Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 64




Hai tuần trôi qua, đêm Giáng Sinh đã đến.

Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, một nhóm người tụ tập tại nhà Otto để đón Giáng Sinh. Vì công việc bận rộn, Lý Huệ không thể cùng Otto về Áo nên anh ta ở lại Paris để đón lễ. Léa và Opale cũng từ Bordeaux đến. Lúc này, cô bé đã say rượu vì lén uống rượu vang, đang nhảy nhót khắp phòng khách, ôm một cây thông nhỏ chạy lung tung, một mình khuấy động không khí lễ hội lên đến cao trào.

Trên bàn ăn, mọi người trò chuyện bằng bốn thứ tiếng khác nhau, nhưng không khí lại chẳng khác gì một cuộc gặp gỡ quốc tế quan trọng.

Với trình độ tiếng Trung hiện tại của Navarre, anh vẫn chưa thể hoàn toàn diễn đạt tự do bằng tiếng Trung, nên thỉnh thoảng xen vào vài câu tiếng Pháp. Nhưng anh là người duy nhất mà Bạch Nhung từng gặp có thể pha trộn hai ngôn ngữ này mà không làm người khác khó chịu. Có lẽ là do khí chất và ngoại hình của anh, hoặc có thể là giọng nói quyến rũ của anh… tất cả mọi thứ trên người anh đều rất hợp lý.

Nhưng có một chuyện khác thì thật buồn cười.

Bạch Nhung và Lý Huệ bàn luận về ẩm thực Pháp, sau đó không biết sao lại tranh luận về ẩm thực quê nhà của mỗi người, bắt đầu so sánh món ăn Quảng Đông và Chiết Giang.

“Hừ, cá giấm Tây Hồ của các cậu dở tệ, thực sự rất khó nuốt, lại còn đắt, mình chẳng hiểu sao nó lại được coi là món ăn nổi tiếng…”

“Cảm ơn lời nhận xét, người bản địa tụi mình cũng ít khi ăn món đó. Nói thật, chim bồ câu quay ở quê các cậu mới thực sự có mùi tanh khó chịu…”

“Đó là vì cậu không biết cách ăn thịt bồ câu!”

Rồi hai người bắt đầu công kích vùng miền, mỗi người nói bằng tiếng địa phương của mình, một người nói tiếng Ngô, một người nói tiếng Quảng Đông.

Ban đầu, khi cả hai nói tiếng phổ thông nên Navarre còn có thể xen vào vài câu, nhưng sau đó anh bắt đầu nghi ngờ về trình độ của giáo viên tiếng Trung của mình vì không hiểu nổi một câu nào.

Bạch Nhung vẫn có thể hiểu tiếng Quảng Đông của Lý Huệ, nhưng Lý Huệ thì không hiểu tiếng địa phương của Bạch Nhung.

Thế nên, trong cuộc chiến ngôn ngữ, Bạch Nhung chiếm ưu thế, nhưng lại thua trong cuộc tranh cãi về ẩm thực.

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng hai người phát hiện ra điểm chung của mình là không quan tâm đến ngày lễ phương Tây này, nên sau bữa ăn họ mang trái cây ra ban công cùng trò chuyện.

*

“Này, tay cậu rốt cuộc là sao rồi? Còn có thể thi đấu bình thường không?” Lý Huệ dựa lưng vào ghế nằm, đung đưa đôi chân, ngắm nhìn khung cảnh lễ hội rực rỡ bên dưới lan can rồi liếc nhìn Bạch Nhung.

“Bác sĩ nói hồi phục khá tốt, nhưng ông ấy khuyên mình giai đoạn này vẫn nên tập trung vào việc tập phục hồi chức năng, không nên tập đàn quá nhiều.”

Lý Huệ cười nghi ngờ, “Cậu nói vậy dễ khiến người ta nghi ngờ là cậu đang lười biếng.”

“Mình có thể lười biếng được sao? Ông Gruber không biết tay mình từng bị thương, luôn thúc giục mình tập đàn, mình đang căng thẳng lắm đây. Bây giờ mình chỉ hy vọng ông ấy đừng về Paris quá sớm sau chuyến lưu diễn, nếu không, ngày tháng khổ cực của mình sẽ bắt đầu.”

