Máy bay hạ cánh rất muộn, Tưởng Tiểu Mễ một mình đi chậm ở phía sau. Chân của cô còn chưa hồi phục, đi nhanh hay chậm đều do tâm trạng cô quyết định, người khác có giục cũng vô ích.
Nhậm Ngạn Văn đã quay đầu không biết bao nhiêu lần rồi, “Tiểu Mễ, đừng nhìn điện thoại nữa, nhanh chân lên.”
Tưởng Tiểu Mễ lấy cớ: “Xem điện thoại có thể dời lực chú ý, nếu không đi bước nào đau bước đó. Bắc Kinh quá lạnh, chân con không chịu nổi.”
Nói xong lại tiếp tục xem điện thoại.
Nhậm Ngạn Văn lắc đầu, còn không biết trong lòng cô đang nghĩ gì sao, tám phần là đang nói chuyện với chàng trai đó. Đợi đến lúc khai giảng liền tịch thu điện thoại, cứ tiếp tục như này không được.
Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn đợi tin nhắn của Quý Vân Phi, bây giờ là 10 rưỡi, cậu vẫn không có động tĩnh gì.
Cô cũng không biết muốn nói gì với cậu, gửi một ảnh gif cho cậu.
Một chú mèo đang bắt nạt một chú chó, chú chó bị bắt nạt rất đáng thương.
Gif này là cô đặc biệt nhờ anh họ làm cho, anh họ còn đòi cô 200 đồng phí làm, đợi hôm nào đó cô nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.
Bức ảnh đã được gửi đi hai phút, Quý Vân Phi vẫn chưa trả lời. Tưởng Tiểu Mễ để điện thoại vào trong túi, lúc này mới bước nhanh đuổi theo mẹ.
Hôm nay người đến đón là tài xế của bố, chú Tô.
Trên đường về, mẹ và chú Tô nói chuyện, đều nói chuyện liên quan đến cô.
Nhậm Ngạn Văn hỏi: “Lão Tô, Tô Dương vẫn học ở trường cấp 3 cũ sao?”
Chú Tô: “Đúng vậy.” Sau đó lại thở dài, “Thành tích của con bé gần như đứng ở cuối trường.”
Nhậm Ngạn Văn cười: “Vậy cũng hơn Tiểu Mễ, Tô Dương là đứa nhỏ hiểu chuyện.”
Trường mà Tô Dương học chính là trường mà bà chuyển trường cho Tiểu Mễ, có người quen bà cũng yên tâm hơn.
Tưởng Tiểu Mễ dựa vào sau lưng ghế: “Chú Dương, chị Tô Dương cũng thi xong rồi ạ?”
Tô Dương chính là con gái chú Tô, lớn hơn cô mấy tháng. Hồi còn nhỏ cô và Tô Dương thường xuyên chơi cùng nhau, sau này sau khi đến Thượng Hải ít gặp nhau hơn, mấy năm nay cũng không liên lạc.
Chú Tô: “Ừ, xong sớm hơn bọn con hai ngày, mấy hôm nay ngày nào cũng nằm dài ở nhà.”
Nhậm Ngạn Văn nói: “Vậy thì tốt, để Tiểu Mễ qua tìm Tô Dương chơi.”
Tưởng Tiểu Mễ đảo mắt một vòng: “Mẹ, vậy con có thể ở nhà chú Tô mấy ngày không? Mẹ và bố đều không ở nhà, con chán.”
Nhậm Ngạn Văn không đồng ý: “Chú Tô và dì con bận, lấy đâu ra thời gian chăm sóc hai đứa. Ban ngày qua đó chơi, buổi tối lại về nhà.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện với mẹ nữa, nói cũng vô ích, cô hỏi thẳng chú Tô: “Chú Tô ơi, bọn cháu lớn như này rồi có thể tự chăm sóc mình, sẽ không gây thêm phiền phức cho dì, nói không chừng còn giúp được việc nữa ạ.”
Chú Tô mỉm cười: “Không phiền phức đâu.” Điều ông lo lắng là: “Chỉ sợ con ở nhà chú không quen.”
Nhà bọn họ là một phòng cũ trong tiểu khu cũ, trang trí cũng vô cùng đơn giản.
Tưởng Tiểu Mễ: “Ở rồi sẽ quen thôi ạ, cháu không coi trọng gì hết, đến lúc đó cháu với chị Tô Dương ngủ chung một giường là được ạ.”
