Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 5: Buộc dây giày cho cô




Giờ ra chơi, lần đầu tiên Quý Vân Phi không ra ngoài chơi, thành thật ngồi tại chỗ đọc sách.

Tưởng Tiểu Mễ cũng không ra ngoài, thỉnh thoảng nhìn Quý Vân Phi, nhiệm vụ Tăng Kha giao cho cô còn chưa hoàn thành.

Cô lấy bút chọc Quý Vân Phi, “Này, cậu không tham gia đại hội thể thao à?”

“Hả?” Quý Vân Phi nhìn cô, “Nói với tớ à?” Vừa rồi đang thất thần, không biết cô đột nhiên nói chuyện, không nghe rõ cô nói đến chuyện gì.

“Cậu không tham gia đại hội thể thao à?”

“Tham gia, 100 mét, 200 mét, còn có tiếp sức.” Cậu hỏi: “Sao thế?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Ồ, Tăng Kha nói chạy cự ly dài không có ai tham gia, chỉ có lớp chúng ta đến bây giờ vẫn chưa đăng ký.”

Quý Vân Phi cười, biết thừa vẫn còn cố hỏi: “Cậu nói cái này với tớ làm gì?”

Tưởng Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói: “Cậu là thành viên trong đội thể dục, nếu như cậu không tham gia, hạng mục này chỉ có thể bỏ trống. Cái này điểm cao, không tham gia đáng tiếc biết bao.”

Một tay Quý Vân Phi chống cằm, một tay xoay bút, dáng vẻ lười biếng: “Chạy không nổi.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Không phải lúc cấp hai cậu chạy cự ly dài còn giành được hạng nhất sao?” Chạy dài cự ly 1500 mét, cậu bỏ xa người thứ hai một đoạn dài, nhưng trong lúc chạy cậu là người cuối cùng.

Nghe nói lúc đó cậu cứ nhìn về phía khán đài, không biết nhìn gì.

Quý Vân Phi bất ngờ, sau đó hỏi: “Cậu nhớ à?”

Tưởng Tiểu Mễ không thừa nhận, “À, vừa nãy Tăng Kha nói.” Ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ, cô vô thức cầm bút chọc cằm, đây là thói quen nhỏ lúc cô nói dối.

Quý Vân Phi hỏi: “Vậy cậu có nhớ không?”

Tưởng Tiểu Mễ không trả lời, vội chuyển chủ đề, “Cậu là thành viên đội thể dục, sao không tham gia hạng mục chạy cự ly dài chứ. Chạy 3000 mét thì mệt, vậy 1500 mét cũng được mà.”

Quý Vân Phi nhìn cô mấy giây, đột nhiên cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Biết vì sao lúc chạy cự ly dài tớ ngây ra quên không chạy không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, làm sao cô biết được chứ.

Theo lời cậu nói, lịch sự hỏi lại: “Vì sao vậy?”

Quý Vân Phi tạm thời thay đổi ý nghĩ, “Sau này rồi nói.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...” Người này thay đổi thất thường.

Cô vội quay lại chủ đề chính: “Này, rốt cuộc cậu có tham gia không vậy?”

Quý Vân Phi gật đầu: “Có, hai hạng mục đều tham gia.” Đồng ý một cách sảng khoái, có điều không thể không có điều kiện: “Đến lúc đó cậu tổ chức cho các tất cả các bạn nữ lớp mình cổ vũ cho tớ, nếu không tớ chạy không nổi.”

Tưởng Tiểu Mễ không dám tin nhìn cậu, cứ như vậy… đồng ý rồi à?

“Tham gia thật à?” Cô không dám tin, hỏi lại lần nữa.

Quý Vân Phi: “Trêu cậu làm gì chứ? Đừng quên đi cổ vũ cho tớ.” Cậu nhấn mạnh lại.

Vốn dĩ Tưởng Tiểu Mễ còn nhân hai ngày diễn ra đại hội thể thao ở nhà nghỉ ngơi, vừa hay có thể học thêm.

Cậu đã nể mặt tham gia cả hai hạng mục rồi, cô không thể không đi.

