Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Ngày Mưa

Chương 9




Sau vài lần thử sự đề phòng trong mắt mèo tam thể đã giảm bớt, không còn gầm gừ với Hứa Mộc Tử nữa, mặc cho cô từng bước đến gần che ô trên đầu chúng.

Đặng Quân đến rất nhanh.

Anh không cầm ô, tay ôm một chiếc thùng gỗ, cách một khoảng hơi nheo mắt trong màn mưa phùn nhìn cô.

Cả thế giới đều là tiếng đàn ẩm ướt của thiên nhiên, Hứa Mộc Tử phải hét lên: “Sao anh không mang ô?”

“Không có ô.”

“Lúc em đi ở quầy lễ tân còn vài chiếc ô…”

Đặng Quân đến nhà nghỉ nhiều ngày như vậy không thể không biết ô ở quầy lễ tân có thể dùng chứ?

Nghĩ lại đúng là không còn ô nữa.

Lúc Hứa Mộc Tử đi vừa có hai vị khách xuống lầu trả phòng. Nếu khách không mang ô, lại phải nhờ Hạ Hạ đưa xuống núi, chắc chắn hai chiếc ô cuối cùng đã bị mang đi.

Nhưng trong nhà nghỉ hẳn là còn một chiếc áo mưa.

Hứa Mộc Tử muốn hỏi đã có áo mưa tại sao không mặc.

Đặng Quân như đoán trước được sự nghi ngờ của cô, lấy chiếc áo mưa màu vàng nhạt ra khỏi thùng gỗ.

Kiểu dáng trẻ em hơn nữa trông có vẻ là cỡ dành cho trẻ ba, bốn tuổi mới mặc vừa.

“Không có ô anh đến làm gì?”

“Cứu mèo.

“Hạ Hạ đồng ý à?”

“Chắc là đồng ý.”

Đặng Quân lấy thức ăn cho mèo ra. Ngồi xổm bên cạnh Hứa Mộc Tử.

Cô nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, chúng không dễ gần đâu, đề phòng em như đề phòng sói vậy.”

Mèo tam thể vừa nãy hung dữ lắm, Hứa Mộc Tử giúp đỡ cầm ô lâu như vậy, tay đã mỏi nhừ cũng không nhận được chút thiện cảm nào từ nó.

Lúc này Đặng Quân đưa hộp thức ăn cho mèo nhỏ qua, ba con mèo căng thẳng ngửi ngửi, chưa đến nửa phút đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa nhìn Đặng Quân trong ánh mắt lại có chút nịnh nọt.

Hứa Mộc Tử đánh giá trong lòng: Nịnh hót!

Đồng thời cô cũng có chút lo lắng: “Nếu chúng không chịu đi thì sao?”

Quá trình diễn ra suôn sẻ ngoài dự kiến. Chiếc thùng gỗ mà Đặng Quân mang ra đã được lót khăn tắm, ba con mèo ngoan ngoãn đến lạ trước mặt anh, ngoan ngoãn chui vào thùng gỗ theo anh.

Anh đậy chiếc áo mưa trẻ em mang ra lên thùng, đứng dậy hỏi cô: “Không tìm thấy quả dâu nào à?”

Hứa Mộc Tử đang cầm một quả dâu tây dại bị thiếu dinh dưỡng trong tay, vội vàng giơ ô lên đầu Đặng Quân, nói: “Chỉ có vài quả.”

Đặng Quân quá cao, che ô cho anh có chút khó khăn.

Mặt ô cũng không lớn, chỉ bằng chiếc ô che nắng thông thường của nữ giới, dù di chuyển thế nào cũng không thể che hết hai người.

Hơn nữa dường như họ cũng không tiện đứng quá gần nhau.

Khi cô cố gắng nghiêng ô về phía anh, anh đổi sang một tay ôm thùng gỗ, tay kia chặn cán ô, bước vào mưa: “Em tự lo cho mình là được rồi. Quả dại phải đi sâu hơn mới có, còn đi không?”

Chiếc ô này thật ra có hay không cũng không khác biệt gì, gió lớn, mưa rơi xiên xẹo, cô gần như ướt sũng, không nhịn được rùng mình trong gió: “Không đi, đợi mưa nhỏ lại rồi đi.”

Đặng Quân đi bên cạnh Hứa Mộc Tử, không nói gì nữa chỉ khi cô bước vào một vũng bùn nhỏ, anh phản ứng rất nhanh nắm lấy cổ tay cô đỡ một chút.

Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng mèo kêu, như một bài thơ vang lên trong cuộc sống, lẩm bẩm không ngừng.

Hứa Mộc Tử không nhịn được quay đầu nhìn Đặng Quân.

Anh hẳn là đã tắm và thay quần áo rồi, ra ngoài lăn lộn một chuyến như vậy về chắc phải tắm lại.