Không chịu được sự năn nỉ của Tưởng Tiểu Mễ, Nhậm Ngạn Văn đồng ý.
Tưởng Tiểu Mễ lập tức hỏi phương thức liên lạc của Tô Dương, vội vàng kết bạn, rất nhanh đã được đồng ý.
Tưởng Tiểu Mễ:【Hi, Tô xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn~】
Tô Dương:【Hi, Tưởng xinh đẹp chim sa cá lặn~】
Tưởng Tiểu Mễ cười:【Chúng ta đừng khen qua khen lại nữa, có biế bây giờ em đang ở đâu không?】
Tô Dương:【Trên đường từ sân bay về, bố chị nói với chị đi đón hai người, bao giờ em rảnh thế? Cùng nhau ra ngoài chơi?】
Tưởng Tiểu Mễ:【Ngày mai em sẽ đến nhà chị, nói với mẹ em rồi, ở nhà chị mấy ngày.】
Tô Dương ngồi bật dậy khỏi giường,【Thật sao?】
Tưởng Tiểu Mễ:【Lừa chị làm gì chứ? Về nhà chú Tô chắc chắn sẽ nói với chị.】
Tô Dương suy nghĩ:【Hay là em đến luôn bây giờ đi, dù sao tối nay bố chị cũng về nhà, không phải tiện đường sao? Nếu không tối nay em lại phải nghe bố em cằn nhằn, em chịu được không?】
Tưởng Tiểu Mễ:【(Khóc) Em biết rồi, được, vậy tối nay em qua đó. Lát nữa chị gọi điện thoại cho chú Tô, nhất định phải bảo em qua đó luôn.】
Tô Dương:【Không vấn đề, để chị lo.】
Hai người ăn nhập với nhau, kế hoạch cũng được thực hiện suôn sẻ.
Trên đường đến nhà chú Tô, chú Tô nhìn Tưởng Tiểu Mễ trong gương chiếu hậu: “Tiểu Mễ à.”
Tưởng Tiểu Mễ cất điện thoại, “Dạ, chú Tô, có chuyện gì vậy ạ?”
“Vừa rồi cháu cũng về đến cổng rồi, cũng không ở lại nhà một đêm, không nhớ bố cháu sao?
“Nhớ ạ, nhưng cháu không muốn gặp.”
Chú Tô: “Như vậy không được, bí thư Tưởng nghiêm khắc với cháu là vì tốt cho cháu, đợi cháu lớn rồi sẽ hiểu.”
Tưởng Tiểu Mễ giải thích: “Cháu không muốn ở nhà là suy nghĩ cho bố cháu, bố cháu nhìn thấy cháu là tức giận, cháu không ở nhà bố cháu mắt không thấy tim không phiền, tốt biết bao.”
“Đứa trẻ này, nhìn là biết cháu cố ý chống lại người nhà.”
“Nếu như cháu có một người bố hiền từ như chú ngày nào cháu cũng về nhà.”
Chú Tô cười, “Như chú lại không làm được chuyện lớn, cả đời chỉ có thể lái xe. Tính cách như bí thư Tưởng mới làm được chuyện lớn, có thể quản thúc làm chủ.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cháu lại không muốn có một người lãnh đạo, cháu muốn có một người bố cái gì cũng chiều theo cháu. Từ khi cháu có ký ức, bố cháu đều lấy công việc của bố ra để quản cháu, trước giờ đều không suy nghĩ đến cảm nhận của cháu, bố cháu còn chẳng nhớ sinh nhật của cháu là ngày nào cả.”
Im lặng mấy giây, “Chú Tô, chắc chắn chú không quên sinh nhật của Tô Dương đúng không ạ? Cho dù có lúc chú đi công tác cùng bố cháu cũng sẽ nhớ gọi điện thoại, nhưng bố cháu căn bản không nhớ nổi sinh nhật của cháu.”
Chú Tô cũng không biết phải an ủi cô thế nào, lúc này mấy lời sáo rỗng cũng vô ích.
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Không nói cái này nữa.” Cô nhích người về phía trước, “Chú Tô, gần đây bố cháu đều ở Bắc Kinh ạ?”
Chú Tô nhìn cô từ gương chiếu hậu, biết cô đang nghĩ gì, cười nói: “Không muốn về nhà vậy à? Sắp đến Tết rồi, công việc của bí thư Tưởng rất bận, có điều đa số đều ở Bắc Kinh.”
