Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 60:Án tử hình




Những bí mật của riêng mình mà ông đã cố gắng hết sức để che giấu nó, hiện giờ đã hoàn toàn bại lộ trước Chu Hy. Khang Tuấn trừng to mắt, như không tin vào tai mình những gì ông vừa nghe thấy, Chu Hy đã thành công khiến ông kinh ngạc thấy vậy cô ta ngày càng phách lối hơn

“Bất ngờ lắm đúng không? Chậc chậc, bí mật đã được bật mí!”

Khang Tuấn là một người doanh nhân nên tất nhiên trực giác rất nhạy bén, ông nhận ra ở trong mắt cô ta đang khao khát một thứ gì đó, nên ông dứt khoát hỏi

“Cô muốn gì hả?”

Chu Hy đứng lên thả chậm bước chân đi đến gần ông

“Đúng thật là rất thẳng thắn, vậy tôi không vòng vo tam quốc làm chi nữa, tôi muốn Khang Duật, con trai của ông!”

Nói đi nói lại, người mà cô ta nhắm đến vẫn luôn luôn là anh, vì thế cô ta đã làm hết mọi cách để anh sẽ thuộc về riêng mình!

“Quả nhiên, cô có mục đích khi đến đây, được rồi, như ý cô muốn nhưng còn về phần Khang Duật, tôi không mong muốn nó biết về những chuyện không hay này. Cô hiểu chứ?”

Khoé miệng cô ta nhếch lên một đường cong đầy đắc ý, thứ cô ta muốn đều đang đoạt được rồi

“Haha, tất nhiên rồi, tôi và ông đều là hai bên có lợi mà! Tạm biệt, bác Khang!”

Chu Hy cầm túi xách không mảy may quan tâm đến ông nữa mà cười cợt nhả bước thẳng ra cửa nhưng lại không thuận lợi đến như vậy. Một cánh tay cứng rắn mạnh mẽ với cỗ lực đạo khủng khiếp siết chặt lấy cổ tay cô ta khi mới vừa bước ra, Chu Hy hoảng hốt vừa muốn la toáng lên thì trông thấy người đó là anh.

Thần kinh lập tức nhảy dựng lên khẩn cấp, nãy giờ Khang Duật ở ngoài cửa! Không ổn rồi, vậy là những gì cô cùng ông ta nói, anh đã nghe hết? Chu Hy vừa hoang mang cùng lo sợ, vì vẻ mặt bây giờ của anh rất hung tợn, mày kiếm sắc bén chau lại, môi bạc mím chặt ẩn nhẫn, vành mắt đỏ lên vì tức giận.

“Duật...anh...anh.” Cổ tay bị anh siết đau điếng vô cùng, giống như một cái còng sắt đầy gai nhọn bao quanh. Cô ta thậm chí cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo cùng sát khí toả ra từ anh, đến cả lời nói ra cũng lắp bắp khó khăn.

Khang Duật bây giờ mơ hồ như là một quả bom đã bị cô ta cùng Khang Tuấn châm ngòi kịch liệt nổ tung, lửa giận bùng cháy chiếm lĩnh cả người anh.

“Cô! Đi Theo Tôi!”

“Duật, đừng mà, em đau!”

Anh hung hăng kéo cô ta đi lên phòng làm việc của mình mặc kệ cô ta liên tục phát ra những câu từ nũng nịu gớm ghiếc, Chu Hy ở phía sau bị anh lôi xềnh xệch liên tục đáng thương cầu xin nhưng đều không có hiệu quả.

Đẩy mạnh cô ta vào phòng làm việc, anh siết chặt lấy cổ áo cô ta nghiến răng hỏi

“Cô nói đi, những chuyện vừa nãy tôi nghe, đều là Sự Thật?”

Thắt lưng cô ta đụng trúng góc bàn nhọn hoắc đau điếng, vạt áo trước ngực bị anh túm lên, Chu Hy nắm lấy cánh tay anh muốn kéo ra

“Duật, bỏ em ra đi mà!”

“Câm miệng! Nói cho tôi biết ngay, có phải là Sự thật không? Hả.”

