." Nhan Ngôn vì mình mà bị làm khó, Lý Thê đã rất khó chịu, khiến cậu khó chịu hơn cả là lời nói của Cố Thành Xuyên.

Cậu nghĩ mình phải giải thích rõ ràng với Cố Thành Xuyên, cậu không tìm Từ Bùi, bản thân cậu cũng không biết chuyện này. Cậu còn phải nói với Cố Thành Xuyên rằng không phải cậu nhỏ nhen, chính bạn của Cố Thành Xuyên không tôn trọng cậu. Cậu còn tủi thân vì lời hắn nói khiến cậu rất tổn thương.

Lý Thê bình tĩnh suy nghĩ xem nên bày tỏ cảm xúc trước hay giải quyết vấn đề trước, nhưng muốn lên tiếng mà cổ họng nghẹn lại.

Thế là cậu không nói được gì, chỉ trầm mặc.

Điện thoại im lặng rất lâu, cuối cùng bị cúp máy.

Thành viên trong nhóm gọi Lý Thê, cậu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, hắng giọng rồi đi vào phòng họp, mở PPT.

Buổi chiều Lý Thê gọi điện cho Nhan Ngôn, hỏi chuyện Lưu Khải An.

"Đúng là có một người như thế, cũng có chuyện đấy, nhưng không phải tại mày." Nhan Ngôn nói: "Mấy tên đó quá hẹp hòi, chỉ vì tao không mời anh ta một ly thôi. Mà chuyện này giải quyết xong rồi, bên tao ký hợp đồng rồi, đừng lo."

"Thật sự giải quyết rồi?" Lý Thê hỏi.

Nhan Ngôn: "Tao gạt mày làm gì, giải quyết rồi. Công việc là thế mà, lên xuống thất thường, suôn sẻ từ đầu đến cuối mới là ma ám."

Lý Thê yên tâm phần nào, cúp điện thoại. Ông chủ đi họp xong quay về, thấy Lý Thê ở đây bèn dừng lại khen dự án lần trước cậu làm không tồi, nói cậu vào công ty cũng đã vài năm, năng lực làm việc rất tốt, nếu không có gì bất ngờ, nửa cuối năm tăng lương thăng chức sẽ có phần cậu.

Lý Thê đứng thẳng lưng, cảm ơn ông chủ.

Sau khi tan làm về nhà, Lý Thê ngồi trong xe không lên tầng, cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi điện cho Cố Thành Xuyên.

Điện thoại kết nối, đầu bên kia lặng ngắt.

Lý Thê ngẫm nghĩ rồi nói: "Chuyện của Nhan Ngôn giải quyết rồi, cảm ơn anh."

Cố Thành Xuyên cười khẩy, kết thúc cuộc gọi.

3

Lý Thê hơi bực, ném điện thoại sang ghế phụ lái.

Điện thoại có âm báo, Lý Thê cầm lên xem, là tin nhắn nhắc nhở phát tiền thưởng. Lông mày Lý Thê giãn ra, đọc lại tin nhắn lần nữa. Đây là tiền thưởng quý một và tiền thưởng dự án lần trước, khoản tiền thưởng lớn nhất cậu nhận được từ trước đến nay.

Lương của Lý Thê về cơ bản dùng để trả tiền vay mua nhà và chi tiêu hằng ngày, tiền tiết kiệm chỉ có thể dựa vào các loại tiền thưởng, khoản tiền thưởng này lập tức giúp quỹ đen của cậu dồi dào hẳn lên.

Cậu ôm điện thoại nhìn ngắm mãi, bỗng dưng thấy hơi mát mày mát mặt.

Cậu nhắn tin cho Nhan Ngôn: "Gặp không?"

Nhan Ngôn trả lời: "Có."

Hai người đi ăn ở nhà hàng rooftop bên bờ sông, họ đi muộn nên không được ngắm hoàng hôn, nhưng màn đêm vừa buông, gió hiu hiu mát lành.

Cả hai tán dóc linh tinh về tin đồn giới giải trí, Lý Thê kể mình vừa được thưởng, rục rịch muốn mua quỹ đầu tư tiếp mà bị Nhan Ngôn cản.

"Tao cảm thấy vận may của tao đến rồi." Lý Thê nói.

Nhan Ngôn cắt bít tết: "Từ hồi đại học, mỗi lần chơi game rút thẻ mày đều nói thế, đến giờ mua quỹ đầu tư mày vẫn nói thế. Lý Thê, mày thật sự không cảm thấy số mày hơi đen à?"

Lý Thê cãi: "Làm gì có."

Nhan Ngôn phì cười, hai người đang ăn thì trợ lý của Cù Quang gọi điện thoại.

"Anh Ngôn, anh không ở đây Cù Quang không chịu trang điểm, cứ bắt anh quay về."

Nhan Ngôn chửi đổng: "Thích thì làm không thích thì thôi, cái loại như cậu ta mà hot được, ông đây chết không nhắm mắt!"

Cậu ta cúp máy, Lý Thê nhíu mày: "Công việc mày vất vả lắm mới ký hợp đồng được, sao Cù Quang không nghiêm túc chút nào thế."

Nhan Ngôn cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nét mặt trở nên thờ ơ: "Có một số người đừng nói là lương tâm, căn bản còn chẳng có trái tim."

Ăn xong Lý Thê và Nhan Ngôn đi quán bar, vừa bước vào đã thấy bao nhiêu người ăn chơi phóng túng, ánh đèn chớp sáng chớp tắt, trên sân khấu đang có tiết mục biểu diễn.

Lý Thê với Nhan Ngôn đặt một gian ghế, gọi vài chai bia.