Sau khi tan học, Quý Vân Phi với mấy người nhóc mập đi về phía sân bóng rổ, xuống dưới tầng gặp mấy bạn nam lớp bên cạnh.

“Chơi bóng à?”

“Ừ.” Quý Vân Phi đặt chân ở bồn hoa bên cạnh, xắn ống quần lên, ngẩng đầu nhìn về phía bạn học đó: “Cùng chơi chứ?”

“Ngày mai tìm cậu chơi, hôm nay phải học thêm.” Bạn nam hỏi: “Hôm nay cậu không học thêm à?” Cậu ấy và Quý Vân Phi đều học thêm cùng một cơ sở đào tạo, cách trường không xa, cơ bản học sinh trong trường đều học thêm ở đó.

Quý Vân Phi: “Có, 6 giờ.” Thời gian vẫn đủ để cậu chơi bóng một lúc.

Bạn nam vẫy tay: “Đi đây.”

“Đệt, hôm nay tớ cũng có tiết, không nói tớ cũng quên mất.” Nhóc mập thở dài, lại chạy vòng lại lên tầng lấy cặp sách, “Tớ không chơi bóng nữa, các cậu chơi đi.”

Quý Vân Phi nói đùa: “Đi học chán biết bao, cúp học đi.”

Nhóc mập đã leo được mấy bước cầu thang, quay đầu lại: “Tiết đó hệ thống điểm danh đều gửi đến điện thoại của phụ huynh, mẹ tớ mà biết tớ không đi còn không đánh g ã y chân tớ.” Sau đó chạy bình bịch lên lầu.

Ở cửa lớp gặp Giang Nguyệt, nhóc mập không quen Giang Nguyệt nên không chào hỏi, ngược lại Giang Nguyệt lại nói chuyện trước với cậu ta: “Ấy, Quý Vân Phi đâu?”

Nhóc mập: “Ở sân bóng.”

Giang Nguyệt giật mình: “Không phải hôm nay cậu ấy có tiết sao?” Cô ấy và Quý Vân Phi học thêm toán cùng một lớp, trước đây không quen, căn bản không nói chuyện. Khoảng thời gian này quen nhau hơn, hôm nay cô ấy còn cố ý đến đây tìm cậu đi cùng.

Nhóc mập: “Cậu ấy có chút thời gian cũng phải đi chơi trước.” Cậu ta không biết Quý Vân Phi và Giang Nguyệt học thêm cùng một lớp, vội hỏi: “Đến cả thời gian học thêm Quý Vân Phi cũng nói với cậu à?” Hai người bước nhanh hơn.

Giang Nguyệt chỉ cười, không giải thích nhiều.

Trùng hợp Tưởng Tiểu Mễ từ trong lớp học đi ra, cùng Giang Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức lại rời đi, giống như không ai nhìn thấy ai.

Nhóc mập không có thời gian nói chuyện với Giang Nguyệt, vào lớp học lấy sách học thêm, vội vàng chạy xuống.

Bên sân bóng, đột nhiên có người gọi Đằng Tề: “Ê, vợ cậu Tưởng Tiểu Mễ kìa.”

Vốn dĩ Đằng Tề đang chặn bóng của Quý Vân Phi, nghe có người nói vậy, cậu ta không quan tâm nữa, ánh mắt nhìn qua tìm, Tưởng Tiểu Mễ ngồi đằng sau một chiếc xe điện.

Chân cô bị thương, bảo vệ cho phép dì đi xe vào trường đón người.

Tan học trên đường nhiều người, dì lái xe rất chậm, không nhanh hơn đi bộ là bao.

“Người đón cậu ấy là mẹ cậu ấy à? Không giống chút nào.” Có người nói.

Đằng Tề: “Dì cô ấy.”

Lúc ở viện, Tưởng Tiểu Mễ giới thiệu như vậy.

Mãi đến lúc cô xuất viện bố mẹ cô cũng không đến, cô nói bố mẹ làm việc ở nước ngoài, bình thường ở cùng dì.

“Nghe nói cậu muốn theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ à? Thật hay giả đấy?” Một bạn nam không biết chuyện hỏi.

