Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 1: Ở đây có người cá




" Trần Minh Hảo đâu? Ôi trời, buổi biểu diễn sắp bắt đầu tới nơi rồi mà cô ta còn đi đâu không biết?." Đôi môi của người quản lý nôn nóng đến phồng rộp lên. Bên ngoài du khách đã đến đông nghịt chỉ để xem biểu diễn người cá. Trần Minh Hảo là người đóng vai chính, có sáu người cá nhưng lại thiếu một người, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?.

Quản lý sắp nổi điên, " Đi tìm nhanh lên! Kêu những người cá còn lại mau mau qua đây chuẩn bị xuống nước biểu diễn."

Nhân viên luôn miệng đáp lại rồi vội vàng bước đi với một bộ đàm được ghim trên thắt lưng.

Thủy cung Vân Phong được mở vào nửa đầu năm nay tại thị trấn Vân Phong. Ban đầu ông chủ thường phải bỏ tiền để mở cửa làm ăn, sau đó trong kỳ nghỉ hè vào tháng sáu, đột nhiên có một nhóm học sinh đến lấy điện thoại chụp ảnh rồi tung lên mạng và trở nên hot. Bức ảnh mà bọn họ chụp chính là người cá. Về sau càng lúc càng có nhiều người đến hơn, tất cả đều chen chúc trước tấm kính để chụp ảnh, còn có cả những người nổi tiếng trên mạng nữa. Lần này thế mà lại đưa thủy cung Vân Phong lên hàng top, lượng du khách đến chơi mỗi ngày đã tăng gấp bội, thậm chí doanh thu của các nhà hàng và khách sạn trong thị trấn của họ cũng tăng lên không ít.

Chủ đầu tư bất động sản đến thị trấn để xây dựng khu chung cư là một doanh nghiệp nổi tiếng. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, thị trấn Vân Phong đã trở nên ra hình ra dạng hơn. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được con đường trong thủy cung có chút hương vị của một con phố thương mại, đường chính rộng rãi, mặt đường sạch sẽ, mặt tiền của các hàng quán ven đường cũng được trang trí và thiết kế rất đẹp.

Nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Thủy cung Vân Phong được coi là một hình ảnh tích cực, vào thời điểm hot nhất còn được xuất hiện trên bản tin của CCTV. Trên một app nào đó nhanh chóng xuất hiện video biểu diễn người cá từ một thủy cung khác, cướp mất lượng truy cập phổ biến. Nhưng tiếc thay, Vân Phong vẫn còn rất hot như trước, diễn viên người cá mà bọn họ tìm được thực sự quá đẹp, kinh động như gặp thần tiên (1).

(1) Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy.

Mỗi diễn viên đều có kỹ năng bơi lội vô cùng tốt, trình độ bơi dưới nước rất tuyệt vời. Khuôn mặt và dáng người cũng cực kỳ thu hút ánh nhìn, kéo chiếc đuôi cá dài để thực hiện nhiều tư thế khác nhau, thực sự rất uyển chuyển.

Ngoài ra trong này còn có hai người cá nam, đây cũng là một cơn sốt khác của thủy cung Vân Phong. Không thể không nói, khi thủy cung tìm diễn viên người cá, ánh mắt thật là " độc ". Trực tiếp đưa Thần Tài của mình về nhà.

Sau này du khách thực sự quá nhiều, ông chủ kéo dài thời gian biểu diễn người cá làm cho các diễn viên trở nên vất vả hơn nên đã tuyển thêm một vài người, người cá nam cũng bắt đầu tăng lên. Mỗi đêm biểu diễn đều là ba nam và ba nữ, trong thời gian nghỉ sẽ đổi diễn viên, số người trong đội hình không đổi.

Nổi tiếng nhất trong số họ là Trần Minh Hảo, ngoài ra còn có một người cá nam là Trình Tiêu.

Người nhân viên đi tìm xung quanh không thấy Trần Minh Hảo đâu, nhưng cuối cùng cô ta cũng chịu nghe máy, " Này bà cô của tôi ơi, bà ở chỗ xó xỉnh nào thế? Quản lý tìm bà lâu rồi đấy... Đang trang điểm đúng không, nhanh cái chân lên, buổi biểu diễn sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa... Được được được, tôi đã báo với quản lý là tìm thấy bà rồi nên bà nhanh lên nhé."

