Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 5: Minh ước




Chiều thứ năm là thời gian rảnh rỗi của riêng Trương Hằng.

Vào thời gian này mỗi tuần, bình thường hắn sẽ không sắp xếp bất cứ việc gì mà chỉ tìm một chỗ mình thích, ngồi ngẩn ngơ ở đó để tận hưởng cuộc sống.

Đó có thể là công viên, có thể là chùa miếu, có thể là viện bảo tàng... Đương nhiên cũng có thể là quán cà phê hầu gái giống như bây giờ.

Không tính tới những nhân tố khác, chỉ riêng mức độ bổ mắt thì đương nhiên là không nơi nào bằng.

Vậy nên đây cũng là nơi Trương Hằng tới ngồi nhiều nhất

''Một ly ‘Tình yêu cấm kỵ’, một đĩa ‘Anh ơi hôm nay không được đâu’, cảm ơn.'' Trương Hằng nghiêm mặt gọi mấy món mà chính hắn cũng chẳng biết là gì

''Vâng thưa chủ nhân, xin chờ một lát ạ.'' Cô hầu gái đeo tai mèo vòng tay ôm khay trước ngực, nhỏ nhẹ đáp lại.

Chuyên nghiệp thật! Trương Hằng thầm giơ ngón cái khen ngợi. Mấy cô hầu gái trong tiệm này đều là sinh viên ở ngôi trường gần đây tới làm thêm, khá nổi tiếng trong giới đực rựa nơi này.

So sánh thì mới thấy ông chủ tiệm cà phê hầu gái trên đường Xuân Hi chẳng có chút thành ý gì cả, tuyển toàn mấy bác gái ba, bốn mươi tuổi cho đủ số. Nghe nói lúc không đủ nhân viên thì ông ta còn tự mình ra trận, dùng đôi chân rậm lông kia để hành hạ thần kinh của khách, thay vì nói là ăn uống thì thà bảo là đến để bị tra tấn còn đúng hơn.

Trong khi đợi thức ăn được đưa lên, Trương Hằng tiện tay rút một quyển truyện tranh Shokugeki no Soma trên giá ra, chưa lật được hai trang đã nghe một giọng nói vang lên bên tai.

''Tiếc thật, ta vẫn thích mấy tác phẩm trước của ông ấy hơn.''

Trương Hằng ngẩng đầu lên, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, đối diện mình đã có thêm một người xa lạ. Đó là một ông lão thấp bé mặc Đường trang nhưng lại đội mũ phớt và thắt cà vạt, phong cách nửa nạc nửa mỡ kia khiến ông ta trông vô cùng kỳ quặc.

Ánh mắt của mọi người trong quán đều đổ dồn về phía ông.

Trương Hằng nhíu mày, ''Shun Saeki? Trước kia ông ấy là họa sĩ Bibi.”

''Xem ra trí nhớ của ta không lừa ta.'' Ông lão nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè, ''Tháng vừa rồi thế nào, Trương Hằng? Có thích món quà nhỏ ta tặng cậu không? Yên tâm, việc cậu lo sẽ không xảy ra. 24 giờ này là quà tặng, sẽ không trừ vào tuổi thọ của cậu”

''Là ông đã động tay chân với tôi?''

''Đối với ta bây giờ, muốn làm được việc đó cũng không dễ gì, nhưng ai bảo cậu là người ta coi trọng, kiểu gì cũng phải tặng chút quà ra mắt chứ, đúng không?'' Ông lão giơ tay ra cầm lấy ly tình yêu cấm kỵ trong khay lên, khiến cô hầu gái mới vừa đi tới giật bắn người.

Trương Hằng áy náy cười với cô, ''Cảm ơn, tạm thời ở đây không cần phục vụ đâu.''

''Ta sẽ không chiếm lợi không của cậu, đợi chúng ta trò chuyện xong, cậu vẫn có thể dùng thức uống của mình.'' Ông lão lầm bầm một câu khó hiểu rồi nghiêm mặt: ''Bây giờ quay lại chuyện chính đi. Biểu hiện của cậu trong một tháng vừa rồi tạm khiến ta hài lòng. Nếu thời gian thử việc đã qua, vậy tiếp theo chúng ta nên nói tới điều kiện để trở thành chính thức.''

''Điều kiện trở thành chính thức?''

''Đúng vậy. Nói cho dễ hiểu thì ta cần cậu giúp ta chiến thắng trong một trò chơi. Trò chơi này, ngoại trừ việc có thể cho cậu phần thưởng phong phú ra thì cậu vẫn có thể tiếp tục sử dụng phần quà nhỏ mà ta đã tặng.''

Thấy Trương Hằng há miệng như muốn nói gì, ông lão phất tay: ''Ta biết hoàn cảnh nhà cậu, tiền bạc chẳng có sức hấp dẫn gì với cậu. Huống hồ gì, sau khi có năng lực này, nếu cậu thật sự muốn kiếm tiền cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng tin ta đi, thứ trò chơi này có thể mang tới chắc chắn sẽ nằm ngoài tưởng tượng của cậu.''

''Trò chơi gì?'' Trương Hằng hỏi.

