Trạm dừng chân ở trấn Tam Pha không nhiều, mặt khác, tình trạng của họ không thích hợp để ở nơi đông đúc.
Cuối cùng ở đầu hẻm tìm được một quán trọ, chủ nhà là một bà thím lớn tuổi, họ thuê ba gian phòng, ở khúc rẽ trên lầu hai.
Cố Tân và Tô Dĩnh ở tận gian phòng trong cùng, căn phòng rất đơn giản, hai giường, ga trải giường màu xanh lam, góc tường hoen ố vàng vọt, nền gạch màu xám trắng không lành lặn, trong khe hỡ dính đầy bụi dơ đen đuốc.
Tô Dĩnh đi vào trước, không khỏi cau mày.
Cô ta để hành lý xuống, mở cửa sổ, vài hạt mưa lọt vào, để mùi đất từ trong không khí tràn vào theo. Cô ta quay đầu lại, thấy Cố Tân còn đứng đực ở cửa, khoác trên người cái áo khoác màu xanh, bên người chỉ mang theo duy nhất một cái túi xách nhỏ.
Tô Dĩnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, xụ mặt xuống, vốn không muốn để ý đến cô.
Cô ta chỉ ngón tay: "Cô ngủ bên kia?"
Trước đó Cố Tân lợi dụng cô ta, vốn đang đuối lý, liền vội vàng nói: "Sao cũng được."
Tô Dĩnh chọn chỗ bên phải ngồi xuống: "Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau vào đi."
"Ừm." Cố Tân nói.
Cách âm không tốt lắm, tiếng nói chuyện của gian phòng bên cạnh mơ hồ truyền đến, còn có chút tiếng động hỗn loạn, đám người Cố Duy không biết làm trò gì.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng một lúc, Tô Dĩnh lầm bầm: "Căn phòng này đúng là bẩn quá."
Cố Tân thu hồi tầm mắt từ nơi khác, gật đầu một cái: "Ừ."
Tô Dĩnh ngồi thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhích mông ra phía ngoài một chút: "Chăn hình như có hơi ẩm."
Cố Tân nghe vậy sờ một cái, nhếch miệng, không lên tiếng.
Tô Dĩnh liếc cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cô đói không?"
Hai ngày nay gặp quá nhiều chuyện, Cố Tân ăn ngủ không yên, thêm chuyện vừa rồi cả đoạn đường bị dày vò, cô đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng: "Có một chút."
Tô Dĩnh cười nhạt một tiếng, đứng dậy kéo mở rương hành lý, lấy từ bên trong ra một cái bánh mì nhỏ ném sang: "Ăn chút đồ đi, chờ lát nữa bọn họ thu dọn xong sẽ bảo chúng ta ăn cơm."
Cố Tân im lặng mở túi đựng, lại nghe cô ta nói: "Sau này bớt làm mấy chuyện thiếu não lại, đừng chọc đến vị đại gia kia." Đương nhiên Tô Dĩnh đang nói đến Lý Đạo. Cô ta đưa lưng về phía Cố Tân sắp xếp lại hành lý, nửa uy hiếp nửa đe dọa: "Con dao trên tay anh ta là thứ chuyên dùng để lóc xương, có thể tượng tượng ra ngay, đã từng lướt nhẹ nhàng cắt khí quản của con người, máu tươi phun ra hệt như suối..."
Miếng bánh mì bị mắc nghẹn ở cổ họng Cố Tân, nhớ đến con dao kia từng gần mình trong gang tấc, cô khẽ rùng mình sợ hãi.
Tô Dĩnh quay đầu: "Làm sao?"
"Không, không làm sao." Cô gắng sức nuốt miếng bánh mì xuống.
Ánh mắt Tô Dĩnh ranh mãnh, nén cười, lại nói nghiêm túc: "Cho nên ấy, cô cứ ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, không có Cố Duy cũng không được chọc anh ta? Con người anh ta nguy hiểm khó lường, tính tình bất định, mấu chốt là trên người treo vài mạng người đấy, trong đó có cả cô, đến lúc đó Cố Duy cũng chẳng cứu nổi cô."