Người nhân viên cúp máy rồi oán giận nói: " Thật sự nghĩ mình hot lắm à, người nổi tiếng?. Chỉ là nhân viên bán thời gian thôi mà. Chờ khi cô hạ nhiệt rồi mà còn vênh váo thế này thì để xem quản lý có đuổi việc cô hay không."

Thời đại này, phù dung sớm nở tối tàn (2) nổi lên nhiều mà chìm cũng nhiều, một tháng, nửa năm?. Khi ấy hot biết bao nhiêu, sau này hết thời thì cũng sẽ như cũ, không ai thèm hỏi đến.

(2) 昙花一现: phù dung sớm nở tối tàn; hoa quỳnh sớm nở tối tàn; hiển hách nhất thời; oanh liệt một thời.

Người nhân viên phàn nàn vài câu rồi tiếp tục đi làm việc. Gần đây có quá nhiều khách du lịch, lần trước xảy ra chuyện một đứa bé mất tích còn bị dọa báo cảnh sát, may mắn là đã tìm thấy thằng bé. Đây không phải sự cố gì lớn, cho nên người quản lý đã yêu cầu bọn họ phải đứng gác vào buổi tối trước khi buổi biểu diễn bắt đầu để trông coi du khách.

Các nhân viên làm việc vẫn chưa đủ nghiêm túc.

Người quản lý lại hét lên trong bộ đàm, " Còn một đứa nữa đâu?!."

Người bị gọi chính là người cá mới tới tên là Du Quyển. Người quản lý không thể nhớ nổi tên cậu ta, không biết là không nhớ thật hay là cố ý. Bởi vì người tên Du Quyển này, tuy nói là thông qua phỏng vấn của ông chủ mà được vào, tính tình cũng rất ôn hòa, nhưng có vị lãnh đạo nào có thể chịu được cấp dưới mỗi ngày đi làm đều đi thám hiểm. Bị phê bình trước mặt thì xin lỗi rất thành thật, nhưng ngày hôm sau cậu ta vẫn lén lút kéo cái đuôi to của mình xuống nước thám hiểm biển xanh.

Mỗi lần người quản lý nhìn thấy đều tức đến trợn mắt, vậy nên cũng không chịu gọi cho đúng tên của người ta, công khai thấy ngứa mắt.

Người nhân viên lại vội vàng đến phòng thay đồ tìm Du Quyển, " Tiểu Du, đã xong chưa vậy?."

Cách cánh cửa mỏng manh truyền ra một giọng nói mềm mỏng và gấp gáp, " Dạ..."

Người nhân viên không thể không nói chuyện nhẹ nhàng một chút: " Được rồi, vậy em mau ra đây đi. Anh dìu em xuống dưới nước."

Du Quyển cuống đến đỏ cả mũi, dây khóa kéo của cậu không hiểu sao lại bị kẹt, " Em có thể tự mình đến đó. Cám ơn anh, anh Tưởng."

Quản lý lại đang thúc giục Trần Minh Hảo, anh Tưởng bận như xoay chong chóng, không còn cách nào khác đành nói một câu em nhanh lên rồi chạy đi.

Trong phòng thay đồ, có một nam sinh nhìn qua trông rất nhỏ tuổi đang ngồi trên sàn nhà. Thân hình, khuôn mặt và ngũ quan cũng nhỏ như thế. Da dẻ trắng nõn làm tôn lên mái tóc đen nhánh. Cậu đã đổi xong nửa thân trên của mình thành chiếc áo ba lỗ rộng rãi màu trắng để biểu diễn, trông cực kỳ tự nhiên. Nhưng ở dưới hai chân vẫn chỉ là hai chân, trắng đến lóa mắt, cái mông nhỏ đang ngồi trên tấm nệm mà cậu chuẩn bị sẵn, trần truồng. Không phải cậu có sở thích gì đâu...... Là vì hai chân của cậu sẽ biến thành đuôi cá sau khi xuống nước, nếu mặc quần lót thì sẽ rách mất.