“Cậu cứ nói thật với ông ấy đi.”

“Không được, như vậy gia đình mình sẽ biết.”

“Đến khi cậu về nhà ăn Tết, dù sao bố mẹ cậu cũng sẽ biết thôi. Mấy người học âm nhạc các cậu từ nhỏ đến lớn làm gì tránh được việc biểu diễn Tết? Haha, dù bên ngoài có vẻ vang thế nào, về nhà cũng phải biểu diễn ‘Canon’ cho họ hàng nghe.”

“…”

Bạch Nhung im lặng nhìn Lý Huệ, cho đến khi đối phương cười có phần gượng gạo.

Lý Huệ ho khan, rồi cúi người lại gần, “Nói thật, sao lúc đó cậu không kiện Morreau? Phải để hắn ngồi tù hai ba năm mới đáng! Quá ghê tởm.”

Bạch Nhung ngạc nhiên nói: “Tất nhiên không thể làm ầm lên ra tòa, như vậy chẳng phải ai cũng biết hay sao? Việc hoãn cuộc thi mấy tháng là điều chưa từng xảy ra, bên ngoài đều tò mò, nếu lúc này họ biết một trong các thí sinh gặp chuyện, mà còn liên quan đến nhà tài trợ, mọi người sẽ nghĩ sao? Giải quyết riêng là tốt nhất. Cậu biết đấy, cuộc thi quốc tế nổi tiếng thế này yêu cầu công bằng và minh bạch rất cao, thậm chí thầy Gruber vì là giáo viên của mình mà không làm giám khảo.”

Lý Huệ ngẫm nghĩ, “Ồ! Vậy cậu tính toán khá kỹ rồi… Hừ, chỉ trách mình lúc đó không có mặt, nếu không mình chắc chắn sẽ tát cho gã đàn ông trung niên đó một cái.”

“Khụ khụ, thực ra Léa đã tát rồi…” Bạch Nhung nhớ lại, “Hình như là tát hai cái liền, lúc nghe kể mình cũng sốc lắm, Léa nhìn thì yếu ớt vậy mà…”

Lý Huệ ngồi thẳng dậy, “Nhưng tên khốn đó chỉ bị điều đi Nam Mỹ là xong à? Mình vẫn cảm thấy bắt hắn lao động khổ sai ba năm là chưa đủ! Phải mười năm, hai mươi năm! Tốt nhất là…”

Bạch Nhung ngừng một chút, khẽ nói: “Navarre nói Morreau bị phái đến một thành phố sa mạc ở Chile, tuy gần biển và là thành phố du lịch nhưng khí hậu địa phương rất khô hạn, ừm, đã 400 năm không có mưa. Morreau bị hen suyễn, sống lâu trong khí hậu sa mạc nhiệt đới như vậy… chắc là không dễ chịu đâu.”

Lý Huệ cười phá lên.

Cười xong, cô ấy lại chợt nhớ ra điều gì, huých nhẹ vào tay Bạch Nhung, nháy mắt nói: “Vậy, Tết này cậu về nhà một mình à?”

“Tất nhiên, không thì sao?”

“Navarre không về Trung Quốc cùng cậu à?”

Bạch Nhung vừa vô tình ăn một quả nho, “Cậu nghĩ gì thế, mình với anh ấy… quan hệ còn chưa nghiêm túc đến vậy, sao có thể gặp bố mẹ. Giai đoạn này tạm thời chỉ có thể bước tới đâu hay tới đó thôi.”

Vừa nói dứt lời, cô liếc thấy bóng dáng một người đang dựa vào cửa kính.

Người đó lười biếng, dáng vẻ thong dong nhìn cô.

Bạch Nhung: “…”

Cô ho khan, lập tức đưa tay ôm đầu, tùy tiện cầm ly rượu lên, ngà ngà nói: “Tối nay mình uống nhiều quá rồi, Huệ Huệ, vừa rồi mình không nói linh tinh, đúng không? Ôi, đáng lẽ mình không nên uống nhiều như vậy, có lẽ mình đã hơi say rồi.”

Lý Huệ: “?”

“‘Đi tới đâu tính tới đó’—” Một giọng nói lười biếng vang lên.

