Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 50: Điều ước năm mới




Đêm giao thừa là ngày bận nhất của Tưởng Mộ Bình và Nhậm Ngạn Văn, chắc chắn không có cách nào về nhà. Năm nào Tưởng Tiểu Mễ cũng đón tết ở bên nhà ông bà ngoại.

Cô cầm theo sen đá, đẩy hành lý đến nhà ông bà ngoại.

“Cậu Ba, mau giúp con đi.” Cô đưa từng thùng giấy cho Nhậm Ngạn Đông.

“Con mang chỗ hoa cỏ này đến đây làm gì?!”

“Căn hộ một tuần không có ai ở, bọn nó sẽ đông cứng mất.”

Sen đá là Quý Vân Phi mua cho cô, trong thời gian đó có hai cây bị c h ế t. Quý Vân Phi chuyển những cây phát triển tốt vào trong chậu cho cô, không ngờ đều sinh trưởng rất tốt.

Sen đá được phơi nắng ở ban công, cất hành lý xong Tưởng Tiểu Mễ xuống nhà.

Thật ra nhà bà ngoại cũng quạnh quẽ, hai cậu và mợ đều phải trực ban trong quân đội, cả nhà đều đón tết ở bên này, chỉ đón tết xong bọn họ mới có thể về nhà ở được một hai ngày.

Mỗi lần ăn cơm tất niên bà ngoại mới cảm thấy cậu Ba tốt, chí ít còn có thể ăn cơm đón tết cùng bọn họ.

Cơm tất niên năm nay vẫn có bốn người bọn họ như cũ, cậu Ba, bà ngoại, ông ngoại và cô.

Cơm tất niên đều là ông bà ngoại chuẩn bị, cô và cậu Ba chỉ phụ trách ăn.

Ngay cả đêm giao thừa Nhậm Ngạn Đông cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn luôn gọi điện thoại.

Tưởng Tiểu Mễ chán, Quý Vân Phi đang ở nhà bà nội chơi với em họ, năm nay cả một năm anh không về nhà, cô không làm phiền anh nữa.

Tưởng Tiểu Mễ di dời sự chú ý đến Nhậm Ngạn Đông: “Cậu Ba, để con cắt móng tay cho cậu.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô một cái, ra hiệu cô ra chỗ khác chơi.

Tưởng Tiểu Mễ ngồi dựa cạnh anh, giọng rất nhỏ: “Con chán không có việc gì làm, cắt móng tay cho cậu, báo đáp ân tình cậu cứu con trước đó.”

Cô cũng chẳng quan tâm Nhậm Ngạn Đông có đồng ý hay không, lôi tay của anh qua.

Nhậm Ngạn Đông đang thảo luận công việc với quản lý cấp cao của công ty, không có thời gian nói chuyện với cô, để mặc cô làm gì thì làm.

Tưởng Tiểu Mễ lấy cắt móng tay ra, thật ra móng tay của Nhậm Ngạn Đông sạch sẽ không tính là dài, căn bản không cần cắt.

Cô cũng giả vờ cắt cắt một tí, còn không quên dặn: “Cậu đừng động nhé, nếu không con cắt vào thịt đấy.”

Sau khi Nhậm Ngạn Đông kết thúc điện thoại, hỏi cô: “Dự án đó của Quý Vân Phi thế nào rồi?”

Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện, chỉ lắc đầu.

Mọi thứ đều không diễn tả được.

Nhậm Ngạn Đông: “Cậu ta chắc chắn muốn lập nghiệp à?”

Tưởng Tiểu Mễ cắt xong móng tay cuối cùng mới nói: “Trước khi ở bên con anh ấy không có ý định lập nghiệp, làm ông chủ vừa nở mày nở mặt lại có thể kiếm được nhiều tiền nhưng cuối cùng chỉ có số ít là thành công. Quý Vân Phi là kiểu người thực tế, cảm thấy gia đình không có nguồn tài chính chống đỡ, cũng không muốn tốn công sức, không có dã tâm. Năng lực như anh ấy tìm công việc tốt vẫn dễ dàng hơn.”

