Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 33:Tiếp cận




Vài ngày sau, cô nhi viện Thánh tâm vẫn luôn ngập tràn tiếng cười đùa vô tư của những đứa trẻ, Chu Hy chậm rãi bước xuống taxi mang kính râm lên đưa mắt quan sát nơi này. Cô ta biết đến nơi này là vì Khang Duật ngày trước cũng đã kể cho cô ta một phần về Mễ An, nhờ vậy nên mới biết được cô là một cô nhi được nhận nuôi ở nơi này. Khoé miệng nhếch lên, ấn tượng đầu tiên của cô ta về nơi đây là tồi tàn và cũ rích, cô ta còn tưởng nó sẽ khá tốt mà nào ngờ chỉ là một nơi xập xệ như thế này.

Đôi giày cao gót nện xuống đất đi về phía trước đẩy nhẹ cổng tiến vào khuôn viên, những thanh âm la hét cười nói lập tức ập đến tai cô ta, Chu Hy nhíu mày chán ghét nhìn những đứa bé ồn ào chạy nhảy khắp nơi đầy phiền phức. Sơ Lục Diệp Maria nhìn thấy có người lạ đến, có hơi hiếu kì không biết ai

“Này cô gì ơi! Tôi giúp gì được không?”

Chu Hy liếc mắt nhìn bà rồi sải bước chân đung đưa cái váy đi đến, khiến sơ không khỏi phải nhìn một chút về cô gái này. Trên người tràn đầy khí chất tiểu thư, từ đầu đến chân đều chưng diện rất kiểu cách, chỉ nhìn bề ngoài và cách đi đứng mà sơ cảm thấy cô gái này có tính cách chắc hẳn là rất se sua khó chịu.

“Chào bà, bà đây là?”

“Tôi là Sơ Lục Diệp Maria, người chăm sóc và lo lắng cho các đứa bé ở trong cô nhi viện này.”

Chu Hy ưu nhã cởi kính râm xuống để lộ ra đôi mắt hếch lên sắc sảo

“Tôi đến đây là có một chút việc muốn tìm hiểu…Bà biết có một cô gái tên Mễ An không?”

Sơ Lục Diệp Maria đối diện với ánh mắt cô ta có chút lo sợ, tuy nhìn có vẻ rất bình thường nhưng bà lại thấy trong đáy mắt đó giống như đang muốn toan tính điều gì rất ghê gớm, quan trọng nhất là cô ta hỏi về Mễ An.

“Có, tôi biết, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn hỏi về quá khứ của cô ấy, bà cho tôi biết đi.”

Mày nhíu lại càng sâu, bà từ lúc đầu đã nghi ngờ cô ta bây giờ lại muốn hỏi về quá khứ của con bé, bà không cần biết người này có quan hệ gì với Mễ An. Nhưng bà sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ thứ gì cho người có dã tâm nham hiểm

“Xin lỗi cô, vì quy tắc bảo mật của cô nhi viện, tôi không thể nói ra được.”

Chu Hy trợn tròn mắt không tin được nói lớn

“Tại sao chứ? Tôi muốn biết.”

Càng ngày cô ta càng lộ ra bản tính, bà lắc đầu đưa tay về phía cổng đuổi khéo cô ta

“Xin lỗi tôi không giúp được cô đâu, mời.”

Chu Hy cắn răng con ngươi bùng lên giận dữ, bà ta là đang đuổi khéo cô đây mà

“Bà…”

Vẻ mặt bà vẫn thản nhiên không chút thay đổi, việc đã bất thành
cô ta hậm hực xoay người bước nhanh ra khỏi cô nhi viện. Sơ Lục Diệp Maria nhìn theo bóng cô ta thở dài lắc lắc đầu, hiện giờ bà đang lo lắng cho đứa con gái của bà, tại sao lại có người muốn biết về quá khứ của Mễ An vậy chứ? Bà có một dự cảm không lành chút nào…

“Chết tiệt!”

Chu Hy nhấc chân hung hăng đá cục đá bên vệ đường, cứ ngỡ là bà ta sẽ hợp tác một chút nhưng lại không ngờ bà ta lại kiên quyết không để lộ ra chút nào giữ kín như bưng, còn đuổi cô ta thẳng thừng như vậy.

“Được lắm, nếu không cho tôi biết, Chu Hy này sẽ có cách khác để biết!”

Chu Hy nghiến răng, tay siết lại các khớp tay kêu răng rắc, gương mặt bây giờ của cô ta biến hoá cơ hồ như là ác quỷ trỗi dậy chiếm lĩnh lấy tâm trí.



Ở một diễn biến khác…

Khang Duật cuối cùng cũng bỏ được xe lăn ra khỏi mình, và bắt đầu đi lại được bằng nạng chống rất thuận lợi, Mễ An bỏ tay anh ra không dìu nữa để anh tự đi. Và thế là Khang Duật chống tay lên nạng chân đã đi được đến bên cô, Mễ An vui mừng đến muốn khóc lập tức ôm lấy anh.

“Duật, anh sắp đi lại được rồi!”

Xoa xoa tóc cô, anh cũng rất mừng vì chính mình đã sắp được trở lại như ngày trước không cần phải lúc nào cũng có xe lăn bên cạnh, còn có một niềm vui lớn hơn đang tựa trên lồng ngực anh—Cưới Mễ An!

Từng giờ, từng phút và từng ngày trôi qua anh đều không nhịn được mà luôn nôn nóng ấp ủ những điều đó trong tâm trí. Rồi sẽ có một đám cưới nhỏ, không cần phải quá lớn trên biển xanh cát trắng, hải âu bay đầy trời! Chú rể sẽ là Khang Duật, còn cô dâu sẽ là Mễ An, trước mặt mình hiện giờ là một giai nhân ôn hoa nhuyễn ngọc cùng váy cưới trắng xoá bay bay, trên tay cầm một bó hoa tươi tắn nở rộ nhưng nụ cười của em còn rạng rỡ hơn cả hoa…

“Mai mình đi xem váy cưới rồi chụp hình nhé em?”

Mễ An buông nhẹ vòng ôm, khoé miệng dần dần cứng lại, cô gượng
cười nhẹ

“Nhanh như vậy liền làm hả anh?”

“Ừm, tất nhiên rồi! Anh phải nhanh chóng rước em về trước khi em bị ai đó cướp đi.”

Đáy mắt nhu tình đáp lên gương mặt mà anh yêu thương, Khang Duật vuốt vuốt một bên gò má vừa dịu dàng vừa bá đạo nói.

“Vậy...trước tiên, mình...trở về nhà gặp ba của anh được không?”