Cậu không bao giờ cho người khác chạm vào đuôi cá, cũng không để người khác mặc giúp mình. Lần nào cũng phải đợi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, khi không có ai ở trong phòng thay đồ, cậu mới vội vã lặng lẽ đi vào thay. Bởi vì bên trong đuôi cá của cậu còn giấu một mô hình bằng nhựa mềm hình hai chân, giúp cho cậu có đường viền của đôi chân sau khi mặc đuôi cá vào. Khi cậu đang bơi lội có hơi cứng nhắc một chút, mọi người sẽ không thể nhìn ra cậu có một cái đuôi thật sự ở bên trong.

Thực sự rất dũng cảm, vẻn vẹn chỉ là một đường viền, Du Quyển lại dám công khai duỗi đuôi ra trước mặt bao nhiêu người, thế nhưng sau khi nơm nớp lo sợ thử vài lần, cậu phát hiện không ai thật sự nhìn ra thì lá gan càng lớn hơn. Chỉ cần lúc đang bơi cứng nhắc một chút và diễn xuất chân thực là sẽ ổn thôi.

Chỉ là mỗi lần diễn xong, cái đuôi mỏi đến không ngừng co giật, mà bơi với cái đuôi cong thì mệt lắm, phải nhanh biến trở về.

Nhưng người đã trưởng thành rồi, còn làm gì khác được nữa. Du Quyển là đứa trẻ mang trong mình nỗi âu lo của người lớn, tuổi còn nhỏ, trong người lại không có nhiều tiền, đến một con cá tử tế cũng phải khẽ cắn răng mới có thể ăn được một lần. Hồi cậu mới mọc đuôi, muốn ngâm vào trong nước, bồn tắm thì lại quá đắt. Làm việc ở đây là tốt nhất, có lương, còn có thể ngâm nước nên Du Quyển rất biết ơn ông chủ đã thuê mình vào làm.

Cuối cùng cậu cũng kéo được dây kéo, Du Quyển liếm bờ môi khô một cái rồi nhảy ra ngoài. Cách buổi biểu diễn chính thức còn có 3 phút, những diễn viên người cá khác đã ở bên bờ chuẩn bị. Du Quyển vừa nhảy vừa dịch về phía trước một chút, từ xa cậu trông thấy Trần Minh Hảo đi ngang qua lối rẽ của cầu thang, cho là cô ấy đang qua đây nên cậu rụt rè gọi một tiếng đàn chị.

Trần Minh Hảo học cùng trường với cậu, hơn cậu ba tuổi.

Trần Minh Hảo hoàn toàn không nhìn thấy cậu, trên đùi cũng không mặc đuôi cá, vội vội vàng vàng mà lên tầng 3. Du Quyển tò mò, buổi biểu diễn sẽ bắt đầu ngay lập tức, đàn chị còn đi đâu nữa?.

Anh Tưởng chạy tới kéo cậu lại: " Đi nhanh lên."

Du Quyển lảo đảo nhảy ra, đôi mắt của cậu như thể được ngâm trong nước, đen láy và sáng ngời, trong sáng và thuần khiết như một đứa trẻ. Phần chân bên trong bị cộm khiến cậu đau nhói. Tuy là nhựa mềm nhưng vì đường viền nhất định phải cứng một chút nên dù là chân hay đuôi cá khi nhét vào bên trong đều sẽ bị đau. Sau khi biểu diễn xong, thậm chí ở giữa đuôi cá sẽ xuất hiện một vệt sâu do bị cộm.

Anh Tưởng rất muốn trực tiếp bế Du Quyển lên, nhưng do dự mãi mà không đưa tay ra. Du Quyển rất đẹp, vì vậy tốt hơn là không nên mạo phạm.

" Thôi được rồi, em cứ ngồi đây đi. Anh còn phải đi tìm Trần Minh Hảo." Giọng nói từ máy bộ đàm trên mông của anh Tưởng không ngừng vang lên, thật bối rối.

Du Quyển chỉ về một hướng: " Vừa nãy em nhìn thấy đàn chị đi lên kia."