Im lặng mấy giây: “Sau này anh ấy lại thay đổi suy nghĩ, nói nếu như làm công cho người khác, nhà chúng ta chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, cũng sẽ không đồng ý cho hai bọn con ở bên nhau, anh ấy không muốn con giằng co với người nhà.”

Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp, xoa đầu cô: “Vào bếp xem có món ngon nào chưa.”

“Vâng ạ.” Chủ đề này quá nặng nề, ngày vui vẻ như tết không thích hợp nhắc đến, Tưởng Tiểu Mễ đi vào bếp.

Ông ngoại đang chiên thịt viên, rất nhiều viên đã chiên xong.

Tưởng Tiểu Mễ bốc một viên ăn, ăn rất ngon, cô lại bốc thêm một viên nữa, “Con lấy cho cậu Ba ăn thử.”

Vừa rồi quản lý cấp cao có gửi sổ kế hoạch qua, Nhậm Ngạn Đông lên phòng làm việc trên tầng kiểm tra.

Tưởng Tiểu Mễ đút miệng thịt viên vào miệng Nhậm Ngạn Đông, “Cậu thử một miếng đi, thơm lắm.” Cô không có việc gì làm, lắc mông đi theo sau Nhậm Ngạn Đông lên tầng.

“Con xuống xem TV đi, đừng làm ảnh hưởng đến cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Xem TV chán lắm.”

Tường trong phòng làm việc của Nhậm Ngạn Đông rất khó coi, toàn bộ đều bị Tưởng Tiểu Mễ vẽ lên từ nhỏ. Trên ba bức tường, được viết nhiều nhất là ‘Nhậm Ngạn Đông là đồ tồi’, khi đó cô mới có mấy tuổi.

Trước đó mẹ nói sẽ trang trí lại phòng làm việc, dán giấy dán tường lên nhưng anh không cho.

Nhậm Ngạn Đông mở máy tính xem tài liệu, Tưởng Tiểu Mễ chán, xem bức tường bị vẽ bậy, có rất nhiều tâm trạng được ghi lại khi cô còn nhỏ.

Khi đó cô mới học đánh vần, không khống chế được trái tim kích động, viết những chữ muốn viết nhưng lại không biết, viết phiên âm thay thế bằng ước nguyện của mình.

Bên cạnh tủ sách có một bức tranh đơn giản, một cô gái thắt bím tóc nắm tay một chàng trai.

Đây là cô vẽ, còn chàng trai đó là ai khi đó cô cũng không nhớ kỹ, có lẽ là nghe được câu chuyện về công chúa và hoàng tử nào đó nên đã vẽ lại.

Tưởng Tiểu Mễ tìm một cây bút nhớ, viết ba chữ ‘Quý Vân Phi’ rất nhỏ bên cạnh chàng trai rồi lại viết hai chữ ‘Bé cháo’ bên cạnh bé gái.

Viết xong còn cười ngốc.

“Lại vẽ cái gì đấy?” Nhậm Ngạn Đông quay đầu nhìn thấy cô đang ở chỗ đó bắt đầu vẽ xuống.

“Không có gì ạ, con chơi thôi.” Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, coi như không có chuyện gì bỏ bút xuống. Lúc này mới chú ý bên cạnh máy tính có tờ giấy, có liếc mắt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy có hứng thú.

Mới đầu còn tưởng là sơ yếu lý lịch, mặt trước là học vấn gia cảnh, mặt sau là thành tích trong công việc, nhìn tiếp xuống dưới, còn có lịch sử tình trường, giới thiệu rất chi tiết, năm nào quen nhau, năm nào chia tay, ngày cụ thể đều viết ra hết.

“Cậu Ba, đây là?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn, vừa rồi quên cất đi.