Đa số thời gian đều ở Bắc Kinh?
Vậy lỡ như Quý Vân Phi đến cô phải ra ngoài kiểu gì đây?
Tưởng Tiểu Mễ thở dài trong lòng, đúng là phiền mà.
Điện thoại rung, Quý Vân Phi trả lời cô, bắt đầu từ tấm ảnh đó, chú mèo trêu chú chó.
【Vừa rồi cậu bận sao?】Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
Quý Vân Phi:【Ừ, đang sắp lại các đề toán, điện thoại để chế độ im lặng, tưởng sau khi cậu về nhà không có cách nào xem điện thoại.】
Tưởng Tiểu Mễ:【Sẽ không, chỉ cần không chơi ở trước mặt bố mẹ tớ là được, bọn họ đều bận, mấy ngày mới về nhà được một lần, muốn quản tớ cũng không quản được.】
Lại nhớ ra hỏi cậu:【Đều thi xong cả rồi, cậu vẫn còn sắp xếp lại đề toán làm gì vậy? Học kỳ sau sao.】
Quý Vân Phi bỏ bút xuống, hỏi cô:【Cậu có tiện nghe voice chat không? Gõ nhiều chữ phiền quá, còn nói không rõ nữa.】
Tưởng Tiểu Mễ vội lấy tai nghe ở trong cặp ra đeo lên,【Được rồi, cậu nói đi. Có điều tớ không tiện, vẫn đang trên xe, cậu nói tớ gõ chữ.】
Quý Vân Phi: “Là nội dung của kỳ này, bây giờ vừa hay có thời gian, tớ đã sàng lọc hết tất cả các câu hỏi cậu làm sai với yếu, giải chi tiết từng bước và viết kiến thức lên trên đó, tập hợp lại các câu cậu làm sai. Bây giờ không dùng đến, có điều đợi đến lúc ôn tập kiến thức tổng hợp lớp 12 cậu có thể dùng.”
Tin nhắn dài như vậy, sau khi Tưởng Tiểu Mễ nghe xong trái tim nóng hầm hập.
Cho dù có nói lời cảm kích gì cũng quá xa lạ, cô hỏi:【Cả học kỳ tớ sai nhiều câu như vậy mà cậu vẫn có thể nhớ hết sao?】
Hai ngón tay Quý Vân Phi kẹp lấy tờ đề thi, “Lúc ôn thi cuối kỳ, tớ đã chụp lại hết tất cả các câu trắc nghiệm cậu làm sai, tối về tớ in hết ra thành một bản.”
Hỏi cô: “Cậu ăn cơm tối chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ:【Vẫn chưa, lát nữa đến nhà chú Tô ăn, dì sẽ làm mì sợi bằng tay cho tớ. Mấy ngày này tớ sẽ ở nhà chú Tô, chơi với con gái của chú Tô. Năm nay chị ấy cũng học lớp 10, lớn hơn tớ mấy tháng. 】
Quý Vân Phi: “Vậy tớ có thể gửi tin nhắn cho cậu bất cứ lúc nào không?”
Tưởng Tiểu Mễ không trả lời trực tiếp cậu có thể hay không thể, lại gửi bức ảnh chú mèo batnat chú chó cho cậu.
Quý Vân Phi cười, còn chưa đợi cậu nói thì có tiếng gõ cửa, rất nhẹ, sau đó có giọng nói truyền đến: “Vân Phi?”
Cậu vội vàng gõ mấy chữ:【Bố tớ tìm tớ.】Bỏ điện thoại xuống,“Bố, có chuyện gì vậy ạ?”
Lúc bố Quý đi vào, trong tay Quý Vân Phi đang cầm bút, trên bàn ngập tràn đề thi.
“Sắp 12 giờ rồi, vẫn chưa ngủ sao?” Vừa rồi ông vào nhà vệ sinh, phát hiện phòng con trai vẫn sáng đèn, tưởng thằng bé chơi game ngủ quên lại quên tắt đèn.
Quý Vân Phi: “Con không buồn ngủ, dù sao ngày mai cũng không đi học.” Tiếp tục cúi đầu chép đề.
Bố Quý đi qua, lướt nhìn bài kiểm tra trên bàn, có tên Tưởng Tiểu Mễ trên bài kiểm tra, điểm không cao cho lắm: “Không phải thi xong hết rồi sao, con còn chép lại làm gì thế?”