“Trong tiếng Trung có nghĩa là gì?” Người đàn ông dựa vào ghế của Bạch Nhung, cúi xuống sau lưng cô, chống tay lên ghế, trêu đùa, “Cô Bạch thích rượu như vậy thì nên uống thêm chút nữa đi. Nào, uống tiếp đi, tôi muốn nghe xem cô còn nói thêm những lời say rượu gì nữa.”

Bạch Nhung ngượng ngùng, hạ giọng mềm mỏng, thuận tiện dựa vào tay Navarre, xoa xoa thái dương: “Thật sao? Nhưng em sợ nếu say quá sẽ ngã vào lòng anh mất…”

“…”

Lý Huệ đứng bên cạnh ôm mặt cười ngơ ngác.

Otto bước ra vừa hay thấy cảnh tình tứ ngọt ngào này thì hừ lạnh một tiếng, chen vào ngồi cạnh Lý Huệ, cũng định thể hiện vài câu tình cảm, nhưng lập tức bị Lý Huệ đẩy ra.

Otto tức giận rời đi, một mình ra đầu kia ban công hút thuốc trong gió lạnh.

*

Không lâu sau bữa tối, mọi người tụ tập lại chơi cờ, nhưng Bạch Nhung không giỏi cờ nên cảm thấy buồn chán, bèn cùng Navarre ra ngoài dạo phố.

Với kiểu học tiếng Trung cấp tốc của Navarre, Bạch Nhung lo anh chỉ nhớ ngữ pháp và từ vựng như học sinh đối phó với bài thi, không áp dụng được vào thực tế. Như thế, lâu dần anh sẽ quên hết. Vì vậy, cô quyết định trong những cuộc trò chuyện hàng ngày sẽ cố gắng nói tiếng Trung với anh nhiều hơn để luyện tập và củng cố.

Đi qua tòa thị chính, đến bờ sông, hai người ngồi trên ghế dài ngắm nhìn mặt nước lấp lánh ánh đèn trong màn đêm.

Navarre đặt tay lên lưng ghế, vô tình hay cố ý vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi nói bằng tiếng Trung: “Liliane, em chưa bao giờ kể với anh quê em ở đâu tại Trung Quốc.”

Bạch Nhung ngồi thẳng dậy, “Anh học tiếng Trung có nghe qua câu này không—’Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng?"”

“Nghe hơi quen. Là Tô Châu và Hàng Châu à?”

“Đúng rồi, đều là quê em. À, nhắc đến tục ngữ, em cũng muốn dạy anh vài câu thành ngữ…”

Đang nói chuyện, một chú mèo trắng nhỏ bất ngờ nhảy ra từ gốc cây, không biết là của ai, quanh bờ sông toàn là các cặp đôi yên tĩnh, chẳng ai đến tìm nó.

Bộ lông mèo trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh đèn phản chiếu từ mặt sông, đẹp lung linh như bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Bạch Nhung lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay phải vuốt ve chú mèo nhỏ, “Nhìn này!”

Với Bạch Nhung, việc nuôi mèo là không thể, mẹ cô hay Dư Chân Nghệ không thể chấp nhận mèo, chính cô cũng không có thời gian hay tinh thần để chăm sóc, chỉ có thể tranh thủ vuốt ve một chút cho thỏa.

Chú mèo đảo đôi mắt long lanh tròn xoe, cô không kiềm được mà ôm nó vào lòng vuốt ve, “Chú mèo này dễ thương quá, tiếc là của người khác… em muốn bắt cóc về nhà quá.”

Phía sau, giọng nói lười biếng vang lên: “Đúng vậy, rất đáng yêu, muốn bắt cóc về nhà để ôm mãi.”

Chú mèo tròn xoe mắt nhìn Bạch Nhung.

“Trời ơi, nhìn đôi mắt này… chỉ cần đối diện một cái là trái tim em như tan chảy rồi.”

“Trái tim anh cũng bị ánh mắt này đánh gục.”

Bộ lông mèo mềm mịn dưới bóng cây loang lổ ánh đèn phố phủ lên chiếc đuôi mềm mượt càng thêm dịu dàng.