Họ vừa ngồi xuống thì sân khấu đổi tiết mục mới, mười mấy chàng trai cao gầy mặc quần dài sơ mi đen bước lên, áo sơ mi phanh rất thấp, bờ ngực trắng trẻo lấp ló theo từng động tác nhảy, lóa mắt người xem.

Nhan Ngôn cụng ly với Lý Thê: "Đẹp nhỉ, toàn em trai 1m8 có cơ bụng."

Lý Thê dựa vào sô pha: "Thảo nào Cù Quang bắt mày quay về."

Nhan Ngôn tặc lưỡi, bảo Lý Thê đừng nhắc đến con người ấy.

"Mấy em trai này tuy ngoại hình chưa chắc đẹp bằng Cù Quang, nhưng người ta nhiệt tình xởi lởi, không xấu tính, còn trẻ trung." Nhan Ngôn nói: "Mày nhìn cái người trên cùng đi, trên mạng có nhiều video của cậu ta lắm, hình như cậu ta mới 19 tuổi, đấy mới là sinh viên đại học hàng thật giá thật."

"Sinh viên đại học tốt chỗ nào." Lý Thê không thích người nhỏ tuổi hơn cậu, cậu thích người điềm đạm chín chắn giỏi giang hơn mình.

"Sinh viên đại học còn không tốt á." Nhan Ngôn cười khì: "Mày chưa nghe à, đàn ông qua 18 tuổi là bắt đầu xuống dốc."

Lý Thê: "Không phải 28 tuổi hả?"

"Tất nhiên tao nghiêng về loại sau." Nhan Ngôn nói: "Dù sao năm nay tao cũng 28, nhưng mà ấy, thực tế thế nào mày phải tự mình thử!"

Cậu nhóc xinh trai đứng giữa sân khấu tương tác với khách phía dưới, bước đến trước mặt Lý Thê trong tiếng hò reo của mọi người. Cậu ta bưng một ly rượu, phần thân trên gần như dán vào Lý Thê.

Nhan Ngôn vừa cười vừa xem, cũng không ngăn cản.

Lý Thê khẽ nghiêng đầu giữ khoảng cách với cậu ta, chậm rãi uống hết ly rượu. Cậu nhóc xinh trai lùi ra một chút, nhìn kỹ mặt Lý Thê, đoạn nở nụ cười tươi tắn xoay người nhảy lên sân khấu.

"Thấy sao, không đỡ nổi sinh viên đại học đúng không." Nhan Ngôn cười nói.

Lý Thê xoa tai: "Không quen dán sát người khác như thế."

Sau khi cậu nhóc xinh trai xuống đây, chỗ Lý Thê nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò hoặc mến mộ. Trước khi có người định hành động, nhân viên phục vụ tặng Lý Thê một ly rượu.

Cậu nhìn theo hướng phục vụ chỉ.

Từ Bùi ngồi trên sô pha với bộ dạng biếng nhác, anh bắt chéo hai chân, nửa người trên chìm trong bóng tối, ngón tay cầm ly rượu vô cùng hút mắt.

Lý Thê ngẩn ngơ, Từ Bùi ngồi thẳng lên, gương mặt hoàn hảo lộ ra dưới ánh đèn. Anh nâng ly với Lý Thê, mời cậu sang đây.

Nhan Ngôn nhìn Từ Bùi, hỏi Lý Thê: "Mày quen?"

Lý Thê gật đầu, đi qua chào hỏi anh: "Trùng hợp thế, anh cũng ở đây."

Từ Bùi không đáp lại, chỉ vẫy tay ra hiệu cậu cúi xuống.

Lý Thê cúi xuống với vẻ hơi miễn cưỡng, Từ Bùi thình lình áp sát, bàn tay vịn vai Lý Thê, hơi thở vương vấn bên tai cậu.

Lý Thê lập tức đứng thẳng người, tròn mắt nhìn Từ Bùi, điệu bộ rất cảnh giác: "Làm gì?"

Từ Bùi giơ mảnh giấy nhớ ghi số phòng khách sạn, ban nãy cậu nhóc xinh trai trên sân khấu nhét vào cổ áo Lý Thê.

"Cậu thế này, định ngoại tình à?"

Lý Thê biết mình hiểu lầm Từ Bùi nên hơi ngại, lấy tờ giấy xé vụn.

"Không phải." Lý Thê giải thích: "Chỉ là trò đùa thôi, tiết mục của quán bar."

Từ Bùi nhướng mày, mở điện thoại cho Lý Thê xem. Trong ảnh cậu trai dựa sát Lý Thê, chống tay cạnh người cậu, thân mật như đang hôn nhau.

"Cái này không giống tiết mục của quán bar."

Lý Thê nhìn Từ Bùi: "Sao anh chụp trộm tôi."

Từ Bùi cười đáp: "Chụp cũng chụp rồi, cậu làm gì được."

Anh thản nhiên hết sức, giống như không hề hiểu lời chất vấn của Lý Thê.

Âm nhạc ồn ã, ánh đèn nhập nhoạng, Lý Thê đứng, Từ Bùi ngồi, nhưng trong hoàn cảnh này Từ Bùi vẫn kiểm soát cậu tuyệt đối.

"Anh muốn gửi cho Cố Thành Xuyên sao?" Lý Thê hỏi anh, giọng điệu chỉ trích mà Từ Bùi lại nghe ra chút phụng phịu.

Từ Bùi suy nghĩ, sau đó cất tiếng trong ánh mắt có phần căng thẳng của Lý Thế: "Kết bạn Wechat trước đã."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thê: Xin Wechat mà vừa dỗ vừa dọa người ta, đểu!