Anh Tưởng chửi thầm trong lòng, " Sắp biểu diễn đến nơi rồi mà cô ta còn làm loạn cái gì!."

Đang định chạy lên tìm thì giọng của quản lý đột nhiên phát ra từ máy bộ đàm, " Tất cả xuống dưới trước đi, không cần phải để ý đến Trần Minh Hảo. Cô ấy vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng hôm nay cô ấy có một ý tưởng và sẽ lên biểu diễn muộn mấy phút."

Lãnh đạo vô cùng bất mãn với loại nhân viên tiền trảm hậu tấu (3), gần sát nút thì giở trò bịp bợm này. Nhưng mà bây giờ cũng không có biện pháp nào hay ho, đợi sau khi buổi diễn kết thúc thì phê bình cô ta một trận vậy.

(3) 先斩后奏 : hành động trước, báo cáo sau.

Trình Tiêu và Trần Minh Hảo sẽ không ở chung nhóm biểu diễn trong cùng một buổi tối. Đây là quy định do người quản lý đặt ra. Vậy nên bây giờ Trần Minh Hảo trì hoãn xuống nước thì nhóm của bọn họ sẽ mất đi người dẫn đầu. Cũng may, tuy rằng mọi người không hot, nhưng khả năng chuyên môn đều đã thông qua, đi xuống biểu diễn trước cũng không thành vấn đề.

Chỉ là phải xin lỗi những khán giả đã chờ đợi rất lâu để xem Trần Minh Hảo xuống nước.

Du Quyển là người cuối cùng xuống nước. Ngay khi đuôi cá được ngâm trong nước, cậu không kềm chế được sự dễ chịu đến nhắm tít cả mắt (*≧ω≦*), trông y như cục kẹo nào đó, xinh cực kỳ. Đôi chân được bọc trong đuôi cá giả từ từ biến thành đuôi cá, hơi mập một chút, vùng mông cũng vểnh lên rất nhiều. Du Quyển ngượng ngùng đỏ cả tai, gần đây cậu có hơi lên cân, cái đuôi này... cũng lớn hơn nhiều.

Béo ra rồi.

Du Quyển bơi đến trước tấm kính, nắm lấy lớp cát mịn bên dưới, vẩy lên rồi vẽ hình trái tim, đồng thời phun ra một số bong bóng, nhìn qua sẽ giống như đang nín thở.

Các diễn viên người cá ở đây có thể nín thở từ sáu đến tám phút dưới nước, điều này đương nhiên kém hơn nhiều so với những người giữ kỷ lục Guinness châu Á, nhưng so với người bình thường vẫn rất đỉnh.

Không có Trần Minh Hảo, tất cả các diễn viên đều biểu diễn không tệ, khán giả cũng vừa quay chụp vừa chờ Trần Minh Hảo. Đôi khi, không phải nhóm người cá này không đẹp hay diễn xuất không tốt mà là do Trần Minh Hảo nổi tiếng nhất. Nếu quay chụp cô ta thì sẽ nhận được rất nhiều lượt Thích và có thể trở thành chủ đề hot. Vậy nên, những người có ý thưởng thức nghệ thuật không có bao nhiêu, chỉ còn lại lợi ích.

Có một nam diễn viên vào lúc sáu phút thì ngoi lên lấy hơi, anh ta là người nín thở yếu nhất. Du Quyển lặng lẽ để ý, trong lòng thầm đếm đến năm mươi, đợi đến năm mươi thì cậu cũng ngoi lên giả bộ đổi khí.

Vào phút thứ bảy, Du Quyển vẫy cái đuôi đang bắt đầu sưng đau để ngoi lên. Mỗi ngày cậu luôn cảm thấy dễ chịu đến run rẩy khi mới xuống nước, nhưng sau một thời gian dài ở dưới nước thì sẽ biến thành cực hình. Nhưng Du Quyển cũng không xoắn xuýt vào chuyện này quá nhiều, cậu chỉ nhớ điều tốt, không nhớ điều xấu, nên mỗi lần xuống nước đều vô cùng vui vẻ.

