"Có việc?" Tạ Dân Hiên lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ.
"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn", Tống Tâm Di miễn cưỡng cười cười: "Chỉ là muốn hỏi cậu một chút, vì sao lại giúp Tô Bối kéo phiếu?"
Thời gian trước Tống Ngạn Thành có nảy sinh quan hệ với những gia tộc khác vì công việc làm ăn, vì vậy thường xuyên đến thăm hai nhà họ Tạ, Diệp, vậy nên ba đứa trẻ vốn đã quen nhau từ nhỏ.
Trong nhận thức của Tống Tâm Di, cô cùng Diệp Thần và Tạ Dân Hiên chơi với nhau từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã, chẳng qua quan hệ giữa cô và Diệp Thần tốt hơn chút ít.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Tống Tâm Di lại thích Tạ Dân Hiên hơn.
Cô đã từng ám thị ngầm với Tạ Dân Hiên rất nhiều lần, thậm chí còn vụng trộm để lại một tờ giấy thổ lộ trong sách giáo khoa của hắn, nhưng Tạ Dân Hiên trước sau đều không đáp lại quá cô, thậm chí sau đó, Tạ Dân Hiên còn dần dần giữ khoảng các với mối quan hệ với cô và Diệp Thần.
Nhưng bọn họ vẫn là bạn bè với nhau mà?
"Cuộc bỏ phiếu giáo hoa học đường" năm trước, tuy Tạ Dân Hiên không bỏ phiếu cho cô ta, nhưng cũng không bỏ phiếu cho người nào khác, trong lòng Tống Tâm Di còn tạm chấp nhận.
Nhưng lúc này, Tạ Dân Hiên không chỉ bỏ phiếu cho cái người tên Tô Bối kia, thậm chí còn giúp đối phương kéo phiếu!
Dựa vào cái gì chứ!
"Tô Bối là thành viên của lớp 7 bọn tôi, tất nhiên tôi phải bỏ phiếu cho cô ấy." Tạ Dân Hiên nói vẻ hiển nhiên.
"Cậu nói dối! Trước kia cậu chưa từng tham gia vào loại hoạt động này!", hốc mắt Tống Tâm Di ửng đỏ nhìn Tạ Dân Hiên phản bác: "Cậu không muốn để tôi tham gia ' Tiết mục mở đầu ' chứ gì?"
Nghe vậy, Tạ Dân Hiên cười nhạo một tiếng: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Cậu ta giúp Tô Bối kéo phiếu chỉ đơn thuần là vì hắn muốn làm vậy mà thôi, tuy rằng phía sau cũng có ý muốn phân cao thấp với tên ngốc Tô Tiểu Bảo kia, bất quá, từ đầu đến cuối chẳng liên quan gì đến Tống Tâm Di.
Nhìn Tống Tâm Di chắn trước mặt, Tạ Dân Hiên hơi không kiên nhẫn nhíu mày, đi vòng qua đối phương, trực tiếp rời đi.
"Cậu thích cô ta phải không!" Tống Tâm Di ở phía sau Tạ Dân Hiên gào lên.
Nghe vậy, bước chân Tạ Dân Hiên tựa hồ khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thèm phản ứng lại Tống Tâm Di.
Thật ra hắn không thích Tống Tâm Di cho lắm.
Vì mối quan hệ gần gũi giữa Diệp gia và Tạ gia, đáng lẽ hắn và Diệp Thần cũng được coi là mối quan hệ giữa hai người bạn tốt, nhưng sau một ngày kia, đột nhiên có thêm một đứa con gái thanh thuần yếu ớt đi theo bọn họ, không hiểu vì sao lại khiến Tạ Dân Hiên cảm thấy khó xử.
Hắn không thích mang theo Tống Tâm Di đi chơi, nhưng Diệp Thần lại muốn mang theo Tống Tâm Di, còn hay thường xuyên qua lại, Tạ Dân Hiên dứt khoát cũng không thèm tìm Diệp Thần chơi cùng nữa.
