Một Người Bình Thường Lâm Vào Tu La Tràng

Chương 1




Trong một phòng tại KTV, âm thanh ồn ào vang rung trời.

Ánh sáng từ đèn xoay tròn phóng ra như bảy sắc cầu vồng làm cho mặt mỗi người ngồi trên sofa ánh các loại màu sắc khác nhau.

Như mấy lũ quỷ múa may loạn xạ.

Một tia hồng quang chiếu trúng mặt người tổ chức cuộc vui hôm nay, cũng là đứa cầm đầu của tiểu đoàn phú nhị đại chỉ có cái mã – Trịnh Minh Dã.

Trịnh Minh Dã há miệng, giương ra đầu lưỡi màu hồng kết hợp thêm hồng quang biến luôn thành màu đen khiến cả khuân mặt trở nên trông không may mắn cho lắm.

Ngồi trong một góc, Tống Thời biết rõ ràng rằng, Trịnh Minh Dã lập tức phải gặp vận xui.

Dán bên người cậu, Lâm Cửu mang diện mạo đầy yêu mị, cầm một ly không rõ màu sắc nước là gì, đưa tới miệng Tống Thời rồi còn cố ý kẹp giọng nói, giọng ngọt đến phát ớn: "Tống thiếu gia~"

Tống Thời và Lâm Cửu liếc mắt nhau một cái.

Động tĩnh bên này khiến đám "anh em chí cốt" đang quên cậu lập tức chú ý tới, phát ra tiếng cười vang.

"Gọi Tống thiếu gia cái gì. Hai đứa mày ít nói nhưng lại là đám cưới vàng* trực tiếp kêu lão gia!" ( đám cưới vàng có ý chê giễu Tống Thời và Lâm Cửu bên nhau lâu như vợ chồng chung sống 50 năm =)))

"Kêu Lão gia lại xa lạ quá, trực tiếp kêu chồng yêu mới đúng."

"Chậc chậc, Tống Thời biết hưởng thụ quá nha~"

"Nếu không phải lần nào tới đây, Tống Thời đều kêu Lâm Cửu, tao khẳng định thử Lâm Cửu cho biết mùi."

"Sao mày không chọn thời điểm mà Tống Thời không tới?"

"Ơ! mày lại nói thế, để Tống Thời nghe thấy lại tổn thương tình huynh đệ keo sơn của chúng tao." Mấy đứa nói xong cười lên ha hả.

Trong lòng Tống Thời điên cuồng trợn trắng mắt.

Đám anh em chí cốt lại trêu trọc vài câu nhưng Tống Thời giả vờ đã hơi say, cậu chỉ cười nhạt, không nói lời nào.

Lâm Cửu ghé sát miệng vào tai cậu, từ bề ngoài xem ra tư thế đầy vẻ mờ ám.

Mấy đứa ôm "công chúa, thiếu gia" bên mình thể hiện một biểu tình hiểu rõ lộ điệu cười đầy đen tối. ( "công chúa, thiếu gia": ý là gái với trai bao nghen)

Nhưng thật ra Lâm Cửu ghé vào nói rằng: "Nước khoáng"

Tống Thời nghe xong trong lòng cảm thán, hiện giờ Lâm Cửu ngày càng thần thông quảng đại, trong thời điểm này lại có thể mang nước khoáng vô trong, còn ngụy trang xen lẫn với một đống rượu.

Tống Thời nhìn trên sofa cả đám đã say khướt, đầu óc trên mây, bên cạnh là "công chúa, thiếu gia" đang bắt đầu sờ soạn, trong lòng cậu tính toán thời gian, đến lúc rồi.

Vì vậy cậu ôm lấy Lâm Cửu, vẻ mặt lộ một nụ cười tà dâm: "Bọn mày tiếp tục chơi nhé, tao cùng A Cửu đi trước."

Mọi người lập tức đồng thanh phát ra tiếng trêu đểu, trong đó còn kém ít đôi ba lời nói khó nghe, Tống Thời biểu tình không biến hóa, bình tĩnh, trực tiếp ôm Lâm Cửu đi ra ngoài.