“Cái này còn có thể giả sao?” Đằng Tề thề: “Một tháng chắc chắn theo đuổi được.” Sau đó cười nói: “Tối nay về tôi sẽ viết thư tình cho cô ấy.”

Lần đầu tiên theo đuổi con gái, nghĩ đến vẫn hơi kích động nhưng lại thấp thỏm, thật sự rất thú vị.

“Thư tình quê biết bao!”

“Vậy còn phải xem ai viết!”

Mấy bạn nam nói đến Tưởng Tiểu Mễ, quên mất chơi bóng.

Quý Vân Phi cũng nhìn về phía bên đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô.

Chỉ có cậu biết người đón cô không phải dì cô mà là dì giúp việc ở nhà cô, từ cấp hai đã bắt đầu chăm sóc chuyện ăn ở của Tưởng Tiểu Mễ.

Bối cảnh gia đình Tưởng Tiểu Mễ, có lẽ chủ nhiệm lớp không rõ, sợ là đến cả hiệu trưởng cũng không biết.

Hồi cấp hai khi đó cậu cũng đột nhiên gặp cô và bố cô, ở bên đường tiểu khu, lúc Tưởng Tiểu Mễ đẩy cửa xe đi xuống, cậu vô tình nhìn thấy người ở ghế sau, khi đó còn không dám tin.

Bố cô còn nghiêm nghị hơn nhiều ở trên bản tin.

Quý Vân Phi thu hồi tầm mắt, nhìn bóng ở trong tay, lùi về sau mấy bước, bước lên vạch ba điểm, dùng sức đẩy bóng, một cú bóng đẹp bay vào rổ.

Quả bóng rổ nảy lên khỏi mặt đất, chầm chậm lăn về phía sân bóng.

Không ai quan tâm nó.

Quý Vân Phi đi về phía khung bóng rổ, khoác đồng phục lên vai, cầm hai cuốn sách rời đi.

“Này, không chơi nữa à?” Đằng Tề gọi với theo.

Quý Vân Phi vẫy vẫy tay: “Đi học đây.”

Đằng Tề nhìn đồng hồ: “Mới mấy giờ chứ? Vẫn còn nửa tiếng mà.”

Quý Vân Phi đáp lại cậu ta: “Cậu nghĩ ai cũng không phấn đấu như cậu à?”

“Đệt!”

Lúc Quý Vân Phi đến cơ sở đào tạo, còn hai mươi phút nữa là vào lớp.

Trong phòng có người đang học, những học sinh học ở khung giờ này đến sớm đều đang ở khu nghỉ ngơi đợi.

“Này, Quý Vân Phi.”

Quý Vân Phi vừa đến sảnh tầng 3, có người gọi cậu.

Cậu nhìn qua, Giang Nguyệt đang ngồi ở bên cửa sổ, đối diện cô ấy còn chỗ, cô ấy chỉ bên đó.

Quý Vân Phi gật đầu với cô ấy, không định đi qua.

Cậu nhìn quanh, chuẩn bị tìm một chỗ trống, kết quả lại nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ đang ngồi một mình một góc.

Tưởng Tiểu Mễ học cùng cơ sở đào tạo với cậu, chỉ là thời gian khác nhau. Trước đây mỗi lần cậu qua đây cô đều tan học rồi, rất ít khi gặp.

Có lẽ là do chân cô bị thương, đi lại chậm, không kịp vào học tiết đầu tiên, bây giờ đang ngồi đợi đợt thứ hai.

Cùng thời gian học với cô nhưng không cùng lớp.

Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy Quý Vân Phi, cậu đang đi qua chỗ cô.

Cô học ở lớp toán nâng cao, cậu và mấy người Giang Nguyệt học toán giỏi, đều học ở lớp tiếng Anh. Nội dung học không giống nhau, độ khó của bọn họ cô không theo được.

Quý Vân Phi cúi người, cầm cặp sách ở bên ghế trống của cô lên, ngồi xuống. Liếc nhìn tờ giấy nháp ở trên đùi cô, vẫn là các bước đã liệt kê ra của câu hỏi trước đó.

Tưởng Tiểu Mễ nhận ra bị lộ, muốn giấu đi, phát hiện không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao cậu cũng nhìn thấy rồi.

