Tăng Kha về trường cũng không về ký túc xá, đi dạo quanh sân bóng năm sáu vòng, mệt mỏi lại còn phải ăn thêm một đống cơm chos, cô chậm rãi đi đến siêu thị.
Trên đường đi nhận được điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu đến ký túc xá chưa?”
Tăng Kha: “Đến lâu rồi, đang đi siêu thị mua đồ uống.” Hỏi cô: “Cậu thì sao? Tặng áo sơ mi chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ vừa tắm xong, ngáp một cái, “Mẹ tớ nói bố tớ nhận rồi, ai biết được chứ, nói không chừng mẹ tớ chỉ dỗ cho tớ vui thôi.”
Tăng Kha an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều vậy, nhận tấm lòng là được.”
Bên này Tưởng Tiểu Mễ lại ngáp cái nữa, lẩm bẩm nói: “Buồn ngủ quá đi.”
Tăng Kha: “Cậu sắp giống heo rồi đấy, ăn rồi lại ngủ, tớ đến siêu thị rồi, nói sau nhé.”
“Này, kia không phải Tăng Kha, bạn cậu sao?” Có người chỉ cho Hoắc Dương.
Đằng Tề vừa nghe đến Tăng Kha, sải bước về phía siêu thị, kết quả Hoắc Dương lại nhanh hơn cậu ta một bước.
Bạn đó trêu Hoắc Dương: “Này, cậu làm gì đấy?”
Hoắc Dương: “Theo đuổi Tăng Kha.”
Bước chân của Đằng Tề vừa mới giơ lên lại hạ xuống, cậu ta không nghe nhầm, Hoắc Dương muốn theo đuổi Tăng Kha.
Cậu ta rút điếu thuốc ra bỏ vào miệng, châm lửa rồi lại chợt nhận thức được ở đây là khuôn viên trường học, lại dụi dụi ném vào trong thùng rác.
Tăng Kha lấy một chai nước đi thanh toán, Hoắc Dương đi vào, cô giật mình, quên mất nói chuyện.
“Cậu đợi tớ chút.” Cậu ta đi đến tủ lạnh tiện tay lấy một lon nước.
Người thanh toán là Tăng Kha, cô đưa mã QR trả tiền trên điện thoại đến trước mặt nhân viên thu ngân, Hoắc Dương cũng không khách sáo với cô.
“Sao rồi?” Hoắc Dương phá vỡ im lặng, ngẫu nhiên nói chuyện với cô.
Tăng Kha đương nhiên cho rằng cậu hỏi chuyên ngành của cô, “Vẫn bình thường.” Cũng chỉ có thể là vẫn bình thường, thật ra cô không thích chuyên ngành hiện tại của mình một chút nào.
Đi học hơn nửa năm, đặc biệt là gần đây, càng ngày cô càng hoang mang.
Thường xuyên hỏi chính mình, sự mù quáng khi đó đáng không?
Hối hận rồi?
Chính cô cũng không có được đáp án.
Có một thứ cô chưa từng hoài nghi, Hoắc Dương là chàng trai cô từng thích đến vậy, nhìn thấy cậu ở trên hành lang có thể kích động đến nửa ngày, sau đó mấy ngày sau tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại được.
Tối nay cô đi bộ quanh sân bóng bao nhiêu vòng như vậy mà vẫn hoang mang như cũ.
Trước đây ước mơ của cô là làm luật sư, nhưng bây giờ thì sao?
Rất nhanh đã đến dưới tòa nhà ký túc xá, Tăng Kha dừng chân lại, cảnh này rất quen thuộc.
Bốn năm trước Hoắc Dương có đưa cô về một lần, khi đó cô tỏ tình bị từ chối, không nhịn được nên khóc, Hoắc Dương đi đằng sau cô từ sân bóng đưa cô về dưới tòa nhà ký túc xá, cô vào rồi cậu mới rời đi.
Hoắc Dương đấu tranh một lúc, nói: “Cậu để lại số điện thoại đi, bọn tớ thường xuyên đến nhà ăn bên này ăn cơm, lần sau cậu rảnh thì đi cùng, dù sao thì Đằng Tề với Quý Vân Phi cậu đều quen.”
Sau đó lại giải thích: “Bây giờ bọn tớ không có thẻ sinh viên cũng không có thẻ ăn cơm, có lúc không tiện.”
Tăng Kha: “...” Hóa ra là như vậy.
Cô hào phóng đưa số điện thoại.
Năm nhất sau khi tỏ tình bị từ chối cô đã xóa tất cả phương thức liên lạc của cậu, sợ nhìn cảnh nhớ người.
Vẫn giống như mấy năm trước, nhìn cô đi vào ký túc xá Hoắc Dương mới xoay người rời đi.
…
Quý Vân Phi về nhà mở cửa, sau đó gọi: “Bé cháo, anh về rồi.”
Không có ai trả lời anh.
“Bé cháo?”
Phòng ngủ vẫn sáng đèn, Quý Vân Phi đi qua xem, Tưởng Tiểu Mễ đã ngủ say, điện thoại trong tay cũng rơi xuống giường, video vẫn còn tiếp tục chạy.
“Bé cháo.” Quý Vân Phi lại nhẹ gọi cô.