Đây là người anh rể bảo anh điều tra, xuất thân gia đình ưu tú, học ở Ivy League, năng lực cá nhân tốt, danh tiếng tốt với bạn bè, năm nay 26 tuổi, yêu qua hai người, đều trên ba năm.

Có điều anh không nói thật với Tưởng Tiểu Mễ: “Sơ yếu lý lịch.”

“Sơ yếu lý lịch?” Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy rất tò mò: “Công ty cậu bây giờ tuyển người còn quan tâm xem người ta có mấy mối tình rồi sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Điều kiện giống nhau, chắc chắn chọn người lịch sử tình trường đơn giản, yêu lâu chứng tỏ là độ chung thủy cao, bất kể là chuyện tình cảm hay công việc.”

“Ừm, có lý.” Tưởng Tiểu Mễ bỏ cái gọi là sơ yếu lý lịch đó xuống, đánh giá khách quan: “Người này đẹp trai, rất ưu tú.”

Nhậm Ngạn Đông không tiếp chuyện, gập máy tính lại: “Đi xuống ăn cơm.”

“Cậu bận xong rồi sao?”

“Ừ.”

Trên bàn ăn, lúc thì bà ngoại càm ràm cậu Ba, lúc thì càm ràm cô.

Năm nay cô phát hiện lời càm ràm của bà ngoại bắt đầu lặp lại, nói rồi lát sau lại nói lại.

Mà cậu Ba chỉ im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng phối hợp hai câu, không giống như trước đây, không có kiên nhẫn phản bác lại.

Ông bà ngoại đều già rồi, cô vô thức nhận thấy.

Buổi tối, Tưởng Tiểu Mễ và cậu Ba cùng nhau xem TV với ông bà ngoại.

Tưởng Tiểu Mễ xem không tập trung, chỉ quan tâm tranh lì xì trong nhóm, nhưng đáng tiếc là tay thối, đều là cái mấy tệ, không vượt qua mười tệ, người khác đều tranh được mấy chục mấy chục.

Cô chán nản thoát ra, không tranh nữa.

Sau khi Nhậm Ngạn Đông thấy, “Vào nhóm đi, nhanh tay lên.”

Tưởng Tiểu Mễ: “.....”

Cô vội vàng nhìn vào màn hình, lì xì vừa xuất hiện cô liền nhấn vào, 200 tệ.

Hóa ra cậu Ba chỉ phát có một cái.

Cô vui sướng hét lên, còn ở trong nhóm đắc ý.

Buổi tối Quý Vân Phi cũng không nói chuyện với cô, có lẽ anh cũng đang xem TV nói chuyện cùng người lớn trong nhà.

Một lúc sau, không nhịn được lại gửi cho anh nhãn dán con mèo bắt con chó q u ỳ trên ván giặt đồ.

Quý Vân Phi trả lời rất nhanh:【Bây giờ em tiện nói chuyện sao?】

Tưởng Tiểu Mễ:【Không tiện lắm :)】

Quý Vân Phi gửi một loạt câu hỏi, hỏi cô chiều nay làm gì, bữa cơm tất niên ăn những gì, bây giờ đang làm gì, có xem TV không.

Đều là những câu hỏi nhàm chán lại không có ý nghĩa, Tưởng Tiểu Mễ vẫn kiên nhẫn trả lời anh từng cái một, lúc trả lời còn rất vui vẻ.

Sau đó lại gửi lì xì cho anh, 200 tệ.

Nói:【Em tranh được từ chỗ cậu Ba, cho anh hết.】Còn gửi thêm mấy biểu cảm trái tim.

Đúng lúc Nhậm Ngạn Đông quay mặt qua nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ, vô tình nhìn thấy màn hình của cô, đập vào mắt anh là dòng chữ ‘Em tranh được từ chỗ cậu Ba, cho anh hết’.

Anh: “...”

Đồ vô ơn lại lớn thêm một tuổi, lại càng vô ơn hơn.

Tưởng Tiểu Mễ giục Quý Vân Phi:【Mau nhận đi~】

Quý Vân Phi cười, nhận lấy, tìm một nhãn dán trả lời cô.