Đổi khí xong rồi xuống nước. Vào phút thứ tám, Du Quyển là người cá, thính lực của cậu vô cùng tốt. Cách làn nước tầng tầng lớp lớp, cậu chợt nghe thấy tiếng gì đó. Như có cảm giác, cậu ngẩng mặt lên nhìn mặt nước. Một giây sau, đám người bên ngoài mặt kính cũng nhận ra và bùng nổ tiếng kêu la sợ hãi.

Du Quyển trợn tròn mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Trần Minh Hảo mặc bộ đồ diễn người cá đang rơi xuống từ trên mặt nước, máu trên cổ bị nước làm lan ra, từng mảng từng mảng lớn. Du Quyển nhìn từ dưới lên trên, dường như tất cả những nơi đập vào mắt đều trở thành màu máu.

Cậu đối mặt với Trần Minh Hảo đã chết. Lần đầu tiên Du Quyển nhìn thấy cảnh tượng này rõ ràng như vậy, dọa cho dũng khí nhanh chóng bị hạ gục. Cậu liều mạng quẫy đuôi, toàn bộ khí trong miệng đều thoát ra, có rất nhiều bong bóng như thể một hơi trong phổi cũng sắp mất đi. Nhưng vào lúc này, không một ai chú ý đến cậu, cũng không thấy được cậu, mọi người đều đang hét lên, ở ngoài mặt kính còn có người đang kích động quay video.

Có quá nhiều giọng nói lọt vào tai của Du Quyển.

" A a a a, đừng nhìn, đừng nhìn!."

" Đm, có người chết! Là ai thế! Sốc quá đi mất!."

" Chết tiệt, vụ này nhất định sẽ lên bảng tin hotsearch cho mà xem, người chết là ai vậy?."

" Mau cứu người đi."

......

Vào thời khắc mấu chốt, chính người quản lý đã xé giọng và hét lên với anh Tưởng: " Xuống nước! Cứu Du Quyển mau lên!."

Những người cá khác đều đã bơi nổi lên mặt nước từ khoảnh khắc đầu tiên, chỉ có Du Quyển vì ở quá gần với Trần Minh Hảo nên bị dọa đến không dám cử động. Người quản lý đã gọi người đến khống chế hiện trường đồng thời gọi điện báo cảnh sát. Xảy ra chuyện lớn như vậy, những người ở đây đều điên rồi. Người nhát gan thì phát điên chạy ra ngoài hoặc chân mềm nhũn và không thể cử động, người dũng cảm thì chen lên phía trước để chụp khuôn mặt và vết thương của người chết.

Tình cảnh hỗn loạn nhanh chóng phát sinh sự kiện giẫm đạp.

Tiêu, hoàn toàn tiêu, thủy cung Vân Phong tiêu rồi.

Xảy ra án mạng.

Tay của người quản lý run rẩy nhấn loạn xạ trên màn hình điện thoại mới bấm được vào ba con số kia: " A lô, 110 đúng không, ở chỗ chúng tôi có người chết!." Sau khi hò hét gần nửa phút, ông ta mới báo xong địa chỉ cho cảnh sát thì bị đám đông ép lên kính, điện thoại bị rơi xuống đất, một chiếc giày cao gót theo đó giẫm lên làm cho điện thoại bị vỡ thành từng mảnh.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trên mạng internet đã sôi sùng sục, đây là thời đại thông tin, livestream người chết giống như mở một bữa tiệc cuồng hoan.

- --------------------------------------------

☆ Lời tác giả:

"... Đây là lần đầu mình viết thể loại truyện này nên có thể viết không được hay cho lắm. Xin đừng ghét bỏ nó mà hãy thích thật nhiều. Bài văn này là giả tưởng, tất cả đều là mình bịa ra. Nếu có chỗ nào sai sót quá rõ ràng thì xin vui lòng cho mình biết. Mình sẽ sửa chữa nó một cách trơn tru, cảm ơn ạ.

Lo lắng quá đi TAT, newbie mới tập tành viết, hy vọng mọi người sẽ thích bé người cá và Nhị ca Đoàn Dung.

Cúi đầu và yêu mọi người... "