Đó đều là những chuyện xưa từ khi còn nhỏ xíu, Tạ Dân Hiên căn bản không để ý tới, nhưng rõ ràng Tống Tâm Di luôn thích chạy trước mặt hắn ta để kiếm sự chú ý.
......
Nhìn Tạ Dân Hiên dần dần rời đi, Tống Tâm Di đứng như trời trồng tại chỗ.
Cô ta nói hắn thích Tô Bối, vậy mà vừa vừa rồi cậu ta không phủ nhận.
Nghĩ đến điều này, Tống Tâm Di căm tức đến nỗi hận không thể bây giờ liền đem ả tiện nhân Tô Bối kia xé nát.
"Tô Bối." Niệm cái tên này trong miệng, hai tay Tống Tâm Di nắm thật chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
————Editor: Zittrasua————
Đối với sự tình vừa phát sinh ở bên đó, Tô Bối hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này đây, Tô Bối đang cùng Tô Tiểu Bảo đi đến cổng trường, đồng thời còn đang suy nghĩ trong lòng rằng, không biết khi nào Tần tiên sinh mới có thể trở về.
Hôm nay Tô Bối lên mạng xem thì biết ba ngày sau "Bậc thầy khiêu chiến Hồng Khách" sẽ bắt đầu thi đấu, cô muốn chờ đến khi Tần Thiệu trở về, hỏi hắn có thể cho cô mượn máy tính để sử dụng một chút hay không.
Tô Bối còn chưa biết, 1 tiếng trước, cái vị Tần tiên sinh này đã có mặt tại thành phố B.
————Editor: Zittrasua————
Tần tiên sinh đã trở lại.
Vì muốn khiến cho đám người bằng cách nào đó mà biết được Tần Thiệu bị thương, bắt đầu ngo ngoe rục rịch ở sau lưng bọn họ lặng lẽ lui quân, đối với tin tức Tần Thiệu đã trở, Tần thị không có nửa điểm giấu giếm.
Thậm chí Trần Đức còn cố ý gióng trống khua chiêng ở sân bay, sắp xếp một cuộc họp báo trả lời những câu hỏi phỏng vấn cho Tần tiên sinh.
Đương nhiên, những người đón tiếp đám "Fans" này cũng chỉ có hắn, và đám người vệ sĩ mà thôi.
Vốn dĩ Trần Đức còn đang lo lắng, sếp phải xuất viện trước ngày dự tính có gì không ổn hay không, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương Trần Đức liền yên tâm —— nhìn qua thì tinh thần của sếp Tần rất tốt, tâm tình cũng không tệ.
Ở trên xe.
Trần Đức báo cáo lại một vài việc gần đây của công ty cho Tần tiên sinh, còn có tình hình Tống thị mấy ngày nay sau khi điều tra.
"Đám người tối hôm đó đã bắt được, là một đám bán mạng vì tiền, từ trong miệng bọn họ không có chứng cứ bất lợi đối với Tống Ngạn Thành, có điều theo dặn dò của sếp, người được phái đi điều tra có tra ra nửa tháng trước Tống Ngạn Thành quả nhiên từng qua lại với phía Hồng Nguyệt."
Tổ chức Hồng Nguyệt, cũng không phải loại sạch sẽ gì.
Tống Ngạn Thành đường ngay thẳng lại không đi, lại lựa chọn con đường quanh co gấp khúc đó mà sa vào, Trần Đức cảm thấy thật buồn cười.
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng." Trần Đức biết: Lần này có lẽ sếp sẽ không bỏ qua cho Tống Ngạn Thành nữa.
"Lần này sếp đã gặp thiếu đổng* của Lận gia sao?" Trần Đức hỏi.
(*Thiếu đổng: Kiểu như là thiếu gia của Lận gia, nhưng nắm vai trò trong ủy ban quản trị, thành viên của ban giám đốc).
Đây là hắn nghe trợ lý bên đó nói.