Quý Vân Phi: “Toán cậu ấy học kém, con sắp xếp lại đợi lên lớp 12 cho cậu ấy dùng, dù sao bây giờ con không buồn ngủ cũng chẳng có việc gì làm.”
Bố Quý nhìn cậu, “Theo đuổi được rồi?”
“Không theo đuổi.”
“Hả?”
“Nhà cậu ấy quản nghiêm, không cho phép yêu sớm, đợi thi đại học xong lại nói.”
Bố Quý gật đầu, không hỏi nhiều, giục cậu: “Cho dù ngày mai không đi học cũng không được thức khuya như thế, mau đi ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Quý Vân Phi đột nhiên ngẩng đầu, “Bố, nghỉ đông con muốn đi Bắc Kinh chơi có được không ạ?”
Bố Quý bất ngờ: “Trước đây con đi nhiều lần như vậy, sau này muốn dẫn con đi có thế nào con cũng không đồng ý, bây giờ lại muốn đi Bắc Kinh chơi?”
Lẽ nào nhà Tưởng Tiểu Mễ ở Bắc Kinh?
Có điều dường như không đúng cho lắm, nhà ở Bắc Kinh sẽ không đi học ở Thượng Hải.
Quý Vân Phi: “Lần này không giống nhau, lần này đi dạo các con phố nhỏ ở Bắc Kinh có chủ đích, lại đi thăm Cố Cung và cảm nhận bầu không khí. Bây giờ mấy câu hỏi văn nghị luận đều bất ngờ, hiểu biết thêm nhiều hơn chút cũng tốt hơn.”
Cái này bố Quý đồng ý: “Được, con tự sắp xếp đi, chỉ có mình con?”
Quý Vân Phi: “À, không phải ạ, mấy bạn trong lớp con cùng đi.”
Nghe thấy con có bạn khác đi cùng, điều đầu tiên bố Quý nghĩ đến chính là: “Tưởng Tiểu Mễ cũng đi?”
Quý Vân Phi: “... Cậu ấy không đi, nhà cậu ấy ở Bắc Kinh.”
Bố Quý cười: “Nói cái gì mà đi dạo các con phố nhỏ, rồi đi thăm Cố Cung, đều là kiếm cớ, con đây là đặc biệt đi thăm cô bé sao?”
Quý Vân Phi không phủ nhận, cái gì cũng nói thật với bố rồi, “Xem như vậy ạ, có điều cũng chưa chắc đã gặp được, nhà cậu ấy đều có tài xế đi cùng.”
Còn chuyện sau đó làm thế nào để hẹn cô ra ngoài, nhất thời cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Im lặng mấy giây, bố Quý nói: “Nếu như là đặc biệt đi thăm cô bé, bố nghĩ là không cần thiết. Ngày nào cũng liên lạc điện thoại, còn có gọi video, không có chuyện gì phải nhất quyết gặp mặt mới có thể giải quyết.”
Ông không phản đối Quý Vân Phi yêu sớm nhưng không đồng nghĩa với việc dung túng cho cậu.
Quý Vân Phi tiếp tục cúi đầu làm đề, khó chịu nói một câu: “Sau kỳ nghỉ đông cậu ấy không về nữa.”
“Có ý gì? Phải chuyển trường sao?”
“Vâng.” Cậu có trực giác lần này cô về Bắc Kinh sẽ không quay lại nữa.
Bố Quý cũng không nói nhiều nữa, vỗ vai cậu: “Lát nữa bố chuyển cho con ít tiền.”
“Không cần ạ, cũng dùng không hết bao nhiêu, trong thẻ con vẫn có đủ.” Dừng lại một lúc, Quý Vân Phi trầm giọng nói: “Bố, cảm ơn bố.”
Bố Quý gật đầu, bảo cậu nghỉ ngơi sớm, đóng cửa rời đi.
Quý Vân Phi ngây người nhìn màn hình máy tính đen mấy phút, đợi lúc hoàn hồn lại không biết được mình đang nghĩ gì. Lật đề thi lại, tiếp tục sửa câu hỏi sai.
Mỗi câu hỏi cậu sẽ dùng bút xanh chép đề, dùng bút đen viết đáp án chính xác.
Sau đó lại dùng bút đỏ đánh dấu các kiến thức liên quan ở một bên, còn viết số trang của từng kiến thức toán ở bên cạnh.