Mễ An để anh đợi bên ngoài còn mình thì vào trong xin lỗi rồi nộp đơn thôi việc, ông chủ cũng không nói gì nhiều đưa tiền lương cho cô. Cúi đầu liên tục, Mễ An rất vui mừng vì trước khi đến sợ ông chủ sẽ không vui vì cô làm việc không ra hồn còn bây giờ thì lại xin nghỉ.
“Vâng, cảm ơn ạ!”
Cầm phong bì trên tay đi ra cô nhìn về bóng lưng của người đàn ông đang ngồi, sắp tới là sinh nhật của anh rồi cô sẽ dùng tiền chính mình làm ra này để tặng cho anh một món quà thật là ý nghĩa! Hạnh phúc hiện rõ trên mặt Mễ An chạy ào đến bên anh
“Xong rồi, em đã nghỉ làm rồi! Còn có lương nữa nè.”
“Ừm, bây giờ mình đi về cô nhi viện nhé.”
Mễ An chớp chớp hai đôi mắt
“Anh muốn về cô nhi viện sao?”
“Uhm, muốn về thăm Sơ Lục Diệp một lần.”
Mười phút sau, Mễ An đẩy Khang Duật xuống xe buýt rồi đi theo con đường mòn vào cô nhi viện Thánh An, như thường lệ cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng của thời gian vang lên. Hiện tại đang là giờ ra chơi nên các đứa bé chạy ra ngoài sân chạy nhảy rất nhiều, rộn rã cả một khoảng sân. Mễ An thấy sơ đang đứng ở một bên nhìn thì chạy đến ôm cánh tay bà như thường lệ
“Sơ ơi, con về rồi!”
Sơ Lục Diệp Maria cười nhân hậu cưng chiều vuốt vuốt mái tóc của cô
“Ừ, về rồi đấy à? Vào ăn cơm đi con.”
“Vâng, còn có hôm nay có Khang Duật đến nữa
Mễ An xoay người sang tự nhiên thân mật đặt tay lên vai anh.
Khang Duật gật đầu chào bà
“Hôm nay con đến thăm sơ đây ạ.”
Bà nhìn động tác của hai đứa thật kĩ, đuôi mắt nheo lại đầy ẩn ý
“Đã đến thì cả hai đứa đều vào ăn cơm luôn đi.”
“Vâng, vào ăn cơm thôi anh.”
Mễ An cẩn thận nhấc anh lên bậc thềm rồi mới từ từ đẩy anh vào phòng ăn, cả buổi ăn cô một chút gắp thức ăn một chút đi lấy nước cho anh. Sau bữa ăn, thì cô lấy những lọ thuốc rồi tách ra từng viên sau đó đưa đến cho anh, tất cả mọi hành động đều theo một chuỗi liên tiếp thành thạo không một chút sơ hở cũng không có. Sơ Lục Diệp Maria đứng ở ngoài cửa trong đôi mắt hầu như đã nắm được hết tất cả sự tình, bà cười nhẹ vuốt vuốt ngực trong lòng đột nhiên cảm thấy an yên vì cô con gái của bà đã tìm được cảm giác an toàn của chính mình rồi.
“A! Chị Mễ An về rồi! Chị lại chơi với chúng em đi!!”
Mễ An đi ra sân thì bị một đám trẻ bu quanh kéo kéo tay nhõng nhẽo muốn chơi cùng. Cô vuốt vuốt mặt chúng rồi lém lỉnh chạy thật nhanh ra sân chơi
“Vậy thì đi chơi thôi!! Bắt chị đi nào.”
Đám trẻ con lập tức chạy ào theo cô khoái chí cười lớn la hét liên tục, Mễ An trốn vào các góc rồi nhanh nhẹn chạy đi khỏi khiến bọn nhỏ ngày càng phấn khích hơn chạy đến đứa ôm chân cô đứa ôm eo cô cười ha hả
“Bắt được chị rồi, hahaha!”
Khang Duật ngồi trong mái hiên nhìn Mễ An giỡn ở giữa những đứa bé nhỏ xíu, đột ngột đôi mắt anh mơ hồ phảng phất thấy cô cũng nhỏ bé lạ thường tựa như là một đứa con nít đang chơi thật vui vậy. Chơi được một lúc thì chuông đã reo, dù tiếc nuối nhưng bọn trẻ vẫn phải buồn bã tạm biệt Mễ An để đi vào phòng sinh hoạt, cô thở hồng hộc đi đến ngồi bên xích đu cạnh anh mặt thì đã đỏ lên hết vì nãy giờ đã chạy tới chạy lui ở dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chuẩn bị chiều tà.
Anh lấy ra khăn tay trong túi nhẹ nhàng đi đến lau đi mồ hôi bên má của cô, Mễ An liền nâng lên đôi mắt nhìn vào anh. Trong mắt của anh hiện tại hệt như cái hôm mà bóng trúng vào đầu cô vậy, Mễ An một lần nữa thấy lại được sự lo lắng ôn nhu trong đó. Khang Duật bị nhìn cho đến xấu hổ, anh ho vài cái dứt khoát dụi khăn vào tay của cô
“Cầm lau đi.”
Mễ An cười ngọt ngào nhận lấy khăn giữ ở trong tay rồi vuốt ve nó, cũng chính chiếc khăn này và chủ nhân của nó đã khiến cô sa vào lưới tình không có lối thoát, là Định mệnh của đời cô.
“Em, vẫn ở cô nhi viện đúng chứ?”
Khang Duật lên tiếng đánh thức cô trong suy nghĩ trở lại
“Vâng em luôn ở đây mà, sao vậy anh?”
Khang Duật suy nghĩ gì đó ngập ngừng một chút rồi xoay sang cô bằng giọng nói chắc nịch như đinh đóng cột
“Em chuyển qua ở nhà anh đi!!”
Động tác lau mồ hôi của Mễ An đình trệ, cả người lập tức trở thành bộ dạng ngây ngốc thậm chí còn lắp ba lắp bắp lặp lại
“Qua ở nhà anh sao? Là muốn em dọn qua ở?”
“Ừm, như thế sẽ tiện cho việc đi lại hơn! Em cũng sẽ dễ dàng chăm sóc anh.”
Nói ra những lời này, vẻ mặt anh rất bình thản nhưng không ai biết ở trong lòng nóng như lửa đốt tim thì như muốn phá tan lồng ngực để chui ra ngoài. Thần kinh căng thẳng đầy mong đợi câu đáp từ cô
Mễ An cắn môi siết chặt khăn tay, mọi chuyện đang xảy ra, hành động, cư xử, ánh mắt, giọng nói đều là Thật! Cô luôn phải nhắc bản thân như vậy vì sợ hãi mình sẽ lầm tưởng rồi đau khổ.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ anh muốn làm một điều gì đó thật bức phá thật bùng nổ hơn, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh xích đu Khang Duật vươn người đến nắm lấy bàn tay của Mễ An cúi đầu trầm giọng nói thật khẽ.
“Mễ An! Thật ra...anh muốn nói với em một chuyện!”