“Không phải nói hỏi Tăng Kha sao?” Quý Vân Phi nhìn cô.

Tưởng Tiểu Mễ: “Không.” Lại cúi đầu bắt đầu nhìn mấy bước đó.

Quý Vân Phi không hiểu: “Không biết tại sao lại không hỏi tớ? Cậu đây là đang giận dỗi ai à?”

Tưởng Tiểu Mễ giật mình, cụp mắt: “Không giận dỗi ai cả.” Nói thật: “Còn tưởng Giang Nguyệt là bạn gái cậu, con gái rất nhỏ mọn, tránh nghi ngờ là tốt nhất.”

Quý Vân Phi suy ngẫm câu nói vừa rồi, sau đó nhìn cô, “Bố mẹ cậu cho phép cậu lên cấp ba yêu rồi à?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, yêu sớm cô không dám nghĩ đến, mỗi lần có suy nghĩ này những quy tắc như b ù a chú lặp lại ở bên tai cô.

Quý Vân Phi nói: “Tớ giống cậu, bố tớ cũng không cho phép yêu sớm, sau này bất kể là câu hỏi nào không biết làm có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào.”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Được, cảm ơn cậu.” Tò mò hỏi: “Cậu không biết Giang Nguyệt thích cậu à?”

“Biết chứ, con gái thích tớ rất nhiều, bọn họ lại không tỏ tình, cũng không phải muốn hẹn hò với tớ, đa số là ngưỡng mộ thành tích học tập của tớ, chỉ có hỏi tớ bài là thật, cậu nói tớ đi đả kích người ta làm gì? Chỉ phụ trách giảng câu hỏi không biết làm, thời gian khác đều duy trì khoảng cách, để bọn họ tự có tính toán là được.”

Quý Vân Phi cầm lấy bút của cô, cúi đầu viết chi tiết các bước giải một lần nữa, đưa bút cho cô: “Tự cậu tính ra xem.”

Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu làm đề, Quý Vân Phi ngồi bên cạnh cũng chán, cầm lấy nạng của cô. Nạng có thể thu vào, có thể chống làm ghế ngồi, có rất nhiều công năng.

Cậu nghịch rất vui vẻ.

Mấy phút trôi qua Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang giải câu đó.

Quý Vân Phi thở dài, cũng không thể đả kích cô.

Cậu cầm lấy nạng, nghịch dây giày của cô.

Tưởng Tiểu Mễ liếc nhìn cậu, người này một khi rời khỏi việc học tập sẽ ngay lập tức biến thành dáng vẻ vô lại.

Quý Vân Phi không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, tiếp tục nghịch dây giày. Dùng sức lớn, dây giày thể thao tuột ra.

Tưởng Tiểu Mễ huých khuỷu tay vào cậu, “Sao cậu nhàm chán thế chứ!”

Nếu như chân phải của cô không bị thương, cô sẽ đ á một phát vào chân cậu.

Tất cả hành động nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Giang Nguyệt, Giang Nguyệt hơi cắn môi. Hóa ra con trai thích nhất là những cô gái xinh đẹp, còn chuyện thành tích gì đó đều có thể nhắm mắt cho qua.

Đề bài trước mặt một chữ xem cũng không vào, cô ấy dứt khoát thu sách lại nhìn ra ngoài cửa sổ, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Sắp đến giờ vào học, học sinh ở tiết đầu đã lục tục rời khỏi lớp học.

Tưởng Tiểu Mễ cất quyển sách bài tập và giấy nháp trên đùi đi, chuẩn bị buộc dây giày, kết quả Quý Vân Phi lại cúi người xuống, cô vô thức rút chân trái lại, “Không cần, để tự tớ buộc.”

Quý Vân Phi làm sao nghe lời cô nói, động tác nhanh, đã buộc xong dây giày cho cô.

Cậu đứng dậy cầm sách, đi thẳng vào lớp học tiếng Anh của bọn họ.

Chỉ còn một mình Tưởng Tiểu Mễ ngồi đó, mặt đỏ bừng.

Cuối thu này, trời có vẻ hơi nóng.