Cố Tân nắm túi bánh mì, phần bánh còn lại không thể ăn nổi, trong miệng rất khô.
Lúc này, Tiểu Ngũ đến gõ cửa: "Chị Dĩnh, chị Tân, anh Duy gọi mọi người đi ăn cơm."
Tô Dĩnh nói vọng qua cửa: "Đến ngay." Rồi nhắc nhở Cố Tân: "Lời tôi nói cô nghe thấy không?"
"... Hả?"
Tô Dĩnh tức giận nhìn cô.
"Nghe." Cô nói.
"Cho nên sau này biết làm gì chưa?"
Cố Tân đáp: "Tôi biết."
Bấy giờ Tô Dĩnh mới hài lòng, có một tia chiến thắng vượt trội, nhíu lông mày: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Thu dọn một lúc, hai người đi đến căn phòng sát vách, căn phòng này của Cố Duy và Lý Đạo, hai người họ đẩy cái giường đơn vào sát bên tường, ở giữa dành ra vị trí để một cái bàn gỗ.
Bôn ba cả ngày, không ăn được một bữa có thức ăn ngon miệng.
Hứa Đại Vệ mượn bếp điện của bà chủ phòng trọ, Tiểu Ngũ và Kỷ Cương ra ngoài mua được rau cải và thịt cừu lưng tái, đem đổ hết tất cả đồ vào trong nồi.
Không bao lâu sau, hơi nóng bốc lên, mùi thơm tràn ra.
Mọi người rối rít ngồi xuống, Tiểu Ngũ rướn cổ nói một tiếng: "Anh, ăn cơm."
Lý Đạo đi chậm rãi từ phòng vệ sinh ra, ở trần thân trên, dùng khăn lông lau vài cái trước ngực, rồi lại quất ra sau lưng, một cánh tay đưa lên, tay kia thuận lợi vươn đến phía sau sườn, lấy khăn lông, lần lượt chà sau lưng.
Tư thế này khiến phần cơ trên cánh tay anh căng cứng, xương quai xanh càng rõ ràng, bụng gọn gàng. Anh gội đầu, trên sợi tóc ngắn cứng cáp còn dính hơi nước.
Cố Tân vội vàng đưa tầm mắt đi, chọn chỗ ngồi xa hơn một chút, ngồi giữa Tiểu Ngũ và Cố Duy.
"Ăn đi, khỏi chờ tôi." Lý Đạo nói.
Những người khác không khách khí, nhiệt tình ăn.
Anh lau người xong mặc một cái áo may ô lên người, xách chai bia cắn mở bật nắp, ngồi xuống chỗ bên cạnh bàn.
Mọi người cụng ly với anh, Lý Đạo uống trực tiếp trong chai: "Đến mức thì ngưng, đừng uống nhiều mà hỏng chuyện."
Mọi người rối rít lên tiếng đáp lại, bỏ ly rượu sang một bên, đói như sói, cầm xương cừu lên gặm.
Những người này khác một trời một vực với những người đàn ông Cố Tân từng tiếp xúc, so ra thì thô lỗ hơn, cậy mạnh hơn, không chú ý ăn mặc, đây vốn dĩ là đi ngược lại hoàn toàn vời quỹ đạo cuộc sống của cô, cho nên trong lòng cô tích trữ đầy sự phản kháng.
Xương lưng cừu cô chưa từng ăn qua, càng không thể nào cầm tay gặm cắn trước mặt cả một bàn ăn đầy người xa lạ, không biết làm sao dạ dày lại quấy phá, ngoài việc ăn chút rau cải trong nồi ra thì cô không thể làm gì khác.
Liếc mắt thoáng một cái, trong bát có một khúc xương, thịt cừu mềm mại bọc ở phía trên, đúng lúc cầm đũa là có thể gắp lên.
Cố Tân nghiêng mặt sang một bên, Cố Duy cười nịnh nọt: "Ăn miếng thịt đi, ăn hết thức ăn đi thỏ con."
