Sơ Lục Diệp Maria đến giúp Mễ An làm hết những thủ tục, bà đứng trước cửa phòng nhìn cô đang nắm chặt tay Khang Duật mắt chăm chú nhìn mãi. Chỉ có một ánh mắt mà bà biết trong đó có cực hạn ôn nhu và lo lắng, bà biết rồi! Cô con gái nhỏ của bà nay đã biết lắng nghe những lời nói của bà, đó là hãy cố gắng mở lòng yêu thương một người nào đó.
Và Mễ An đã làm được, cô gái nhỏ có một tình yêu đầu đời với tình thương và niềm tin vô hạn mặc kệ bất cứ điều gì cô sẽ phấn đấu vì nó mãi. Bà mỉm cười yên lòng nhìn Mễ An, chỉ cầu mong hai đứa này rồi sẽ hạnh phúc.
Trong phòng bệnh, cô ngoan ngoãn ngồi nắm tay anh áp lên má mình rồi cười ngọt ngào
“Khang Duật, mau tỉnh nhé! Em sẽ ở đây chờ anh, sẽ mãi ở cạnh anh.”
Và…
Mễ An đã giữ đúng lời nói của mình, ba tháng anh hôn mê không tỉnh cô vừa đi học vừa đi làm thêm vất vả nhưng mỗi ngày đều chăm chỉ vào bệnh viện lau người, thay hoa, trò chuyện với anh.
Có nhiều lúc cô mệt mỏi quá lại nói giỡn với anh vài câu “Anh Khang Duật tệ lắm! Cứ ngủ hoài khiến em mệt quá.”
Con tim của Mễ An như ngưng trọng khi mỗi ngày đều thấy anh cứ nằm mãi ở đó như một pho tượng không cử động. Mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh có thể tỉnh lại vui vẻ như những ngày trước.
Mễ An vừa lau mặt cho anh xong, rồi nhẹ nhàng ngồi lên giường bất giác nhìn anh thẫn thờ. Nhìn những sợi tóc loà xoà trên trán cho đến từng hàng mi dài, cô vuốt vuốt khuôn mặt tuấn mỹ này rồi tựa như bị ma xui quỷ khiến.
Cúi xuống, đặt một nụ hôn vào khoé môi bạc mỏng chỉ là một cái hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Khi đó cành hoa ngoài cửa sổ rung rinh trước gió ấm tạo nên một hiệu ứng tuyệt vời. Hai gò má Mễ An ửng đỏ, cười dịu dàng cô biết đây không phải là nụ hôn của em gái dành cho anh trai. Mà đó là một sự rung động, một nỗi tương tư của thiếu nữ dành cho một thiếu niên.
Ngón tay của Khang Duật mơ hồ nhúc nhích…
…
“Khang Duật! Em đến rồi đây.”
Mễ An như thường lệ cầm một đoá hoa đi vào phòng bệnh.
“Hôm nay em mua hoa cúc vàng này, anh thấy có đẹp không? Với lại công việc làm thêm của em được ông chủ tăng lương đó, anh thấy em có giỏi không?”
Cô vừa trò chuyện sôi nổi vừa cắm bông vào bình như là một thú vui hằng ngày. Người con trai cao lớn nằm trên giường bỗng nhiên phát ra tiếng mũi trầm ấm “Um”
Tuy mọi ngày anh không trả lời nhưng cô cứ nói như vậy nhằm giúp anh có thể nghe được một phần nào. Mà hôm nay anh đáp lại cô, có khi nào anh tỉnh lại không? Mễ An lập tức buông cành hoa chạy đến bên anh gọi liên tục
“Khang Duật! Anh tỉnh rồi à? Khang Duật.”
“Nước...nước” Khang Duật đang đi trong một khoảng không trắng xoá mơ hồ, nghe tiếng ai đó văng vẳng bên tai nhưng lại không thể thấy được.
Cô mừng đến rối rít nhớ đến mình phải gọi bác sĩ liền gọi lớn
“Bác sĩ, bác sĩ ơi!”
