Một Nửa Trái Tim

Chương 9




Lục Thanh Du cuộn mình trong chăn, quấn kín không kẽ hở.

Cuối cùng anh vẫn bị Tạ Vọng ôm vào phòng.

Lục Thanh Du suy nghĩ một chút hình ảnh vừa rồi, bản thân cũng hơi phỉ nhổ chính mình.

Sao lại không biết phép tắc như vậy chứ?

Tất nhiên, cũng do Tạ Vọng thật sự quá cường thế.

Lục Thanh Du tự tìm cho mình một cái cớ.

Thật ra bây giờ anh cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt Tạ Vọng.

Giống như mặc kệ anh dùng thái độ gì, Tạ Vọng đều nắm trong tay phần thắng như vậy —— như thể cậu đang nắm anh trong bàn tay.

Lục Thanh Du nhắm mắt lại, động vào chiếc điện thoại di động đã hai ngày không xem, nhấn mở khóa màn hình.

Ngoài dự liệu, nhưng thật ra cũng nằm trong dự liệu, không có bất kỳ người nào gửi tin nhắn cho anh.

Chỉ có một lời mời kết bạn nằm lặng lẽ trên giao diện WeChat.

Đến từ Tạ Vọng.

Lục Thanh Du dừng một chút, bấm nút đồng ý.

Vừa chấp nhận, tin nhắn nhắc nhở bắn ra, giống như Tạ Vọng vẫn luôn một mực chờ giờ khắc này.

[Thanh Du, chưa ngủ sao?]

Lục Thanh Du nhìn thoáng qua rèm cửa sổ nặng nề đã kéo ra, ấn vào màn hình.

[Chưa, không ngủ được.]

[Hối hận rồi? Em qua với anh nhé?]

Người này sao lại cứ coi là lẽ đương nhiên vậy... Vành tai Lục Thanh Du phiếm hồng, không thể kìm được nhớ tới hình ảnh vừa rồi.

Anh được Tạ Vọng ôm đặt lên giường, đối phương không rờ đi vội, cứ ung dung đứng nhìn anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn từ chối lời đề nghị ngủ cùng của Tạ Vọng, tương tự, cũng bị Tạ Vọng nhân cơ hội đó chiếm được không ít "lợi".

[Không!]

[Vậy thì ngủ đi.]

[Hôm nay ngủ hơi nhiều...]

Lúc này, Tạ Vọng không nhắn thêm tin nào nữa, Lục Thanh Du nhìn chằm chằm màn hình một hồi, rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện, lật danh sách bạn tốt không hề có động tĩnh gì trong danh bạ, rũ mắt, cuối cùng vẫn tắt WeChat.

Tạ Vọng rốt cuộc đang làm gì vậy?

Trước mắt không tài nào biết được, anh cũng lười suy đoán.

Thời điểm nên biết, anh tin tự nhiên sẽ biết.

Chỉ là không biết sẽ mất bao lâu.

Thật ra anh cũng chẳng để ý lắm, nhưng không thèm để ý là một chuyện, thái độ Tạ Vọng lại là một chuyện khác.

Lục Thanh Du không có việc gì làm lại không muốn ép buộc mình ngủ, chui ra khỏi chăn, xuống giường kéo rèm cửa sổ, sau đó ngồi trên mép giường lắc lư chân thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Một tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lập lòe phảng phất như một làn khói bụi, cứ như vậy rơi trên người Lục Thanh Du.

Tạ Vọng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Ánh mắt cậu trầm xuống, đi tới bên cạnh Lục Thanh Du.

"Sao lại thích đi chân trần như thế chứ?"

Lúc cậu mở cửa, Lục Thanh Du đã nghe được tiếng động, nhưng cũng không quay đầu lại.

"Tạ Vọng." Anh nói, "Rồi cậu sẽ hạnh phúc thôi."

Tạ Vọng không trả lời, chỉ giữ lấy bàn chân hơi tái nhợt của Lục Thanh Du.

Có lẽ là do sinh bệnh, mạch máu màu xanh nhạt ở trên mu bàn chân dưới một lớp da thịt hiện lên vô cùng rõ ràng.