Cố Tân không nói, anh ngượng ngùng sờ mũi một cái, lần nữa đưa đũa mò tìm trong nồi, cuối cùng lựa được vài khúc xương đều, phần nhiều thịt bỏ vào trong bát cô.
Tô Dĩnh nhìn anh làm việc, không vui: "Anh cũng thiên vị quá đấy, của em đâu?"
"Tay em không với tới?"
Tô Dĩnh nói: "Tay cô ấy không với tới?"
"Đừng có phiền nữa."
"Cố Duy, em thấy anh chán sống rồi."
Cố Duy liếc cô ta một cái, vội vàng cung kính gắp cho cô ta hai phần, nói lấy lòng: "Anh còn muốn sống đây, nữ hiệp tha mạng, mau ăn đi." Anh ngồi xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Đều là tổ tông, đều là tổ tông cả, tôi không chọc nổi ai."
Hai người họ anh tới tôi đi, không giống như tức giận, mà như đang tán tỉnh.
Cố Tân dời ánh mắt sang chỗ khác, Tiểu Ngũ bên cạnh rót cho cô cốc nước canh: "Chị Tân chị ăn đi, đừng khách sáo." Cậu ta chu môi bóng loáng, lên tiếng, lộ ra nụ cười trẻ con.
"Cảm ơn." Cố Tân nói.
Đúng lúc ấy đối diện với vài người đàn ông đang nói chuyện, Lý Đạo hỏi: "Tiền mặt trong tay đủ dùng không?"
Chuyến đi này tiền ra đều do Kỷ Cương quản lý, anh ta thầm tính mẩm trong bụng: "Những phần kia chuyển đi ra ngoài không có cách nào dùng, tôi còn có cái thẻ, đến Bộc Viễn có thể lấy một ít, trên đường chắc đủ dùng."
"Sợ gì chứ." Tiểu Ngũ lớn gan, không đầu không đuôi nói một câu: "Đến lúc đó làm thêm một chuyến không phải được à?"
Trên bàn cơm lập tức im lặng như tờ, không hẹn mà cùng nhau nhìn Lý Đạo.
Lý Đạo ở bên kia như không nghe thấy, rũ mắt, gắp từ trong nồi một khúc xương thịt lớn bỏ vào bát của mình.
Tiểu Ngũ biết rằng mình vừa lỡ lời, cười khan vài tiếng: "Em không có ý đó, ý là... Trên đường em cũng nên tiết kiệm chút tiền."
Lý Đạo vẫn không lên tiếng.
Tiểu Ngũ đứng dậy nịnh nọt, "Anh, uống bia nữa không? Em rót cho anh."
"Cậu ngồi đi." Lý Đạo hạ cằm xuống.
Tiểu Ngũ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nghe lời ngồi lại chỗ.
Giọng nói Lý Đạo trầm ổn; "Lần thứ hai nhắc đến chuyện muốn làm thêm một chuyến phải không?" Không đợi cậu ta đáp, anh vẫn nói chậm rãi: "Trước lúc chị cậu mất đã giao cậu cho tôi, trước khi làm tôi cũng hỏi qua ý kiến của cậu, mới gọi cậu theo tôi..."
"Anh." Nhắc đến chị gái, ánh mắt Tiểu Ngũ hơi u ám: "Anh đi đâu em đi theo đó."
Lý Đạo gật đầu một cái, "Vậy thì kiềm chế cái suy nghĩ đó lại." Tay anh cầm xương, cắn một miếng thịt cừu mềm mềm: "Còn chưa nói một cách chính thức, mối quan hệ ngày hôm qua tôi xây dựng coi như mất toi. Lăn lộn gần nửa đời người, cũng muốn nếm trải một chút cuộc sống của người bình thường, nguồn gốc tài sản của Quách Thịnh tôi nắm không ít, hắn không thể nào bỏ qua cho tôi, cho nên bất đắc dĩ mới chọn con đường này."
Câu nói sau là để nói với mọi người.