Hơi thở cô đều đều ổn định, xem ra không phải giả vờ ngủ hay trêu anh.
Quý Vân Phi tắt điện thoại cất đi, đắp chăn cho cô.
Trên người anh có mùi rượu, còn có mùi thuốc lá, không hôn cô, đi tắm.
Tắm xong, Quý Vân Phi ngồi trong phòng khách ngẩn người một lúc, gọi điện thoại cho bố.
Bố Quý: “Vẫn đang tăng ca sao?”
Quý Vân Phi: “Hôm nay con không tăng ca, vừa mới đi ăn cơm ở bên trường cùng bọn Đằng Tề về.” Anh chủ động nói với bố, tiến triển dự án không tệ, tối nay bọn họ ăn mừng chút.
Bố Quý nghe cũng vui mừng thay, còn nói đùa, bây giờ có thể nào đầu tư không, ông có thể đầu tư hai mươi vạn.
Tối đó hai bố con nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Quý Vân Phi tắt đèn ôm cô vào lòng, Tưởng Tiểu Mễ ngửi thấy hơi thở quen thuộc, rất tự giác dán vào trong lòng anh, còn hừ hừ hai tiếng.
Quý Vân Phi dịu dàng hôn cô, hôn rồi cơ thể lại có phản ứng.
Tưởng Tiểu Mễ bị anh hôn cả người run rẩy, nhưng cô ngủ rất say, không hứng thú chút nào, đẩy anh: “Em buồn ngủ.” Ba phần bất mãn bảy phần làm nũng.
Quý Vân Phi đè lên người cô, thấp giọng ở bên tai dỗ cô: “Chỉ một lần thôi.”
“Không được.” Cô không mở nổi mắt, “Chồng ơi em buồn ngủ, buồn ngủ lắm.” Giọng nói mềm mại của cô suýt chút nữa làm Quý Vân Phi tan chảy.
Quý Vân Phi thở dài, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Mấy ngày nay tinh thần Tưởng Tiểu Mễ sa sút, còn ngáp ngủ liên tục rồi buồn ngủ, mới sáng sớm ra đã không có tinh thần.
Nữ đồng nghiệp lớn tuổi hơn cô không trốn tránh chuyện gì, cười nói: “Tối qua làm chuyện xấu bao lâu? Trông cô mệt mỏi chưa kìa.”
Tiểu Mễ oan ức, “Tối qua hơn 10 giờ tôi đã đi ngủ rồi, có lẽ còn chưa đến 10 giờ.”
Cô tự nhủ: “Mấy hôm nay như uống thuốc ngủ vậy, không tỉnh được.”
Đồng nghiệp trầm ngâm nhìn cô, “Có phải cô có rồi không?”
Tưởng Tiểu Mễ sửng sốt, chớp chớp mắt: “Không phải chứ?”
Đồng nghiệp hỏi: “Tháng này bà dì của cô đến chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, lại nói: “Có điều chu kỳ của tôi không quá chuẩn, có lúc hai mươi tám ngày là đến, có lúc ba mươi lăm ngày mới đến.”
Đồng nghiệp: “Thế tám chín phần rồi, có lẽ có rồi.” Cô ấy cúi người mở ngăn kéo tủ cuối cùng ra, lật lật, chắc chắn đó là que thử thai, đều để lẫn vào nhau.
Cô ấy ngẩng đầu, “Chị bán buôn à?”
Đồng nghiệp hất cằm: “Mau đi thử đi, nếu như có thai mấy tháng trước thai kỳ không được chung phòng, có thể gây s ả y th a i.”
Bây giờ cô ấy sắp thành nửa chuyên gia luôn rồi.
Mười phút trôi qua, Tưởng Tiểu Mễ vẫn chưa quay lại văn phòng.
Đồng nghiệp biết, chắc chắn là trúng rồi.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn hai vạch đỏ nhàn nhạt trên que thử thứ hai, hai lần thử kết quả đều giống nhau.
Cảm giác bất ngờ này giống như kỳ học đầu tiên lúc cô chuyển đến Bắc Kinh, buổi chiều thứ sáu đó Quý Vân Phi đến thăm cô, không từ nào có thể diễn tả được.
Cô đợi hai phút cho bình tĩnh lại, đợi chân không còn tê nữa mới chạy về văn phòng.
Đồng nghiệp cười hỏi: “Tôi không nói sai chứ?”
Tưởng Tiểu Mễ cười ngốc, sau đó che mặt xấu hổ.
Cô làm mẹ rồi, trẻ như vậy, cô cảm giác bản thân mình vẫn là một đứa trẻ, cả ngày ăn vặt, sau đó phải làm mẹ rồi?
Đồng nghiệp chạy đến ôm cô: “Xin ít may mắn nào.”
Tưởng Tiểu Mễ cũng ôm lại cô ấy, đến bây giờ vẫn còn ở trên mây.
Đồng nghiệp: “Cô còn không mau gọi điện báo tin vui cho chồng đi.”
“Bây giờ tôi gọi cho anh ấy đây.” Tưởng Tiểu Mễ lấy điện thoại ra vội vàng tìm góc yên tĩnh, cũng không biết Quý Vân Phi sau khi biết tin có bị dọa ngốc luôn không.