Sữa tắm và sữa dưỡng thể hương hạnh nhân ngọt Hứa Mộc Tử đã dùng nhiều năm, không nhạy cảm với mùi hương trên người mình, ngược lại vì đi gần, ngoài mùi cỏ xanh, đất tự nhiên, luôn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng giống như cây cà chua.

Có lẽ là trên người Đặng Quân.

Trước đây trong phòng anh, trên giường anh cũng có mùi này.

Bị mùi hương này phân tâm Hứa Mộc Tử không suy nghĩ nhiều về việc đưa mèo về là quyết định của ai.

Khi nhìn thấy chiếc thùng gỗ mà Đặng Quân mang đến, cô đã mặc định là phía nhà nghỉ đồng ý cứu giúp những chú mèo nhỏ đáng thương này.

Trở về nhà nghỉ Hạ Hạ đã đợi ở cửa.

Nhìn thấy họ giống như hai con ma nước ướt sũng, Hạ Hạ ngạc nhiên mở to mắt: “Sao hai người lại ướt thành thế này, mau vào trong…”

Hứa Mộc Tử cất chiếc ô vô dụng đi, nói: “Mưa quá lớn!”

Ba người đứng dưới mái hiên vừa lau mưa trên người, vừa lau cho mấy con mèo, bận rộn thành một đoàn.

Mấy con mèo nhỏ cứng đầu, ăn thức ăn cho mèo mà Đặng Quân mang đến chỉ chịu nhận anh.

Một khi rơi vào tay Hứa Mộc Tử và Hạ Hạ, dựa vào việc vừa ăn no chúng kêu to như heo bị làm thịt.

Hứa Mộc Tử luống cuống tay chân, muốn giúp đỡ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đang cúi người bối rối thì tóc ướt đẫm rơi xuống cánh tay Đặng Quân.

Đặng Quân nhìn cô một cái, dường như xuất phát từ một thói quen nào đó, rất tự nhiên khoác một chiếc khăn tắm khô ráo lên đầu cô.

Hứa Mộc Tử đang quấn khăn tắm, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Hạ đang chớp mắt nhìn bọn họ.

Vừa mới nói với người ta không phải là bạn vậy phải giải thích như thế nào đây?

Chưa kịp nghĩ ra cô đã không nhịn được che miệng lại, quay lưng đi hắt hơi một cái.

Hạ Hạ vội nói: “Cô Hứa, cô uống một cốc nước đường nóng trước đi rồi lên lầu tắm nước nóng nếu không sẽ bị ốm đấy.”

Dù sao ba con mèo nhỏ ướt sũng này là do cô tìm thấy, cô không thể nào bỏ mặc mọi việc cho người khác tự mình rời đi trước, sau khi mang đồ uống nóng trở lại, cô vẫn ở bên cạnh giúp những việc nhỏ trong khả năng của mình.

Đồ dùng cho thú cưng trong nhà nghỉ khá đầy đủ, có bát đựng thức ăn cho mèo, cũng có khăn ướt khử trùng và đồ chơi cho thú cưng.

Hạ Hạ nói có vài con mèo hoang ở gần đây cho nên bọn họ luôn để thức ăn cho mèo ở phía sau nhà nghỉ, cũng sẽ định kỳ đưa các thành viên mới đi triệt sản.

Chiếc thùng gỗ dùng để mang chúng về trước đó là do ông chủ trang trại dưới chân núi tặng khi đặt mua sữa, nghe nói mèo hoang rất thích chui vào chơi.

“Tôi đã liên hệ với bác sĩ thú y rồi, khi mưa nhỏ hơn một chút bác sĩ dưới chân núi sẽ đến xem chúng, yên tâm đi.”

Cảm thấy mình không có gì đường đột Hứa Mộc Tử mới yên tâm.

Sau khi uống đồ uống nóng khí lạnh đã được xua tan đi không ít, cô định lên lầu tắm nước nóng.

Dù sao vừa mới sát cánh chiến đấu cứu được ba con mèo, Hứa Mộc Tử trong thang máy ấn nút đóng cửa chậm chào hỏi Đặng Quân.

“Có muốn cùng lên lầu tắm không?”

Cô bị mưa làm cho ngốc rồi câu hỏi vừa ra khỏi miệng mới thấy không ổn.

Đặng Quân chắc không nghĩ lung tung đâu nhỉ, cầm điện thoại vào thang máy.

Có mèo và Hạ Hạ ở đó mọi người tương tác sẽ tự nhiên hơn, khi chỉ có hai người họ không khí luôn có chút kỳ lạ khó nói thành lời.

Cô chưa bao giờ giỏi bắt đầu các cuộc trò chuyện, trước đây khi ở với Đặng Quân cũng vậy, rất nhiều chủ đề là do anh bắt đầu.

Ví dụ như ban đầu anh hỏi cô đã hết tuổi nổi loạn chưa, hỏi cô thích chàng trai nào trong bàn tiệc ở nhà hàng…

Tối hôm đó anh còn hỏi cô một câu, hỏi cô về nhà có ngủ được không.

