Một Ngày Ba Bữa

Chương 20




Cô vốn định sáng sớm tiễn Ôn Sùng Nguyệt, nhưng hoàn toàn không muốn dậy sớm, Ôn Sùng Nguyệt sờ sờ lòng bàn tay đỏ lên của cô, cúi người thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở về.”



Hạ Hiểu mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.



Trừ lần đó ra, Hạ Hiểu cho là cuộc sống hôn nhân trước mắt đã thỏa mãn mong đợi từ đầu của cô.



Trong thời gian Ôn Sùng Nguyệt rời đi, cô thử rời giường chuẩn bị buổi sáng đơn giản một chút là sandwich và ngũ cốc sữa bò, cố gắng hết sức làm đến mười một giờ tối để điện thoại di động xuống đi ngủ, mà không mở phần mềm đọc tiểu thuyết hoặc truyện tranh.



Trước khi đi, Ôn Sùng Nguyệt đã chuẩn bị xong ngũ cốc yến mạch và sữa chua, nói cho cô biết nếu như muốn uống nước trái cây yến mạch sữa chua, một ly phải để bao nhiêu; mỗi ngày chín giờ tối, anh đã hẹn người bán trái cây đúng giờ mang trái cây tươi đến trước cửa, Hạ Hiểu chỉ cần ký nhận và ăn là được.



Có điều là công việc vẫn như cũ không có khởi sắc gì, nhất là phương diện kế hoạch hoạt động mới, Hạ Hiểu đề ra mấy phương án đều bị từ chối. Tính tình giám đốc không tốt, động một chút là phát biểu không vừa lòng trong phòng ban…



Nhất là đối mặt với bên A khó khăn như vậy, mỗi chối bỏ bên A đều sẽ làm giám đốc giận dữ, tiếp theo phát tiết cơn giận lên người cấp dưới.



Hạ Hiểu rất không may, đứng mũi chịu sào.





Liên tiếp mấy ngày, buổi tối Hạ Hiểu khó chịu phải khóc trộm, gọi video call với người nhà cũng cố gắng duy trì như không có chuyện gì xảy ra.



Trong mấy ngày rời Hạ Hiểu, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Ôn Sùng Nguyệt đều gọi điện thoại, có điều hai người trò chuyện không nhiều lắm, phân lớn là Ôn Sùng Nguyệt hỏi, Hạ Hiểu trả lời.



Hai người vẫn duy trì nền tảng lễ phép, thay vì nói là hôn nhân, càng giống như là thực hiện nghĩa vụ với nhau, hợp đồng tương kính như tân.



Hôm nay cùng mấy đồng nghiệp trong tổ, chỉ còn lại có cô và một em gái khác duy trì “Độc thân”, chuyện kết hôn chớp nhoáng của Hạ Hiểu còn chưa nói, dù sao thì giải thích lại đau đầu.



Trong lần tiếp khách mới, Hạ Hiểu và em gái độc thân kia bị mang đi ra ngoài xã giao.



Lần này bên A hết sức khó giải quyết, là một miếng xương cực kỳ khó gặm, thậm chí còn tệ hơn là, người đàn ông chịu trách nhiệm đàm phán kia, từng theo đuổi Hạ Hiểu cuồng nhiệt thời đại học; thủ đoạn vô cùng bỉ ổi, theo đề nghị của bạn bè, Hạ Hiểu bất đắc dĩ phải báo cảnh sát.



Oan gia ngõ hẹp, phạm vi lớn như vậy, Hạ Hiểu cũng xác định đối phương không cố ý.




Đêm nay, đối phương đúng là có kiểu một giây sau có thể kiêu ngạo diễn “Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo”, động một tí nhìn Hạ Hiểu cười, vòng vo để khiến cô uống.



Giống như là nhìn cô bị mất mặt, là có thể nở mày nở mặt.



Giám đốc cố ý đem hai cô gái kinh nghiệm xã hội ít, bây giờ nhìn các cô bị rót rượu, nhiều lắm là cười tượng trưng ngăn cản một hai lần, thời gian còn lại, vẫn thảo luận với người ta như cũ.



Dạ dày Hạ Hiểu không thoải mái, nhưng rượu lại không thể không uống, ánh mắt giám đốc giống nhưu dao găm, cô chỉ có thể kiên trì tiếp. Uống đến nửa chừng, không nhịn được đi vệ sinh, khó chịu nôn khan một hồi lâu, dạ dày trống trơn, chỉ có một chút thức ăn, còn lại không có gì cả.



Cô thậm chí còn chưa ăn được thứ gì.




Nghỉ ngơi một lát, Hạ Hiểu vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà xúc miệng, dùng tăm bông cẩn thận lau những giọt nước mắt vì cảm giác buồn nôn, tô son môi, thoa thêm ít phấn lên mặt.



Sửa sang lại dung nhan, Hạ Hiểu một lần nữa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô uống có chút choáng váng đầu rồi, bước đi cũng bay bổng.




Đi qua chỗ rẽ, không cẩn thận đụng trúng người, đối phương không sao, nhưng cô chật vật ngã ngồi xuống đất, luôn miệng nói xin lỗi.



Người đó cúi người một cách tự nhiên, vươn hai tay ra, muốn đỡ cô: “Sao mà lại uống thành như vậy.”



Rượu đang ngấm dần, Hạ Hiểu nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhất thời không nhận ra.



Tư thế đổi phương thân mật như vậy, thậm chí như muốn ôm lấy cô. Hạ Hiểu lo lắng rước lấy chuyện, vừa nghĩ tới có thể bị áp sát, người sợ xã hội lập tức tê dại da đầu suýt nữa muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.



Hạ Hiểu né tránh đối phương muốn đỡ tay cô, dùng dũng khí lớn nhất lễ phép nói: “Cảm ơn anh, có điều xin cách tôi xa ra một chút, chồng tôi rất thích ăn dấm.”



Cô nghe người đó cười một chút.



Tiện đà, người đó cúi người vuốt vuốt đầu của cô, giọng điệu ôn nhu hiền hòa: “Hiểu Hiểu, bảy ngày không gặp, em không nhận ra ông chồng thích ăn dấm của mình rồi sao?”