Ngày hôm sau, Khang Duật đã sớm đi công chuyện chỉ còn mình cô như một con sâu làm ổ nằm ở trên sofa, nghĩ đến hôm qua anh đã ôm cô ngủ cả đêm trống tim liền đập liên hồi không điểm dừng hưng phấn đến độ lăn qua lăn lại. Hôm nay là sinh nhật của anh nên Mễ An đã sớm có sẵn kế hoạch của mình, cô sẽ đi siêu thị mua thức ăn rồi sau đó sẽ nấu một bàn đồ ăn thật là ngon, còn có bánh kem nữa.
Vừa nghĩ đến thì trong lòng đã đầy mật ngọt, cô hồi hộp gọi điện cho anh để xem xét khi nào anh sẽ về. Điện thoại đổ chuông vài tiếng là đầu dây bên kia đã bắt máy truyền đến giọng nói trầm ấm đổ gục hết tất cả cô gái
“Anh nghe.”
Mễ An cúi đầu nhìn mũi chân răng trắng như tuyết ngự trên đôi môi đỏ hồng tay cầm chắc điện thoại cẩn thận dò hỏi
“Anh đi khi nào sẽ về vậy?”
Khang Duật ở bên này ngồi trong xe đang xem một chút tài liệu nghe cô hỏi như vậy thì nâng cánh tay nhìn đồng hồ
“Cỡ khoảng bốn giờ chiều, sao vậy em? Hay là nhớ anh?”
Anh vẫn tiếp tục đùa cợt cô kể cả khi ở trên điện thoại, Mễ An cười nhẹ bày ra vẻ hậm hực
“Em mới không có! Vậy được rồi, tạm biệt anh nhé.”
Khang Duật bên này giật mình nhíu mày vẫn chưa trêu cô đủ thì anh không buông tha được
“Khoan đã! Làm gì lại gấp gáp đến vậy chứ, nói nhớ anh đi.”
“Gì cơ? Anh…”
“Nhanh lên! Nói nhớ anh rồi hãy dập máy.”
Mễ An mím môi nhắm chặt mắt lại ngại ngùng thủ thỉ vào ống nghe không dám nói lớn
“Được rồi mà...Nhớ anh, được chưa?”
Ở bên này Khang Duật liền cười hả hê tâm trạng liền vút lên tầng mây cao chót vót, tài xế đang lái xe nhìn kính chiếu hậu thì chỉ biết kín đáo lau mồ hôi, lại là cẩu lương…
“Ừm, ở nhà ngoan nhé anh sẽ về sớm.”
“Vâng!”
Mễ An tắt máy đã nắm chính xác giờ anh trở về nên liền lấy áo khoác túi xách rồi vội vã ra khỏi nhà. Đầu tiên đi đến siêu thị lần tìm mua thật kĩ các nguyên liệu làm món ăn mà anh thích, sau đó mua bột bánh về dự định làm một chiếc bánh kem thật đặc biệt. Chỉ cần nghĩ đến thì từng tế bào trong cơ thể liền trở nên hưng phấn, cầm trên tay vài bịch đồ khá nặng mà Mễ An không quan tâm còn nhảy chân sao ngân nga vài câu hát. Chắc có lẽ đây là cảm giác khi biết yêu, mọi thứ xung quanh đều trở nên đẹp đẽ đến lạ thường mơ hồ như là đang ở trong xứ sở thần tiên!
Ở phía sau lưng, có một người phụ nữ nãy giờ đã luôn đi theo phía sau Mễ An không rời đôi mắt đầy trắc ẩn u ám khó nói, từ khi ra khỏi siêu thị cho đến về nhà người áo đen đó mới rời khỏi. Mễ An vừa định mở cửa thì cảm giác có người đang nhìn mình nên xoay người lại, kết quả không thấy gì hết.
Vào đến nhà liền bắt tay vào làm, tới đoạn làm bánh thì cô khá vụng về nên bột và kem dính đầy khắp quần áo nhưng nghĩ đến anh sẽ thổi nến rồi ăn chiếc bánh này thì phấn khích vô cùng liền không biết mỏi mệt là gì. Cỡ khoảng vài tiếng loay hoay trong bếp Mễ An đã làm xong hết tất cả, bàn ăn đã được cô lấp đầy bằng những món ăn rực rỡ sắc màu, còn có chiếc bánh kem mà cô đã tự làm tuy nó không đẹp như ở bên ngoài nhưng cô tin nó sẽ ngon hơn rất nhiều, lau đi mồ hôi cô bắt đầu bơm bong bóng treo băng rôn lên tường.
Bận rộn cả buổi, đồng hồ đã điểm đến ba giờ chiều từ khi nào không hay Mễ An xách túi đi ra khỏi nhà. Ngồi xe buýt cũng khá nhanh đã đến trung tâm thương mại, Mễ An bước xuống ngước nhìn nơi đây. Ánh đèn hoa lệ, thương hiệu xa xỉ khắp nơi lần đầu tiên cô bước vào đây nên lạ lẫm vô cùng, Mễ An đi tìm kiếm định sẽ mua tặng cho anh một cái áo. Cô cầm mác giá trên tay rồi ngẫm số tiền của mình thì cụp mắt tiếp tục rời đi, cuối cùng cô cũng tìm được một cái áo vừa đúng số tiền đang có.
Mễ An vui vẻ cầm trên tay ngắm nhìn, áo sơ mi lụa màu xanh da trời mềm mại lả lướt ở trong bàn tay, trong đầu cô liền tưởng tượng tới lúc anh thấy rồi mặc nó lên người. Cười ngọt ngào, Mễ An đem nó đi thanh toán rồi chuẩn bị ra về vì đã sắp đến giờ anh về rồi.
Ra khỏi cửa hàng cô mới chợt nhớ rằng thang máy nằm ở bên kia nên xoay về hướng ngược lại, vô tình nhìn thấy có một người áo đen mang mắt kính đang vội vã lúng túng xoay người chạy đi. Dáng vẻ người đó—rất quen, cô nhíu mày sải bước đi nhanh theo. Đuổi theo đến ngoài cổng người đó vẫn còn chạy khiến Mễ An phải bám sát theo, cho đến một khi có một đám đông người thì Mễ An mất dấu không còn thấy nữa.
“Này! Dừng lại đi.”
Dừng lại thở hồng hộc, người đó thật sự rất quen thấp thoáng rất giống chị ta—Chu Hy, chỉ vừa thoáng nghĩ đến thì đột nhiên rùng mình cả người lạnh đi. Đang bần thần nhìn về nơi xa thì bàn tay bị nắm lấy, Mễ An giật bắn mình ngoảnh đầu lại muốn xem là ai. Khang Duật ngồi trên xe lăn mày kiếm nhíu hạ thắc mắc nhìn cô
“Mễ An? Làm sao vậy, em đuổi theo ai sao?”