Các bác sĩ cùng y tá chạy vào khám làm một loạt các thao tác, Mễ An đứng một bên lòng sốt sắng vô cùng mắt không rời khỏi anh dù chỉ một khắc. Hàng mi rung lên hàng loạt, đôi mắt đang nhắm chặt của anh dần dần hé mở, Mễ An hoảng hốt mở to mắt che miệng lại cảm xúc vỡ oà bùng nổ.
Đây là sự thật sao? Điều mà cô đã hằng mơ ước, đúng chứ?
Sóng mũi cay xè đi, phía trước bắt đầu nhoè đi không còn thấy gì. Mễ An nghẹn ngào đứng trong góc phòng khóc thút thít, cảm giác này giống như là hồi sinh vậy. Khang Duật tỉnh dậy tựa như là ánh nắng rực rỡ chan hoà của mùa xuân chiếu rọi vào những bông hoa đã héo úa như Mễ An. Cô như được sống lại ở khắp cơ thể, ở từng lỗ chân lông đều hân hoan vui sướng!
Nhưng rồi…
Cái niềm hạnh phúc đến vỡ oà đó đến rất nhanh rồi cũng nhanh chóng bị dập tắt hoàn toàn…Khang Duật nằm trên giường đột nhiên hoang mang la lớn “Tại sao chân tôi lại không cử động được chứ?”
Bác sĩ nhíu mày trấn an anh trước
“Anh cứ bình tĩnh là do chấn thương trên đầu quá nặng nên dẫn đến liệt ở chân.”
‘Đoàng’ Chỉ có một câu nói, cả hai con người đều suy sụp đau đớn.
“Cái Gì Cơ Chứ? Ông Nói...Liệt Sao?”
Đồng tử Khang Duật co rút hằn những tia đỏ mở to mắt nhìn bác sĩ.
Tâm trí và thân thể Mễ An vẫn còn chưa hết bất ngờ và hân hoan vì niềm vui anh tỉnh dậy, thì câu nói của bác sĩ giống như là một viên đạn xuyên thủng vào đầu cô tê liệt hết tất cả mọi thứ.
Là từ thiên đường mềm mại êm ái sau đó bị một cú kéo hung tợn rớt thẳng xuống địa ngục tối đen đau đớn cùng cực bủa vây xung quanh. Tựa như một thiên sứ hồn nhiên vô tội, đột nhiên bị bẻ gãy đôi cánh. Đầu gối đập thẳng xuống sàn, Mễ An sup sụp ngã quỵ giờ phút này cô như bị rút hết linh hồn chỉ còn lại một thân thể vô hồn.
Khang Duật chỉ nhớ chiếc xe đột ngột bị mất lái, sau đó một tiếng động lớn vang lên bên tai rồi một cỗ đau đớn kéo đến, mắt tối sầm lại. Khi tỉnh dậy chân lại cảm thấy không cử động được, dù cố hết sức tập trung vào chân nhưng vẫn không nhúc nhích được. Tay dùng hết lực đạo điên cuồng đấm từng cái lên chân nhưng vẫn không cảm nhận được gì.
Anh la hét như điên loạn, các bác sĩ cùng y tá cố gắng kiềm anh lại để tiêm vào mũi an thần. Mễ An cố gắng chạy đến vươn tay ôm cả người anh vào liên tục trấn an anh, dù mình vẫn đang trực trào nước mắt!
“Khang Duật! Nghe em này, bình tĩnh đi mọi chuyện đã ổn rồi.”
Khang Duật đau khổ, thở hồng hộc tựa vào người cô, bác sĩ thừa dịp đó chích lên cánh tay một mũi thuốc an thần để tránh trường hợp quá sốc rồi làm tổn thương mình. Mễ An cảm nhận hơi thở của anh nhẹ lại sau đó anh nhắm mắt lại yên ắng chìm vào giấc ngủ, cô thở phào cẩn trọng đặt anh xuống giường đắp chăn lại kĩ càng.