Buổi tối hôm Tần Thiệu bị tập kích, thiếu đổng Lận gia vừa đúng lúc đang trên đường đến sân bay, có thể nói, đám người mà Tần Thiệu mang theo có thể thuận lợi khống chế được được đám côn đồ kia, hơn nữa còn đưa Tần Thiệu đến bệnh viện nhanh như vậy, Lận gia bên kia cũng góp không ít công sức.
Tần Thiệu: "Có giúp một chút."
Tần tiên sinh có thể nói vậy, chứng minh đối phương đã ra tay giúp đỡ không ít.
Trần Đức cân nhắc một chút lại nói.
"Nghe nói tháng sau là ngày đại thọ của lão gia tử Lận gia, hay là để tôi giúp sếp chuẩn bị một phần quà đại thọ?"
Tần tiên sinh không thích thiếu người khác một cái nhân tình, vậy nên càng không thể không trả món nợ ân tình này.
"Không đi." Tần Thiệu lạnh lùng ném ra hai chữ.
"Lận gia đang muốn xây dựng 'trang viên Mộng Ảo'?"
"Đúng vậy, những chuyện này tôi không rõ lắm." Lận gia muốn xây dựng một công viên tương tự với Disney, nhưng quy mô lại lớn, dự án này rất tốt, nhưng khoản tiền cần để đầu tư quá lớn.
Lúc này thiếu đổng Lận gia đang chạy khắp nơi để "kéo tài trợ", có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên mới đến thành phố S.
"Sếp muốn tài trợ cho dự án lần này của Lận gia sao?" Trần Đức dò hỏi.
"Không phải tài trợ, mà là nhập cổ phần, tốt nhất có thể khống chế được từ 50% trở lên."
"Chuyện này......" Quyết định của Tần Thiệu khiến Trần Đức có chút ngoài ý muốn.
"Nhưng thưa sếp, trước giờ Tần thị chưa từng tham gia loại hạng mục này, hơn nữa cũng chưa chắc hạng mục lần này của Lận gia có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn hay không nữa......" Trần Đức bày tỏ nỗi băn khoăn.
"Không cần lo", dừng một chút, Tần Thiệu lại nói: "Tôi thấy tiểu tử nhà Lận gia kia khá tốt, chúng ta không cần lo bị lỗ, chỉ cần đầu tư tiền, những việc phiền phức cứ giao cho Lận gia làm."
Nguyên nhân thật sự mà Tần Thiệu đầu tư hạng mục này của Lận gia kỳ thật không phải vì muốn kiếm thêm tiền, cũng không phải vì món nợ nhân tình.
Chỉ là khi nghe được ý tưởng "Trang viên Mộng ảo", trong đầu bỗng nhiên toát lên một suy nghĩ.
Thiếu đổng Lận gia không tệ.
Thời điểm chủ tịch Lận xảy ra chuyện, Lận gia thiếu chút nữa đã rơi vào bế tắc, cuối cùng vẫn nhà vị thiếu đổng của Lận gia này kịp thời ra tay ngăn chặn sóng dữ.
Mà hình như cậu ta bây giờ chỉ mới 21 tuổi.
Tần tiên sinh là vì muốn thưởng thức tài năng của thiếu đổng Lận gia nên mới ra quyết định đầu tư sao?
Trần Đức nghĩ lại, hình như không đúng lắm.
"Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với Lận gia."
"Ừ."
"Mấy giờ rồi?" Tần Thiệu nhắm mắt tựa vào ghế sau hỏi.
Nghe vậy, Trần Đức đảo mắt nhìn đồng hồ: "Đã 3 giờ 45 phút chiều."
"Bây giờ đến công ty, hay là trở về Cảnh Viên nghỉ ngơi?"
Trần Đức hỏi xong lời này, nhưng mãi vẫn không thấy Tần tiên sinh trả lời, trong lòng có chút lưỡng lự.
Kết quả không đợi Trần Đức hỏi lại, giây tiếp theo liền nghe Tần tiên sinh lại lên tiếng: "5 giờ tan trường?"