Không ai tiếp lời, đều cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Cách ăn của Lý Đạo không xem là ưu nhã, khuỷu tay tựa hẳn lên đầu gối, đầu ngón tay bóng loáng, tốn sức lần lượt ăn xương cừu.
Anh cười một tiếng: "Thật ra thì chuyện rửa tay gác kiếm này mẹ kiếp nó chả khác gì việc cai thuốc cả, nghiện thuốc lá thì còn chịu đựng cho cơn qua đi, dục vọng cũng dần dần phai nhạt." Lý Đạo hơi ngừng một lúc, nói vòng vo mưa gió: "Hôm nay tôi trịnh trọng nhấn mạnh lần nữa, không theo tôi, thì cánh cửa bây giờ vẫn còn mở rộng, một khi đã quyết định theo tôi, sau này nếu như phát hiện có người lại giở trò cũ, đừng trách tôi..."
Đột nhiên anh không nói nữa, không biết từ đâu đó ở phần thân dưới rút ra một con dao. Anh nắm cán dao, dùng nó cắm vào khe hở trong khúc xương cừu, cạy một cái, gần như nghe được tiếng vang nhỏ, hai khúc xương bị gãy lìa nhau.
Cố Tân nhìn con dao kia không chớp mắt, chỉ thấy thân dao sạch bóng loáng, lưỡi dao vô cùng sắc bén.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến câu nói trước đó của Tô Dĩnh, cảm giác nhát dao ấy như găm vào trong xương mình, tay cô mềm nhũn ra mà chẳng có lý do, bát đũa đột nhiên rơi xuống chạm vào cốc nước chanh, toàn bộ thức ăn văng đầy lên vạt áo trước ngực cô.
Mọi người quanh cái bàn kinh ngạc nhìn về phía cô, người ở đối diện cũng đưa mắt qua, nói chuyện không liên quan đến cô nhất, không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
Vài giây sau, Tô Dĩnh phụt cười một tiếng, nhịn một chút, ôm bụng không thể nào nén lại được.
Cố Duy vỗ vào đầu cô ta ý cảnh cáo, nói khẽ: "Em lại nói gì với con bé?"
Tô Dĩnh cười không nói nên lời.
Cố Tân đứng bậy dậy, không nhìn thấy bất cứ ai, cúi đầu bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng khép lại, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Tô Dĩnh, không biết cô ta nói cái gì, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Bầu không khí vừa rồi còn rất căng thẳng, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Hai gò má cô đỏ bừng, cắn chặt cánh môi dưới, mở vòi nước, bực tức xoa xoa vạt áo trước ngực.
Lúc này có người đẩy cửa đi vào, cô giương mắt từ trong gương nhìn sang, đó là Lý Đạo.
Cố Tân vô thức lui về bên cạnh.
Lý Đạo tiện tay đóng cửa, dưới vòi nước chưa kịp đóng anh rửa con dao.
Thực ra thì phòng vệ sinh này không xem là nhỏ, nhưng anh vừa bước vào, cô lập tức cảm thấy không gian ngột ngạt, không khí trở nên khan hiếm.
Cố Tân lau tay, xoay người muốn chạy đi.
"Chờ một lát đã." Lý Đạo bỗng nhiên nói.
Cô không thể làm gì khác hơn là đứng lại, thấy Lý Đạo khom người, ánh mắt ở trong gương nhìn vết bẩn trước ngực cô, chớp mắt một cái, sau đó mở miệng: "Giúp một việc."
"... Hả?"
Ngón tay sần sùi của Lý Đạo nắm lưỡi dao, hướng cán dao về phía cô: "Cầm giúp tôi một lúc."
Cố Tân ngẩn người, nhất thời không dám nhận.
"Sợ?" Lý Đạo cười nhạt, "Sợ cái gì?"
Cố Tân dè dặt hít một hơi, rồi nhận lấy, không ngờ con dao này lại có vẻ nặng hơn so với khi nhìn bằng mắt, cán dao là thứ kim loại nặng trịch, có vẻ như dùng lâu, cầm không thô cứng.