''Ngày xưa, bọn ta từng dùng chiến tranh để giải quyết tranh chấp, vừa đơn giản mà lại hiệu quả. Ôi trời, ta nhớ cái thuở xa xưa máu tanh tuyệt vời đó quá. Nhưng thời đại vẫn luôn thay đổi, xã hội văn minh thì không thể dùng lại những thủ đoạn nguyên thủy man rợ đó nữa, đúng không?''

Ông lão nốc một hơi cạn sạch ly tình yêu cấm kỵ: ''Nên bây giờ bọn ta dùng trò chơi để phân định thắng thua, dù sao người đang ngồi trên ngai vàng cũng là tên khốn đáng ghét đó. Vì bị giới hạn bởi những giao ước cũ, nên ta không thể tiết lộ nội dung trò chơi cho cậu biết trước được. Nói đúng hơn thì lần gặp mặt này của chúng ta cũng bị cấm. Nhưng đừng lo, ta vẫn có thể giải quyết chút phiền toái nhỏ này.''

''Nếu trò chơi này quan trọng như vậy, tại sao ông không tự tham gia?''

''Như ta đã nói trước đó, do bị giới hạn bởi một số giao ước cũ, bọn ta không thể tự quyết định kết quả. Cậu cũng như người đại diện của ta, ta đặt tiền cược vào cậu. Cậu thắng, ta cũng thắng. Cậu thua, ta cũng thua. Hai chúng ta như châu chấu trên một sợi dây, chỉ là ta không được may mắn cho lắm, thứ hạng trong mấy trận gần đây đều không được tốt.''

Ông lão thở dài, ''Như cậu thấy đấy, ta cũng ngày càng yếu đi. Vậy nên lần này ta quyết định sẽ đặt cược sớm hơn một chút. Tuy rằng làm vậy thì nguy hiểm cũng lớn hơn, dù sao cậu cũng có nguy cơ bị đào thải giữa đường.''

''Rốt cuộc ông là ai?'' Trương Hằng tò mò hỏi.

''Hiện tại cậu có thể tạm xem ta như nhà đầu tư và người hợp tác. Còn tương lai ấy à, điều ta có thể nói không nhiều lắm, cậu có thể trụ được trong trò chơi này bao lâu thì sẽ đến gần với chân tướng của thế giới này bấy nhiêu. Được rồi, thời gian của chúng ta không có nhiều. Bây giờ, hãy nói ta nghe câu trả lời của cậu đi.''

Trương Hằng nhìn thẳng vào mắt ông ta. Một tràng dài ông ta vừa nói nghe thì có vẻ ngớ ngẩn nhưng lại rất hợp với bầu không khí của quán cà phê này. Nhưng chỉ bằng việc có thể gọi đúng tên Trương Hằng và hiểu rõ mọi chuyện của hắn như thế, e rằng ông lão ăn mặc dở hơi này không phải đang nói đùa.

Trương Hằng nghĩ ngợi một lát rồi đáp: ''Nghe cũng thú vị đấy, tôi phải tham gia như thế nào?''

''Rất đơn giản, để ta nhìn xem trường học của cậu gần với điểm nào trong trò chơi nhất...'' Ông lão lôi một cái điện thoại Xiaomi ra từ túi áo, mở bản đồ ra kéo vài cái: ''Quán bar Sex and the City, điểm trò chơi số 137, Trương Hằng giờ tối nay. Cậu sẽ không hối hận về quyết định của mình đâu.''

''À, suýt nữa thì quên.'' Ông lão vươn một tay ra: ''Bước cuối cùng là ký kết minh ước. Sau khi bắt tay thì cậu chính là người của ta.''

''Làm ơn đừng dùng từ gây hiểm lầm như thế, tôi bắt đầu hối hận rồi đấy.'' Trương Hằng cũng đưa tay phải ra.

Hai bên bắt tay. Trương Hằng cảm thấy thứ mình đang nắm là một tảng nham thạch lạnh lẽo, thô cứng.

Trông ông ta có khá hứng khưởi: ''Cẩn thận với người đại diện của mấy ông lão khác đấy. Chẳng qua trong giai đoạn đầu của trò chơi thì chắc là cậu sẽ không gặp nhau đâu. Ngoài ra, dù xảy ra chuyện gì, nhất định cũng phải ưu tiên giữ mạng.''

''Khoan đã, trò chơi này có thể chết người sao?''

''Không, chỉ là chết trong trò chơi thôi. Thật ra, nói đúng hơn phải là biến mất, chẳng những thân thể không còn mà tất cả những ký ức có liên quan đến cậu cũng sẽ biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Trùng hợp là ta có biết một tên rất giỏi chuyện này.'' Ông ta nói bằng giọng nhẹ bỡn như đang dặn ''Ra ngoài nhớ mua bịch muối'' vậy.

"..."

Trương Hằng còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại như đột nhiên hoa lên, ngay sau đó, bóng dáng của ông lão trước mặt đã biến mất.

Cách đó không xa, cô hầu gái đang bưng một ly đồ uống đỏ sẫm đi về phía này, mỉm cười lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu.

''Chủ nhân, cấm kỵ chi luyến của người, xin từ từ dùng ~'