Bắt đầu đếm ngược năm mới, Tưởng Tiểu Mễ cũng đếm nhẩm trong lòng, ngón tay vẫn luôn giữ nút gửi, đếm ngược đến một cô nhấn gửi lời chúc năm mới đã soạn sẵn trước đó.

Cùng lúc đó cô nhận được lời chúc năm mới Quý Vân Phi gửi đến, một câu rất đơn giản:【Chúc bé cháo của anh sang năm mới tất cả những điều ước của em đều có thể thành hiện thực.】

Hy vọng vậy, hy vọng anh có thể thực hiện được ước mơ cho cô một ngôi nhà nhỏ.

Mấy ngày Tết Tưởng Tiểu Mễ đều ở bên nhà bà ngoại, mùng 4 tết Tưởng Mộ Bình và Nhậm Ngạn Văn mới hết bận, bảo bọn họ đến nhà ăn cơm.

Mới sáng sớm Tưởng Tiểu Mễ đã thu dọn đồ dùng cá nhân, chuẩn bị về nhà ở hai ngày.

Cậu Ba gõ cửa đi vào, thấy cô đang dọn hành lý: “Tối nay về bên căn hộ sao?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Về biệt thự, mẹ con mấy hôm nay đều ở nhà, sắp hai tháng con không được gặp mẹ con rồi, đúng lúc có thể nói chuyện với mẹ.”

Trong lòng cậu Ba thầm nghĩ, thu dọn cũng vô ích, có thể ở nhà hay không còn không nói được.

Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên ngẩng lên, “Cậu Ba, có phải cậu có điều gì muốn nói với con không?”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu: “Ừ.”

Hôm giao thừa không nói, không muốn tết đến tâm trạng cô không vui, nhưng hôm nay phải đến nhà cô ăn cơm, đến lúc đó anh rể tự nhiên sẽ hỏi xem chàng trai đó thế nào.

Tưởng Tiểu Mễ để hành lý sang một bên, ngồi lên mép giường biểu cảm rất nghiêm túc: “Cậu nói đi, con nghe đây.” Cậu Ba rất ít khi có chuyện nghiêm túc tìm cô, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Nhậm Ngạn Đông hỏi cô, có còn ấn tượng với tờ sơ yếu lý lịch ở trong phòng làm việc không.

Tưởng Tiểu Mễ nghĩ mấy giây, “Ồ, chính là người mà viết cả lịch sử tình trường lên sao?”

“Ừ.”

“Nhớ ạ, sao vậy ạ?”

“Người đó… chính là đối tượng xem mắt bố con giới thiệu cho con.”

“.....” Tưởng Tiểu Mễ ngây người, “Con còn chưa tốt nghiệp nữa, bố con sao phải gấp gáp giới thiệu bạn trai cho con chứ? Sợ con không gả được ra ngoài thế sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Ý của bố con chính là, không phải lúc con muốn tìm sẽ tìm được người thích hợp. Con cũng đi thực tập rồi, người đàn ông đó trùng hợp không có bạn gái, điều kiện nào cũng tốt, anh rể muốn tác hợp, cũng không phải để sau khi bọn con ở chung liền kết hôn.”

Nhậm Ngạn Đông cho Tưởng Tiểu Mễ mấy giây tiêu hóa, nói tiếp: “Anh rể gấp gáp giới thiệu bạn trai cho con có thể còn có khả năng khác.”

Tưởng Tiểu Mễ không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Khả năng gì ạ?”

Nhậm Ngạn Đông: “Cũng có thể anh rể cảm giác con có bạn trai rồi, chỉ là vẫn chưa chắc chắn, cũng không muốn âm thầm điều tra con, nên lấy cách này để con tự thừa nhận.”

Thừa nhận sau liền chia tay.

Nhậm Ngạn Đông nói xong, Tưởng Tiểu Mễ im lặng một lúc.