Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 11:Lẽ sống




“Cô đi về đi! Cảm ơn đã giúp tôi, giờ không cần nữa đâu.” Sau khi Mễ An dìu anh lên giường xong thì bỗng nhiên anh lại lên tiếng như vậy. Mễ An sững sờ trong giây lát sau đó gượng cười

“Anh...làm sao vậy, em đã nói sẽ chăm sóc cho anh mà!”

Khang Duật đã suy nghĩ rồi, không muốn liên luỵ thêm một người nào nữa nên mới nói ra

“Không cần đâu, tôi sẽ thuê bảo mẫu.”

Cô nhíu mày bày ra vẻ mặt khó chịu chống mắt nhìn anh

“Không được! Em đã nói rồi sẽ ở bên anh, mặc kệ anh.”

Khang Duật đã đánh giá thấp sự cứng đầu của cô rồi, Mễ An bây giờ khó bảo hơn anh tưởng rất nhiều. Anh thở dài bình tĩnh đối mắt với cô phun ra những lời nói sắc bén như đao kiếm khiến tâm tư của người khác ào ạt chảy máu.

“Được thôi! Nếu cô muốn thì cứ làm! Tôi không quan tâm và tôi không cần biết cô đang mong muốn những thứ gì ở tôi, nếu có thì xin cô đừng quấy nhiễu đến tôi.”

Nhưng trái với dự đoán của Khang Duật, Mễ An vẫn giữ nụ cười trên môi
giống như nãy giờ vẫn không hề nghe những câu nói đó.

“Vâng, em biết rồi! Anh ngủ đi nhé.”

Mễ An bình thản trả lời rồi xoay người đi ra khỏi phòng bỏ lại cho anh bóng lưng nhỏ bé khó đoán.

Cửa đóng lại, Mễ An vô lực như cánh hoa yếu ớt nương theo cánh cửa tuột dần xuống nền đất lạnh lẽo. Đôi tay cô bắt đầu run rẩy, Mễ An thở gấp khó khăn tim co thắt từng cơn, cuối cùng cô cũng đối mặt với những lời nói này rồi! Anh nói ra hết những suy nghĩ những tâm tư của cô tựa như anh đang đi ở trong tâm trí cô vậy.

Những lời nói đó thật sự đang giết dần những kiên quyết, dũng cảm của cô, Mễ An nghẹn ngào bịt miệng khóc trong im lặng. Ngay lúc ban đầu, mày đã biết như vậy rồi nhưng vẫn cố chấp điên cuồng đầm đầu vào mà thôi! Lại còn mong mưa dầm sẽ thấm lâu nữa cơ chứ, thật buồn cười. Nhưng dù đau khổ buồn bã đến mức nào thì cũng sẽ không bao giờ buông bỏ được, người ta nói ‘Cầm lên được nhưng lại không bỏ xuống được’.

Mễ An cần có anh, cần được thấy anh mỗi ngày, cần có anh bên cạnh mới cảm thấy an lòng, tình yêu của cô mù quáng như thế đó. Cô khao khát tình yêu thương đến mức mặc kệ dù anh không thích, mặc kệ anh luôn phiên nói là phiền, mặc kệ anh nghĩ cô là hèn hạ không biết xấu hổ. Cô vẫn sẽ mặt dày mày dạn dây dưa lấy anh, anh chính là lẽ sống của cô!

...

Với sự cố gắng kiên trì miễn nhiễm với tất cả lạnh nhạt của Khang Duật, cô và anh cuối cùng cũng hoà hợp được đôi chút, anh cũng không hở một tí là chối từ như khi trước. Mễ An nghỉ học chỉ đi làm thêm để có thể dành hết thời gian cho anh nhiều nhất có thể, sau lần thấy anh ngã ở bệnh viện cô rất sợ nên luôn luôn túc trực bên cạnh anh từ sáng sớm đến tối khuya mới về.

Khang Duật thức giấc chống tay ngồi dậy tựa vào thành giường theo thói quen gọi

“Mễ An? Mễ An.”

Không có tiếng trả lời, anh nhìn đồng hồ đã là bảy giờ sáng mà cô vẫn chưa đến. Bình thường sáu giờ kém là đã thấy cô tất bật như con thỏ ở bên cạnh làm đủ thứ chuyện. Khang Duật cười cợt, từ lúc nào anh lại dựa dẫm vào cô nhiều đến thế tiếp nhận hết tất cả giúp đỡ ân cần, anh vén chăn lên khó khăn để hai chân xuống. Thở thật sâu, chân bây giờ đã linh hoạt thêm chút ít vì mỗi ngày cô đều dắt anh đi từ từ nên bây giờ anh muốn thử một lần xem sao. Đôi chân thon dài chống lên mặt đất, anh dựa vào bức tường bên cạnh cẩn trọng lê từng bước nhỏ đến xe lăn. Chỉ vài bước đi mà nó khiến anh rất vui vẻ, anh đang thật sự hồi phục rồi!

Nhưng không chỉ mình anh thấy vui vẻ mà còn có một người đứng ở ngoài cửa từ nãy đến giờ lặng lẽ rơi lệ hạnh phúc vô cùng, mong ước của cô chính là đây. Khi nãy đến thấy anh bước xuống giường cô đã rất căng thẳng và lo sợ nhưng cô muốn một lần nhìn thấy anh bứt phá ra khỏi giới hạn của bản thân. Và thế là, anh có thể tự mình bước đi không cần cô dìu dắt.
Nghe tiếng cửa mở cửa phòng tắm cô bối rối lau đi nước mắt ổn định tinh thần bước vào giả vờ ngạc nhiên

“Em đến rồi đây...Anh...tự bước xuống giường à?”

Khang Duật cười nhẹ gật đầu với cô, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ với chính bản thân mình. Mễ An đưa ngón cái về phía anh cười ngọt ngào

“Anh làm tốt lắm! Giờ thì đi ăn sáng nha, em có mua sữa đậu nành, bánh quẩy cùng bánh bao.”

Cầm tay nắm cô đẩy anh ra ngoài cầu thang, Khang Duật thì đã rất quen với những điều này nên cánh tay cường tráng vươn ra chờ đợi bờ vai như thường lệ. Mễ An cúi đầu cười cười vì những hành động theo thói quen của anh, cô đưa tay ra muốn anh sẽ không quá lệ thuộc vào mình

“Lần này chỉ cầm tay thôi anh đi được chứ?”

Khang Duật ho một cái ngại ngùng rút lại cánh tay, tại sao anh cảm thấy như cô đang cười chọc ghẹo anh vậy,

“Ừ, đi thôi.”

Bàn tay to lớn ấm nóng phủ lên cổ tay nhỏ nhắn của cô, luồng nhiệt độ khiến cô hoảng hốt nhưng lại cảm thấy rất ấm lòng. Mễ An một tay đỡ anh một tay kéo ghế ra sau đó đi lấy đồ ăn đến

“Anh ngồi đi, anh ăn bánh bao hay bánh quẩy?”

“Bánh quẩy đi.” Khang Duật chỉ lên dĩa bánh được chiên vàng ươm bắt mắt.

Cô hăng hái liền lấy bánh đặt lên dĩa, vừa để xuống định rụt tay lại Khang Duật đột nhiên giữ lấy tay cô nhíu mày chỉ vào mu bàn tay có vài vết thương đang rươm rướm máu

“Tay cô...bị gì vậy?”