Bạch Nhung nghiêng đầu, “Sao nó mềm mại thế nhỉ, anh có muốn thử vuốt ve không? Ha ha, tay em không thể dừng lại được, chỉ cần nhìn thấy nó là muốn vuốt ve mãi thôi.”

“Anh cũng vậy, lúc nào cũng muốn vuốt ve.”

— Khoan đã, sao anh ấy cứ lặp lại lời mình nói thế này?! Bạch Nhung cau mày, thầm nghĩ học tiếng Trung không phải là học như thế này…

Cô quay đầu lại với vẻ không hài lòng, nhưng nhận ra ánh mắt của anh không nhìn về phía chú mèo con mà đang lặng lẽ dõi theo cô.

Trong tầm mắt của người đàn ông, hình ảnh cô gái tóc đen da trắng đang ngồi xổm bên bờ sông nghiêng đầu vuốt ve chú mèo trắng, đúng như tâm trạng và cảm xúc mà anh vừa miêu tả.

Bạch Nhung hắng giọng, đặt chú mèo xuống, bước chậm rãi đi lại chỗ anh, ngồi xuống bên cạnh và suy nghĩ một chút trước khi nói: “Hôm nay trời khá lạnh.”

Anh nhướng mày, “Thật sao?”

“Tháng Hai anh có kế hoạch gì không? Có bận không?”

“Trước khi vào mùa cao điểm của nhà máy rượu thì không bận lắm. Em hỏi vậy làm gì?”

ạch Nhung dừng lại, nhìn ra sông rồi ngước lên bầu trời đêm, “Tháng Hai… em sẽ về nước một thời gian. Anh có muốn cùng em về Trung Quốc ăn Tết không? Anh có thời gian không?”

Anh im lặng không trả lời ngay.

Cô vội quay lại, “Nếu anh không muốn thì cũng không sao…”

“Tại sao lại không muốn? Chỉ là, với giọng điệu lưỡng lự và hời hợt của em, anh sẽ nghĩ em chỉ đang khách sáo hỏi.”

Bạch Nhung cười khúc khích, “Vậy để em trang trọng nói lại lời mời nhé? Ngài Navarre, một tháng nữa, anh có thể cùng em về Trung Quốc đón Tết không?”

“Lời mời này ngắn quá.”

Cô gái bỗng trở nên bực bội, “Đây đã xem như là ra mắt bố mẹ rồi! Anh không hiểu đâu, trong văn hóa của chúng em, điều này có ý nghĩa rất lớn… Nói chung, anh có biết con gái không thích quá thẳng thắn không? Cách nói chuyện phải ngắn gọn, hàm súc một chút.”

“Hàm súc nghĩa là gì? Có phải là nói chuyện qua loa không?”

— Anh ấy đã biết dùng từ ‘qua loa’ rồi mà vẫn chưa hiểu ‘hàm súc’ sao?

“Nói chuyện ngắn gọn không có nghĩa là qua loa. Haizz, xem ra trình độ tiếng Trung của anh vẫn còn cần cải thiện. Sau này em sẽ từ từ dạy anh thêm. Nhưng bây giờ em có thể dạy anh một thành ngữ mà em vừa nghĩ đến — ‘chỉ, đoản, tình, trường."”

Navarre vừa nghe, dù không tra từ điển nhưng anh cũng lập tức hiểu được ý nghĩa.

Thành ngữ này qua nghĩa đen của các từ đã tự mình bộc lộ hàm ý sâu sắc bên trong.

Giấy ngắn, nhưng tình lại dài.

Câu này nếu nói bằng tiếng Pháp sẽ trở thành một câu dài, gồm khoảng chục nguyên âm, khi đọc lên sẽ khá dài dòng, mất đi nhịp điệu và cần thêm từ nối vì có hàm chứa mối quan hệ đối lập: La lettre est courte, mais l’affection est profonde

Nhưng trong tiếng Trung, chỉ với vài nguyên âm là có thể nói xong, ngắn gọn mà ý vị sâu sắc, tự bản thân nó đã có một cảm giác “giấy ngắn” nghe rất đẹp.

Anh gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô gái, nhìn thẳng vào mắt cô rồi mỉm cười: “Văn hóa Trung Quốc thật thú vị, ngày mai anh muốn đến Trung Quốc ngay.”