Lý Đạo chà vài cái lên cục xà phòng, bắt đầu rửa tay.
Anh nói: "Dao găm dù sắc bén thế nào, thì khi cắt cổ máu cũng không phun ra khoa trương đến mức đó đâu."
Tầm mắt Cố Tân từ con dao trong tay di chuyển lên trên, không biết có ý gì: "..."
"Cắt chính xác vào động mạch chủ thì máu mới phun ra như suối được."
Cố Tân: "..."
"Cô tin lời Tô Dĩnh nói?"
Cô mím môi, không biết nên đáp lại thế nào, rất sợ mình sẽ chạm vào điều cấm kỵ của anh, thế là do dự: "Tôi tin?" Thấy anh nhìn thẳng cô: "Hay là... không tin?"
Lý Đạo nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, chống lên bồn rửa tay, bỗng nhiên cất tiếng cười lớn.
Anh bỗng cảm thấy, trong cái cuộc sống chạy trốn này, có một cô gái ngốc giải sầu, cũng rất thú vị đấy chứ.
Dĩ nhiên Cố Tân không biết anh đang nghĩ gì, trên mặt không biểu cảm, trong lòng thì đã sớm lăng trì anh mấy lần rồi.
Cả nửa ngày sau Lý Đạo mới ngưng cười, nhận lấy con dao: "Vậy thì cô cứ tin thế đi."
Cố Tân: "..."
"Biết vụ án ngôi mộ trong túp lều không? Đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ." Anh đột nhiên khom người, sát lại gần lỗ tai cô: "Tôi làm đấy, dùng con dao này."
Ngay sao đó lại cười lớn tiếng.
Một luồng hương mùi dầu gội đầu giá rẻ hòa lẫn với mùi của người đàn ông cực kỳ xa lạ xộc tới, cả người Cố Tân tê rần, mông dựa lên bồn rửa tay, bả vai không tự chủ rụt lại.
Nói trắng ra thì, những lời nói vừa rồi của Tô Dĩnh thực sự hù dọa cô, sau đó từ từ tiêu hóa, cảm thấy ngạc nhiên về mình, bọn họ là loại người lăn lộn, trên người treo vài mạng người là điều có thể. Nhưng câu nói lúc nãy của anh, đừng nói cô vốn dĩ không nghe qua, càng không dám tin, dáng vẻ kia rõ ràng đang xem cô như một con chó con mèo nhỏ, trêu chọc đùa giỡn.
Cố Tân không mạnh không nhẹ đẩy anh một cái, giương mắt giận dữ nhìn anh, trong lòng nghĩ thầm ánh mắt này thật lợi hại, có phải nên thu hồi lại rồi hay không, cứ như muốn đặt vào trong mắt người khác, nhưng là một mùi hương khác.
Lý Đạo đứng thẳng dậy, độ cong bên khóe môi vẫn chưa thu hồi.
Thấy đôi mắt tròn của cô trợn nhìn mình, hàng lông mi nhấp nháy, trong đôi mắt mang chút ánh sáng, tựa như cất giấu một dòng sông thanh tuyền.
Giận không thấu, ngược lại còn thêm phần kinh sợ, vừa đáng yêu vừa hờn dỗi.
"Cho nên đừng có chọc tôi." Anh nhìn cô một lúc, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành vòng tròn, búng trán cô: "Sau này phục tùng chỉ huy."
Động tác này quá thân mật, giọng lại thấp, không hề tương xứng với hình tượng hung thần ác sát trước đó.
Cố Tân sững sốt một lúc, trong lòng có chút cảm giác lạ lùng, người này tâm trạng bất ổn, không biết đâu mới là bộ mặt thật của anh.
Lý Đạo xoay người đi ra ngoài, đến cửa gặp Cố Duy đi vào, anh vừa cười, vừa vỗ vai anh ta: "Em gái này của cậu, thật vẫy gọi đau thương cho người khác."
Cố Duy đánh tay anh rớt xuống, giơ ngón giữa, "Cứ giữ lại sức làm con bé đau đi."