Nhờ phúc của "người làm công chăm chỉ" Trần Đức, nghe nhiều chuyện về hai chị em Tô Bối, Tần Thiệu cũng biết được thời gian đi học của bọn họ, ngay cả thời gian tan học.
"Sếp đang nói về Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao? Đúng là 5 giờ bọn họ tan trường."
"Đến trường học."
Nghe Tần tiên sinh muốn đến đón hai chị em Tô Bối và Tô Tiểu Bảo khiến Trần Đức tràn đây kinh ngạc và vui mừng.
"Thưa sếp, bây giờ qua đó luôn sao?" Thật ra Trần Đức muốn nói, qua luôn bây giờ thì hơi sớm.
Tần Thiệu: Đúng là nên đổi một tên trợ lý khác.
Đợi mãi không nghe thấy Tần tiên sinh dặn dò gì thêm, Trần Đức cũng chỉ có thể kêu tài xế đổi tuyến đường đến trường trung học Duy Minh.
Thời điểm chiếc xe vừa đến trường Duy Minh, có thêm hai chiếc xe khác của Tần thị cũng dừng lại ở cổng trường.
"Thưa sếp, đó xe trong nhà đã sắp xếp đến để đón Tiểu Bối và Tiểu Bảo tan học, đằng sau là xe của vệ sĩ." Trần Đức vào hai chiếc xe giống với Tần Thiệu giải thích.
"Để tôi kêu bọn họ qua về trước."
Nghe vậy, Tần Thiệu nhẹ gật đầu.
Chẳng qua ngay sau đó Tần Thiệu dường như nhíu mày.
"Tại sao vệ sĩ không đi theo?"
Trong trường học nếu có những học sinh có chút đặc thù, ví dụ như Diệp Thần của Diệp gia, hoặcTạ Dân Hiên, những học sinh này sẽ được sắp xếp vệ sĩ đi theo ở trường, chỉ là trong tình huống bình thường sẽ không lộ diện, nhưng cũng phải bí mật.
"Đây là ý kiến của Tiểu Bối, đứa nhỏ lo lắng nếu rêu rao quá mức sẽ gây phiền phức đến tiên sinh." Trần Đức nói, đem lời nói nguyên văn của Tô Bối ngày hôm đó thuật lại với Tần tiên sinh.
Trong tiểu thuyết, Tần thị sau khi cạnh tranh với Tống thị thất bại, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động bị người người xô đẩy, bỏ đá xuống giếng, nếu không phải vì vậy thì Tần Thiệu chắc chắn sẽ không phá sản nhanh như vậy.
Lại nói những xí nghiệp đó cũng không có ân oán gì quá lớn đối với Tần thị, sở dĩ bọn họ đồng lòng nhắm vào Tần thị vậy, một phần cũng là vì thái độ xử sự đầy "phách lối" cùng với danh tiếng rất lớn từng thuộc về Tần thị ngày đó.
Tô Bối vẫn nuôi hy vọng nếu trong tương lai một nhà bọn họ phá sản mà đỡ được chút nào thì hay chút nấy, vậy nên, thấp cổ bé họng thì cứ thấp cổ bé họng vậy.
Nghe Trần Đức thuật lại, Tần Thiệu nhăn mi.
So sánh với sự an toàn, thì rêu rao một chút cũng không đáng kể chút nào, hơn nữa, Tần gia có tư cách để đi rêu rao.
Ban đầu Tần Thiệu đang muốn lát nữa phải giáo dục lại bọn nhỏ kia về vấn đề này, nhưng suy cho cùng thì Tô Bối có suy nghĩ như vậy cũng là vì sợ chọ phiền toái cho hắn, Tần Thiệu ngẫm lại, vẫn nên để sau này lại tính.
—— coi như từ từ dạy dỗ đi.
Thông qua kính chiếu hậu, Trần Đức lúc này mới dám trộm liếc mắt nhìn qua một cái, thấy khóe miệng Tần tiên sinh giờ phút này hơi cong cong, hình như tâm tình rất tốt.