Hai người bọn họ nhão nhão dính dính dán vào nhau, thoạt trông rất giống đi làm "việc đó", có mấy người đi ngang qua, người hướng ngoại thì cười, người hướng nội thì đỏ mặt.

Tống Thời đi lên lầu trên, vừa đến thang máy hai đứa lập tức tách nhau ra.

Cậu không còn vẻ nào là uống say, Lâm Cửu cũng thu hồi dáng vẻ hồ ly tinh của mình.

Lâm Cửu duỗi cơ dãn người, nói: " Hôm nay khá nhanh đó."

Tống Thời nhìn điện thoại.

9 giờ 39 phút.

Kí túc xá của trường đóng cổng lúc 10 giờ.

Vẫn còn thời gian.

Thang mày vừa ngừng, Tống Thời vội vã chạy ra, không quên nhắc nhở Lâm Cửu: " Cậu phải ngủ trong phòng một đêm mới được đi, không cần lộ ra sơ hở gì, biết chưa?"

Lâm Cửu xua xua tay: " Biết ròi, biết ròi."

Tống Thời đi qua thang lầu bên kia, đem mũ trùm lên, rồi chạy nhanh như chớp.

Đi thang máy thì phải ra cửa trước, cậu không dám ra ngoài bằng cửa trước của KTV, chỉ đành vòng ra cửa sau.

Sau khi nhìn bóng hình Tống Thời rời đi, Lâm Cửu chậm rãi đi tới căn phòng mà Tống Cửu bao từ trước.

Vừa mới lấy ra thẻ quẹt cửa, đi vào phòng, đang chuẩn bị đóng cửa Lâm Cửu nhìn thấy bên ngoài có người đang đẩy xe phục vụ đi qua.

Lâm Cửu sửng sốt.

Đó là phục vụ mà KTV mới tuyển vô, kêu Tô Tư Xuyên.

Bởi vì lớn lên quá đẹp, quá lóa mắt, cho nên đám "thiếu gia, công chúa" của KTV trộm mà đánh đố với nhau khi nào cậu ta "xuống biển". ( có thể hiểu là đi khách:3)

Lâm Cửu nói với cậu ta hai câu, không đau không ngứa.

" Còn có một cái thùng rác ở đây"

"Ví tiền rớt nè."

Liền đúng hai câu này.

Lâm Cửu nghĩ, cảnh cậu một mình vô phòng bị người thấy được.

Vậy chẳng phải Tống Thời không cùng cậu vô cậu ta cũng biết, cả hình ảnh chạy ra thang lầu của Tống Thời cậu ta cũng thấy được chăng?

Lâm Cửu không biết làm sao, nhưng ngay sau đó liền mặc kệ.

Thấy được thì sao nào, cậu ta dám nói ra chuyện của Tống thiếu chắc.

- ------EDIT: PGL.YAOYAO ( @linhyaoyao-wattpad)--------

Tống Thời chạy như điên.

Sau khi chuồn khỏi KTV, cậu nhanh chóng kêu xe taxi.

Tống Thời mở cửa xe, chui vào trong, chỉ huy: "Đi nhanh lên, cửa đông đại học S, đi trực tiếp vào trong trường, đưa tôi đến ktx, tôi đưa bác gấp đôi."

Tài xế taxi không nhanh không chậm, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Tống Thời.

Tống Thời còn đang đội mũ, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn vô cằm có thể thấy là một tiểu soái ca.

Vì thế tài xế nhấn ga, xe phát ra tiếng brum, cười nói: "Còn non nha~"

"Lần đầu tiên tới nơi này hả, vô trong đó đám công chúa thiếu gia ai ai cũng đẹp đúng không, đàn ông nhìn vô là đi đứng không nổi."

"Đối với người trẻ tuổi như cậu mấy nơi như này có chút quá sức nhỉ, nhưng mình đàn ông mà, trong đời phải có một lần như này, thử một lần rồi sẽ biết nó hay chỗ nào."

Tống Thời đã lười tiếp chuyện.

Trong tiểu thuyết, người qua đường đều có tính tình như vậy.