Khang Duật càng nhìn vẻ mặt giả dối của cô ta thì càng tức tối, cánh tay siết chặt vạt áo của cô ta có thêm vài phần lực, anh cơ hồ như gào thét vào mặt cô ta. Tất cả mọi chiêu thức cô ta dùng đều đã thất bại, vậy thì phải đành ngã ngũ luôn thôi, Chu Hy ho sặc sụa nhưng vẫn nhếch miệng cười bất cần.

“Thôi được rồi, nếu anh đã hỏi như vậy thì em sẽ nói, anh lắng tai nghe cho kĩ đây!”

Tim anh đập thình thịch như sắp vỡ ra đến nơi, căng thẳng như là ngàn cân treo sợi tóc chờ đợi cô ta nói ra

“Thật ra, không cần phải chất vấn em thêm nữa đâu, anh cũng phải tự chấp nhận nó đi. Hai Người Là Anh Em Cùng Cha Khác Mẹ đó, nghe rõ chưa hả? Hai người yêu nhau là Loạn Luân đó!!”

Chu Hy trợn to mắt nhìn thẳng vào anh cười hung tợn thét lớn lên

Tựa như là tuyên bố một án tử hình cho một tội nhân, anh lập tức được treo trên cột gỗ sau đó hàng vạn mũi giáo nhọn hoắc sắc bén từ tứ phía bắn đến đâm thẳng vào người anh.

Từng tế bào, từng bộ phận trên thân thể bắt đầu tê liệt dần vì vẫn chưa lập tức cảm thấy đau đớn, khi dây thần kinh bắt đầu truyền cảm giác đau đến đại não. Cơn đau sẽ nhẹ nhàng chậm rãi phát tán khắp nơi, từ da, máu thịt cho đến xương cốt, chất lỏng màu đỏ thẫm chực trào khắp nơi...

Chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng mà khiến cho một mạng người khốn đốn khôn nguôi, Khang Duật sững người, cánh tay to lớn vô lực rơi xuống buông xuôi. Đồng tử uyển chuyển biến hoá từ giận dữ đến trông đợi, sau đó thành thẫn thờ sốc đến cực độ.

Thảo nào, ông ấy một mực ngăn cản mối quan hệ này, dù cho anh có nằng nặc hỏi đến cách mấy ông ấy cũng không chịu nói ra. Lý do mà anh luôn tìm kiếm và muốn biết thì ra chính là như vậy, ngay lúc này anh thật sự muốn ngẩng đầu lên trời rồi gào thật lớn! Muốn hỏi Lão Thiên tại sao lại khiến cho mọi chuyện trở nên đau thương đến như vậy.

Anh trai và em gái sao? Thật sự quá là nực cười cùng trớ trêu! Anh không tin, anh không muốn tin một chút nào!

Chu Hy nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của anh liền cảm thấy rất vui vẻ, cô ta khoanh tay thong dong đi đến gần

“Sao nào? Bây giờ có muốn đi tìm em gái nữa không? Hai người thật sự đã hết hi vọng rồi...Hay là…”

Chu Hy yêu mị kề sát tai Khang Duật cố tình thổi hơi vào, các ngón tay được sơn móng đỏ lả lướt vuốt từ vai xuống ngực anh

“Duật, quay lại với em đi! Chúng ta sẽ trở lại như ngày xưa, được chứ, em sẽ trao cho anh tất cả mà mình có!”

Khang Duật lập tức né sang một bên thẳng thừng dứt tay cô ta ra khỏi người mình, vừa phủi phủi đầu vai, giống như vừa bị một vật dơ bẩn và ghê tởm chạm vào. Đôi mắt sâu hun hút như một hố đen vũ trụ, không ai biết rằng nó chứa đựng giông tố cùng vũ bão đang ẩn nhẫn lấp ló phía sau, Khang Duật nghiến răng siết chặt nắm tay cố gắng kìm chế để mình không tát cô ta.

“Cút xa tôi ra một chút! Tôi không muốn tát cô...vì nó sẽ khiến bàn tay tôi trở nên dơ bẩn khi chạm vào một người phụ nữ tâm địa không khác gì một con rắn độc. Cút ngay!!”