Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 32




Hắn vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của Đồng Khiết với trợ lý, vì vậy hắn mới chỉ điểm đôi chút.

Thấy Đồng Khiết nghe lời khuyên của mình, trong lòng hắn mừng rỡ, vội vàng nói: "Đồng Khiết, anh đến phòng trà của công ty, pha cà phê cho em.”



Kỹ thuật pha cà phê mà hắn đã dày công học được ở kiếp trước không phải chỉ để khoe khoang, sau khi pha xong, một làn hương cà phê đậm đà tỏa ra, thật sảng khoái.

Hắn cẩn thận đến văn phòng với tách cà phê và đặt nó lên bàn của Đồng Khiết.

Đồng Khiết khẽ liếc nhìn tách cà phê, mím môi khó hiểu rồi cầm lên.

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của Mạc Thiệu Khiêm, cô đứng dậy, đổ cốc cà phê vào thùng rác, thả cốc rơi phịch xuống thảm.

Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt xuống, lộ vẻ đau lòng.

Nhưng hắn vẫn nhanh chóng cầm cốc lên, cố nặn ra một nụ cười: “Anh đi rửa cốc, không muốn uống cà phê sao không nói với anh, anh đổi thứ khác cho em, được không? Em muốn uống trà sữa không?"

"Tôi không muốn cái gì, anh đi ra ngoài đi."

Đồng Khiết gọi điện thoại "Này, Tiểu Lý, gửi cho tôi một bản sao và đặt nó..."

Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô và nói nhỏ, "Anh sẽ lấy nó cho em, Đồng Khiết."

Nói xong, anh chạy đến văn phòng mà Đồng Khiết đã đề cập trước đó, giật lấy tài liệu trước mặt Tiểu Lý rồi đưa cho cô xem.



Đồng Khiết trên trán nổi gân xanh "Mạc thiếu, anh không có việc gì ở công ty sao? Lại ở đây làm trợ lý cho tôi?"

Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, "Anh rất sẵn lòng, Đồng Khiết."

Hắn có quyền lực và thực lực, cho nên không dễ trực tiếp đuổi đi trước mặt mọi người, vì vậy Đồng Khiết đành phải chịu đựng.

Mạc Thiệu Khiêm nhờ người mang máy tính xách tay của hắn đặt trên bàn bên cạnh Đồng Khiết.

Chỉ là, hắn thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt kia dõi theo cô khắp nơi, khiến cho Đồng Khiết khó có thể không để ý tới hắn.

Chẳng mấy chốc đã đến trưa.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn đồng hồ và ngẩng đầu lên: "Đồng Khiết, chúng ta đến nhà hàng ăn nhé?"

Đồng Khiết lạnh lùng nói: "Không, tôi sẽ đi mua đồ ăn ở bên ngoài."

"Lúc nào cũng ăn đồ ăn bên ngoài thì sao được? Ăn đồ nóng đi, ăn cái kia không tốt cho sức khỏe, đồ ăn ở bên ngoài cũng không sạch sẽ. Chúng ta đi nhà hàng ăn đi. Lần trước, không phải ở nhà hàng đó em muốn hôn anh sao? Chúng ta có thể..."

Đồng Khiết miễn cưỡng cắt ngang hắn, "Đủ rồi! Tôi không muốn ở cùng anh!"

Cô giận dữ mặc kệ Mạc Thiệu Khiêm, đi xuống cầu thang một mình.

Mạc Thiệu Khiêm lo lắng đuổi theo Đồng Khiết, hạ quyết tâm sẽ đi theo cô mọi lúc.



Chỉ cần lấy lại được vợ thì cần gì liêm sỉ?

Mạc Thiệu Khiêm đi xuống tầng dưới của Vạn Hoa liền thấy rằng Đồng Khiết đã bị ai đó chặn lại.

Đồng tử của hắn co lại.

Là Đồng Tinh Nguyệt!

Mạc Thiệu Khiêm đã dành cả buổi sáng ở đó để giải quyết mọi chuyện với nhà họ Đồng.

Hắn bảo Đồng Tinh Nguyệt đừng đến tìm mình nữa, hắn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Đồng Khiết, sau đó dứt khoát chặn cô ta, từ Wechat, điện thoại đến email, v.v., tất cả đều bị thêm vào danh sách đen.

Sau đó hắn lại dùng thủ đoạn như kiếp trước để chèn ép nhà họ Tống, từng bước chèn ép khiến họ vô cùng hoang mang.

Mạc Thiệu Khiêm chạy đến, lặng lẽ bảo vệ Đồng Khiết từ phía sau, chặn tầm nhìn của Đồng Tinh Nguyệt, sau đó khẽ mỉm cười, "Đồng Tinh Nguyệt, cô đang làm gì ở đây vậy? Đây là Tập đoàn Vạn Hoa mà."

Đôi mắt của Đồng Tinh Nguyệt mở to trong sự hoài nghi, cô ta tiến lên hai bước để nắm lấy cánh tay Mạc Thiệu Khiêm.

"Em nghe nói anh đến Vạn Hoa tìm Đồng Khiết, em muốn tới tìm anh, cho nên mới chạy tới đây."

Hai mắt đỏ hoe, cô ta cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ mặt khóc lóc, đau lòng nói: "Thiệu Khiêm, tại sao anh lại đột nhiên lại bỏ rơi em? Rõ ràng em mới là anh yêu, em không tin bây giờ anh lại đi yêu chị ta.”

“Hay là… anh bị chị ta uy hiếp?”

"Đồng Khiết luôn là người thích bắt nạt em, không muốn nhìn thấy em sống tốt! Bây giờ đến cả anh cũng muốn rời đi đúng không?”