Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 71:Liều thuốc tốt nhất




Khang Duật siết chặt nắm tay, mắt mở to trừng trừng nhìn căn phòng trọ nhỏ bé sơ xài, tư vị trong miệng trở nên đắng ngắt, có chút nghẹn lại không nói nên lời. Mễ An cảm thấy anh có chút bất thường liền xoay sang nhìn anh

“Có...chuyện gì sao?”

Khang Duật nâng nâng khoé miệng gượng cười, cố gắng thả lỏng tâm trạng, lắc đầu tiếp tục đỡ cô đi lên. Mễ An vặn chiếc ổ khoá đơn sơ trên cửa sau đó mở ra đi vào, trong phòng có thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát của cô.

Trên sàn nhà chỉ có một tấm nệm mỏng, một cái gối cùng chăn được gấp gọn gàng để bên trên, ngoài ra còn có một góc bếp nhỏ để nấu ăn. Mễ An thu dọn khá nhanh, cô xách ra một túi hành lý nhỏ xíu hệt như lúc cô rời đi, không hơn cũng không kém.

Khang Duật nhìn thấy có một góc áo đang bị mắc kẹt ở dây kéo nên anh ngồi xổm xuống sửa, bàn tay chạm vào nó liền có chút kinh ngạc. Chất liệu vải này…rất quen thuộc, Khang Duật nhíu nhẹ mày tiếp tục kéo ra một chút nữa.

Là áo cưới! Từng chi tiết, từng hoa văn được đính trên đó đều là do chính anh đặt may riêng chỉ dành cho cô. Khang Duật ngẩng đầu nhìn Mễ An đang đứng im lặng, bối rối cúi đầu, anh đứng thẳng lên vồ đến ôm cô thật chặt.

“Mễ An!!”

“Vâng.” Mễ An vòng tay qua bờ lưng dày rộng của anh nhu thuận đáp

“Lần này trở về, chúng ta sẽ làm lại lễ cưới đã bỏ lỡ được chứ? Em rồi sẽ lại là cô dâu xinh đẹp nhất của anh!”



Vài giờ sau, bánh xe thắng mạnh dừng trước cổng cô nhi viện Thánh Tâm, Mễ An đưa mắt nghẹn ngào nhìn ra. Vài tháng rời đi, không lâu cũng không quá nhanh, nơi đây vẫn không bao giờ thay đổi một thứ gì, chỉ có thời gian khiến chúng từng ngày già nua đi mà thôi.

Lúc này, đang là giờ nghỉ trưa ra chơi của bọn trẻ nên khuôn viên cô nhi viện đông đúc rộn rã vô cùng, Mễ An đưa tay lên nắm dây chuông giật nhẹ. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong không khí, trong nháy mắt đã thấy được sơ Lục Diệp đi ra đến cửa cùng với khuôn mặt mừng rỡ gọi tên cô.

“Mễ An!!”

Cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào, hai mắt đều híp lại, như một đứa trẻ ngày nào chạy nhanh đến ôm bà.

“Sơ ơi!”

“Thật tốt quá! Con cuối cùng cũng đã về rồi.”

Dường như chợt nhớ ra điều gì, bà buông cô ra, sốt sắng đưa mắt xem xét hết người cô từ trên xuống dưới, hỏi han liên tục

“Thế nào? Con sống có khoẻ không, có chịu thiệt gì không hả con bé này?”

Mễ An nắm lấy hai bàn tay ấm áp của bà, nghẹn ngào lắc lắc đầu

“Sơ à! Con không có bị gì hết cũng không có chịu thiệt một chút nào, con chỉ là nhớ sơ nhiều lắm.”

Cô nhớ gương mặt nhân hậu cùng bàn tay đầy ấm áp của bà, nhớ từng chút chăm sóc, ân cần, lo lắng của bà dành cho mình!

“Chị Mễ An ơi!!! Chị về rồi sao!!! Chúng em nhớ chị lắm.”

Những đứa bé thấy cô trở về cũng nhanh chóng chạy ùa đến, nhảy lên ôm chân cô, cười nói rộn rã. Khang Duật ở phía sau lẳng lặng ngắm nhìn khoảnh khắc này, nụ cười đó của cô, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy lại!



Mễ An cùng những đứa bé đi vào trong chơi đùa, để lại Khang Duật cùng sơ Lục Diệp bên ngoài. Anh bước đến, tóm tắt kể lại hết mọi chuyện cho bà nghe, kể cả tâm bệnh của cô bị tái phát trở lại.

“Con sẽ đưa cô ấy đi đến bác sĩ tâm lý một chút, để có thể phối hợp dứt điểm trị hết một lần.”

Sơ Lục Diệp gật đầu, vỗ vỗ vai anh

“Con à, trị hết thì rất tốt nhưng ta nghĩ con là liều thuốc tốt nhất của con bé rồi, con đừng bỏ rơi con bé nữa nhé.”

“Vâng!”

Khang Duật xoay đầu nhìn về phía Mễ An, cô đang chạy đuổi theo một đứa nhỏ, trên môi lúc nào cũng cong lên một đường cong đẹp mắt. Anh chắc chắn! Sẽ không bao giờ để cho nụ cười đó vụt mất nữa, dù bất cứ giá nào anh cũng sẽ đều bảo vệ nó tới cùng.

Sẽ là liều thuốc của riêng cô đến cuối đời.