Tất nhiên là không ngủ được.

Trước đây khi ăn cùng bàn với các bạn học họ có rất nhiều chủ đề chung để trò chuyện.

Những câu chuyện phiếm về các diễn viên chính trong bộ phim truyền hình nổi tiếng phát sóng vào kỳ nghỉ đông, hóa ra ai cũng biết.

Họ ném chủ đề cho cô, hỏi cô nghệ sĩ piano vĩ đại, cậu đã xem bộ phim đó chưa.

Hứa Mộc Tử lắc đầu.

Họ liền ồn ào nói biết ngay là cô nhất định chưa xem.

Sau đó chủ đề tiếp tục: “Người đó và người đó đó, vẫn cảm thấy hai người họ đẹp đôi nhất”, “Đúng vậy”, “Tôi không nghĩ vậy”, “Vẫn là người đó đó đó và cô ấy đẹp đôi nhất”…

Sự xấu hổ không thể hòa nhập, Hứa Mộc Tử lúc đó cũng không kịp nhận ra.

Cô ngồi giữa bầu không khí sôi nổi, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui nho nhỏ khi được ăn cùng bạn học nam mình thích, mơ tưởng sau khi khai giảng trở lại trường có lẽ sẽ có những tiếp xúc mới.

Nhưng sau khi Đặng Quân hỏi cô có ngủ được không, Hứa Mộc Tử biết những khoảnh khắc nhỏ bé tinh tế đó, sẽ được cô tua đi tua lại, tua đi tua lại trong đầu rồi biến thành nguyên nhân gây mất ngủ vào ban đêm.

Tâm sự với ai đây?

Tìm những bậc cha mẹ đầy nhiệt huyết ở trên lầu đã từng khoe khoang ư?

Rất nhiều lần không thể nghe được sự thật từ miệng của bố mẹ.

Giống như mẹ của Đặng Quân nói về Đặng Quân, hoặc, giống như mẹ của Hứa Mộc Tử nói về Hứa Mộc Tử, họ luôn mang theo một lớp kính lọc dày cố gắng dùng lời nói để tô vẽ Đặng Quân, Hứa Mộc Tử thành hình tượng học bá, thiên tài.

Người ta thường nói những người tài giỏi luôn có những tật nhỏ kỳ quặc.

Như Erik Satie sở hữu một trăm chiếc ô và chỉ ăn đồ ăn màu trắng, như Beethoven mỗi lần pha cà phê đều đong đúng sáu mươi hạt cà phê, chẳng phải còn có một cuốn sách tên là “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” sao.

Vì vậy, Đặng Quân và Hứa Mộc Tử cũng được xây dựng thành những người độc lập và cô độc hơn.

Khác biệt mới tốt, tốt nhất là phải giống như tiên nhân xuất trần.

Hứa Mộc Tử đã biết mình là một thiên tài giả, còn kẻ học bá giả đứng đối diện cô vừa ném điếu thuốc đã tắt giữa các ngón tay vào thùng rác.

Tối hôm đó Đặng Quân đã đưa ra cho Hứa Mộc Tử một ý tưởng tồi tệ để rơi vào thế giới trần tục.

Anh hỏi cô: “Còn muốn làm điều gì nổi loạn khác không?”

Đều là Đặng Quân đưa ra những cơ hội tiếp cận, vì vậy sự im lặng kỳ lạ và cố ý trong thang máy khiến Hứa Mộc Tử cảm thấy xa lạ.

Họ đã không gặp nhau khoảng hai năm, có cảm giác xa lạ cũng là điều bình thường.

Nhưng cô nhạy cảm nhận ra dường như anh không vui, đang tức giận với ai đó, điều gì đó?

Thật ra có thể trò chuyện với Đặng Quân về vấn đề này một chút, dù sao cô cũng đang bức bối vì bị ép đi xem mắt.

Bên ngoài lại là thời tiết mưa lớn như vậy, ra ngoài sẽ biến thành gà rớt nước, cùng những người có chút quen biết trước đây trút bầu tâm sự có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi?

Nhưng…

Quá lạnh, phải tắm nước nóng trước đã.

Nghĩ đến ba chú mèo Hứa Mộc Tử tắm khá nhanh, dùng nước nóng nhanh chóng xua đi cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt trên người, sấy khô tóc rồi ra ngoài.

Đặng Quân còn nhanh hơn cô.

Anh đã ở dưới lầu, mặc một bộ đồ thoải mái khô ráo, đứng dưới mái hiên ngoài trời trò chuyện với ai đó.

Có lẽ trước đó cô đã lầm khi nghĩ rằng Đặng Quân đang không vui.

Anh và người đẹp tóc dài mặc áo vest đối diện trông có vẻ khá vui vẻ khi trò chuyện.

Đặng Quân còn cầm điện thoại đưa cho người ta xem, không biết đang chia sẻ gì, có vẻ như không khí trò chuyện rất thoải mái, cả hai đều nở nụ cười trên môi.