Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 62:Khúc nhạc buồn




Bóng tối dần lui đi nhường ngôi lại cho ánh sáng của mặt trời, bình minh lên cao soi rọi khắp các ngõ ngách còn u tối mù mịt. Cũng vì vậy, khuôn mặt Khang Duật dần lộ ra rõ hơn dưới nắng sớm, quầng thâm dưới mắt dường như đã đậm hơn như một ly cà phê nguyên chất, sắc mặt cũng tệ hơn rất nhiều.

Một đêm này, Khang Duật lại mất ngủ, tàn thuốc trong gạt tàn đã đầy lên trông thấy. Đây chính là cách nam nhân dày vò chính mình, ban ngày mệt mỏi về đêm cũng không ngủ. Vắng đi cô anh sống thật vất vả, nhớ cô đủ sâu đậm đến mức có thể khiến tâm anh ngoài công việc chỉ hiện hữu một mình cô.

Hóa ra, một đời người lại dài đến vậy, mười mấy năm thiếu vắng tình thương gia đình, thiếu đi tình yêu nguyên thuỷ cũng không sống khó khăn đến thế. Nhưng bây giờ anh có tất cả thế giới nhưng lại thiếu đi cô, đời anh chỉ vang lên khúc nhạc buồn da diết đầy bi ai, tại sao lúc nào anh cũng phải chịu cảnh người thân lần lượt rời bỏ mình mà đi chứ?

Đổi tất cả chỉ để nhìn thấy cô một lần có được không? Không cần cô bên cạnh, không cần cô nhớ anh.
Chỉ cần biết cô đang sống thật tốt, mất tất cả với anh thì có là gì?

Đôi mắt chim ưng hơi nheo lại vì ánh sáng chói loá ngoài cửa chiếu vào, Khang Duật mệt mỏi chống tay lên trán. Anh không được gục ngã thế này, phải nhất quyết tìm hiểu rõ chuyện này, anh muốn xem có gì uẩn khuất hay không. Vì anh không tin chắc rằng mọi thứ đều là thật, tất cả có thể là sự thật hoặc cũng có thể là do cô ta tự gây nên không chừng.

Khang Duật chấn chỉnh bản thân sau đó nhanh chóng lái xe đến nhà chính, anh trầm lặng bước vào, trong nhà khá yên tĩnh. Chỉ có những tiếng quét dọn của người hầu, vậy thì càng tốt, có vẻ ba anh đã đi đến công ty rồi.

Quản gia thấy anh về cũng có phần kinh ngạc vì anh rất ít khi về nhà chính, cung kính cúi người chào

“Chào buổi sáng, cậu chủ. Ông chủ đã…”

Khang Duật giơ tay lên ngăn lại, ý muốn cản

“Không, tôi không đến tìm ba tôi, tôi đến đây là có vài chuyện muốn hỏi.”

“Vâng, cậu chủ muốn hỏi gì ạ?”

Khang Duật đảo mắt nhìn ra thùng thư được dựng ở bên ngoài

“Khoảng vài tuần trước, ba của tôi nhận một bưu phẩm tại nhà, tôi muốn biết gói bưu phẩm đó có gì ở bên trong!”

Quản gia gọi cô người hầu mà ngày
đó đưa hàng cho Khang Tuấn lại

“Vâng, ngày hôm đó tôi thấy bưu phẩm gửi đến nên đưa vào nhưng tôi không biết ở bên trong là gì cả,
nhưng khi ông chủ xem rồi thì sắc mặt khá trầm trọng không tốt cho lắm.”

Hai hàng mày kiếm nhíu lại, chắc chắn đó là một thứ gì đó chứng minh những chuyện động trời đó

“Có phải là một bưu phẩm nặc danh không tên đúng chứ?”

“Vâng, đúng vậy.”

Khang Duật trầm tư vuốt vuốt thái dương, xâu chuỗi các vấn đề rồi suy nghĩ thật thấu đáo, lúc trước anh có kể với cô ta nghe về một chút hoàn cảnh của Mễ An.

Chẳng lẽ?

Khang Duật đứng phắt dậy, phóng xe tức tốc đi đến cô nhi viện tìm sơ Lục Diệp

“Sơ!”

Bà thấy Khang Duật lại lần nữa hốt hoảng hấp tấp tìm đến như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không ổn

“Có chuyện gì vậy con?”

“Con cần xem hồ sơ của Mễ An một chút.”

Khang Duật không nói gì nhiều, nhanh chóng cùng sơ đi đến phòng đựng hồ sơ để kiểm tra. Quả nhiên như đúng những gì anh đoán, tất cả tập hồ sơ đều gọn gàng. Chỉ riêng của Mễ An, nó được nhét lộn xộn ở một nơi khác không phải vị trí cũ,
bên trong tứ tung cả lên.

Anh siết chặt cuốn hồ sơ trên tay, mở nhẹ hàng mi lên, tầm nhìn phía trước đôi nhãn khí lãnh khốc của anh đang dần nhuộm màu của bóng đêm vô tận. Những đường gân nổi trên trán cùng những tia máu nơi đôi mắt đang ồ ạt nổi lên chiếm lĩnh tâm trí.

Sơ Lục Diệp cũng thấy kinh ngạc khi thấy hồ sơ của cô lại nằm ngổn ngang như vậy, bà túm lấy cánh tay Khang Duật nhẹ nhàng hỏi

“Đã có chuyện gì xảy ra hả con?”

Xoay sang nhìn bà, anh hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén lửa giận đang dâng cao như thuỷ triều, bắt đầu tường tận kể hết mọi chuyện cho bà, vì anh nghĩ bà cần biết những chuyện này.

Sau khi nghe kể, Sơ Lục Diệp che miệng thốt lên kinh ngạc đến ngỡ ngàng, bà không thể tin rằng mọi chuyện lại đi xa đến thế, bà cũng không tin hai đứa bé này sẽ là anh em với nhau.

“Làm sao có thể…”

“Con cũng không tin, thế nên con mới đến đây kiểm tra những thứ này, và cũng có thể là cô ta đột nhập vào lấy trộm để sắp đặt nên tất cả. Mễ An cô ấy cũng biết chuyện rồi bỏ đi…”

Nói đến đây, thanh âm của anh trở nên khàn đặc nghẹn ngào.

Bà mới chợt nhớ ra rằng, Chu Hy đã từng đến hỏi bà về quá khứ của cô, nhưng bà không trả lời thế nên mới có sự việc này, thật đúng là một ả đàn bà ác độc. Sơ Lục Diệp ngậm ngùi vỗ vỗ vai anh xoa dịu

“Ta cũng không tin nên hãy cố gắng tìm hiểu và suy nghĩ tích cực lên con nhé! Đừng để ác quỷ chia phối bản thân.”

“Vâng, con hiểu rồi, con nhất định sẽ vạch được những chuyện xấu này ra ánh sáng.”

Sơ Lục Diệp Maria nhìn theo bóng lưng của Khang Duật rời khỏi, trong lòng không khỏi thấy xót thương vô cùng. Mễ An cùng Khang Duật đã rất khó khăn mới tìm thấy nhau rồi yêu nhau thật sự, thế nên bà chỉ cầu xin cuộc đời đừng tàn nhẫn như vậy với hai đứa trẻ mà bà yêu thương, xin hãy để cho mọi chuyện thật sự chỉ đều là giả mà thôi!