Tạ Vọng giật giật ngón tay, dường như đang lơ đãng vuốt ve mu bàn chân thon dài của anh.

Lục Thanh Du bị kích thích có chút ngứa, không an phận giật giật chân, nhưng khí lực của Tạ Vọng quá lớn, động tác của anh cũng không có tác dụng gì.

Ở trong căn phòng tối tăm như cũ, Tạ Vọng cúi đầu, Lục Thanh Du khó có thể phân biệt được cảm xúc của cậu, nhưng vẫn nhận ra được bầu không khí có vẻ hơi kỳ quái.

"Ngủ không được cũng phải nghỉ ngơi, Thanh Du." Thật lâu sau, Tạ Vọng thở dài nói một câu.

Sau đó cậu ngẩng đầu, bất động thanh sắc ôm Lục Thanh Du trở lại giường.

"Tôi ngủ với anh."

Lục Thanh Du không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Anh cảm nhận được một đôi tay mạnh mẽ vòng quanh eo mình, ôm chặt lấy mình, lại ý thức được lúc ôm dùng lực quá mạnh thì lại buông lỏng ra.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh mơ hồ cảm giác được bên cổ truyền đến xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng.

Một chạm là rời.

Mấy ngày sau đó, Lục Thanh Du cũng không gặp lại Tạ Vọng.

Anh mơ hồ nhận ra Tạ Vọng có thể là bận rộn chuyện công việc.

Nhưng ba bữa ăn mỗi ngày vẫn luôn xuất hiện đúng giờ trước cửa phòng anh, chỉ là không nhìn thấy người.

Lục Thanh Du có thể ra ngoài ngắm hoa trong sân, cũng có thể tùy ý đi lại trong biệt thự này —— ngoại trừ không có người, hết thảy đều rất tốt.

Là một môi trường hoàn hảo để dưỡng bệnh.

Lục Thanh Du thậm chí hoài nghi căn nhà này có phải có lối đi bí mật gì hay không, sau đó Tạ Vọng để cho người giúp việc trốn ở bên trong.

Tất nhiên, sau khi anh đi dạo xung quanh toàn bộ ngôi nhà, nghi ngờ này đã bị dập tắt.

Mà kèm theo ba bữa ăn mỗi ngày, đúng giờ xuất hiện còn có đủ loại thuốc.

Theo như Tạ Vọng nói, hẳn đều là thuốc mới đắt tiền.

Lục Thanh Du thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nhiều loại thuốc mới như vậy, rốt cuộc là có bao nhiêu người đã tình nguyện làm thử nghiệm lâm sàng... Sau đó lại nghĩ, cho dù tình nguyện viên đủ, không phải cũng nên có thời gian quan sát sao?

Nhưng bệnh của anh không đơn giản là chỉ uống thuốc sẽ thuyên giảm.

Lục Thanh Du nhìn thấy trên người mình xuất hiện càng ngày càng thường xuyên những vết bầm tím màu xanh khó hiểu, trong lòng chỉ đành thở dài.

Đây là một biểu hiện của sự phát triển của bệnh, và điều này có nghĩa là gì, anh biết rất rõ.

Anh nghĩ, cho đến bây giờ, rốt cuộc nên nói rõ ràng với Tạ Vọng, hay cứ để mặc thuận theo tự nhiên đây?

Lục Thanh Du biết, Tạ Vọng rất tôn trọng lựa chọn của anh, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể nói là không tôn trọng anh.

Tạ Vọng người này, thật sự rất phức tạp.

Anh nghĩ, trong khoảng thời gian có thể nói là đếm ngược này, lại để anh gặp được Tạ Vọng, cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh?

Lục Thanh Du lắc lắc đầu, không muốn nghĩ thêm những chuyện này.

Anh hình như đã cố ý xem nhẹ rất nhiều chuyện không hợp lẽ thường, ở trong một cái lồng do Tạ Vọng tự tay đúc ra.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi một tuần sau, Lục Thanh Du nhàn rỗi đến sắp mốc meo, mỗi ngày chỉ có thể lướt web cường độ cao tiêu tốn thời gian, Tạ Vọng mới trở về.

Đó là một buổi chiều rực rỡ, Lục Thanh Du vừa vặn nhìn thấy một chuyện cười quái lạ, trên mặt mang theo nụ cười đã nhiều ngày không thấy, thậm chí có thể nói là cười đến càn rỡ.

Mà Tạ Vọng chính là vào lúc này mở cửa phòng, nhìn thấy một cảnh như này.

"Có chuyện gì mà cười vui vẻ thế?" Suy nghĩ điên cuồng cộng với sự nhớ nhung tựa hồ đều vì nụ cười này mà tan biến, lộ ra một chút dịu dàng khiến con người ta ngọt ngào.

"Tôi đọc được một chuyện cười, cho cậu xem nè." Đối với việc Tạ Vọng đột nhiên xông vào, trên mặt Lục Thanh Du cũng không có biểu tình ngoài ý muốn, anh nghe thấy tiếng của cậu thì giơ điện thoại di động lên, chỉ vào chuyện cười kia cho Tạ Vọng, trên mặt tái nhợt còn lưu lại nụ cười ban nãy.

Tạ Vọng nghiêm túc đọc xong, cũng lộ ra một nụ cười, "Anh đó."

Lục Thanh Du lại "phì" cười cười, "Biết cậu không có hứng thú với chuyện này mà."

Anh ỏi: "Mà cậu đã đi đâu thế? Lâu lắm rồi tôi chưa thấy cậu."

Tạ Vọng đối với lời nói này có chút kinh ngạc, lập tức trả lời: "Có rất nhiều việc phải làm, nhưng đều là vì anh, Tiểu Thanh Quất."

"Hả? Vậy sao?" Lục Thanh Du nhếch khóe miệng, "Vậy tôi có nên tặng cho cậu một phần thưởng không nhỉ?"

"Tạ Vọng, cậu muốn thưởng gì nào?" Đôi mắt anh sáng ngời, con ngươi màu hổ phách lóe lên chút vàng nhạt, ngay cả ngọn tóc mềm mại cũng tựa hồ mạ một tầng ánh mặt trời.

Giống hệt như một thiên thần.

Tạ Vọng nhìn Lục Thanh Du như vậy, cổ họng thắt lại.

Hỏi cậu muốn thưởng gì sao?

Đúng là một tên ngốc đã biết rõ còn cố tình hỏi.

Vì thế Lục Thanh Du chỉ thấy Tạ Vọng đột nhiên an tĩnh lại, rũ mắt xuống, sau đó khom lưng kề sát.

Một nụ hôn nghẹt thở đột nhiên rơi xuống.

Nóng rực như ánh mặt trời lúc này.

Lục Thanh Du thở dốc, hai tay không tự chủ được đặt lên lồng ngực Tạ Vọng, nắm chặt lấy quần áo của cậu, làm nhăn nhúm chiếc áo sơ mi được cắt may tỉ mỉ, lưu lại vài vết trầy xước.

Tạ Vọng thuận thế bắt lấy bàn tay không an phận của Lục Thanh Du, từ dưới xuyên qua cánh tay anh ấn người vào trong ngực mình, sau đó đuổi theo môi lưỡi đối phương.

Hôn được một lúc, dường như vẫn cảm thấy không đủ, lại khéo léo cách một lớp quần áo vuốt ve cái lưng gầy gò trắng nõn của Lục Thanh Du, sau đó vòng đến thắt lưng mảnh khảnh, gầy yếu, rồi đến phần đùi thon dài thẳng tắp, xuống đến tận bắp đùi thon dài, cho đến khi những giọt nước mắt trào ra ngoài xen lẫn tiếng rên rỉ ngắt quãng của anh.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn như sấm rền gió cuộn này mới chấm dứt.

Tạ Vọng nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ ửng của Lục Thanh Du, sắc mặt mê ly, khàn khàn nở nụ cười, "Cảm ơn vì bữa ăn."

Lục Thanh Du nghe vậy, lại lộ ra một nụ cười, hệt như một con mèo nghịch ngợm.