Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 51




[ÂM THANH CỦA VIOLIN – THỨC TỈNH]

Trời tối dần.

Cô đẩy cửa sổ hướng ra đường, nhìn thấy khu phố cổ lúc hoàng hôn bắt đầu bật sáng những ngọn đèn đường màu cam, chiếu sáng những tòa nhà phong cách Baroque màu trắng khắp con phố. Những chiếc xe điện màu đỏ – trắng lướt qua mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa, đưa đám đông nhộn nhịp từ nơi này sang nơi khác.

Bạch Nhung hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tươi mới tràn vào phổi khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút. Cô vẫn cuộn mình trong chăn, lười biếng dựa vào bệ cửa sổ, đôi mắt khép hờ. Người trên phố đều mặc áo ấm mùa thu, tông màu chủ yếu là nâu, caramel, kaki – những gam màu ấm làm dịu đi sự lạnh lẽo của mùa thu sâu trong thành phố.

Cô thích khoảnh khắc khi trời tối dần, đặc biệt là vào những buổi chiều thu mưa rả rích như thế này, chờ đợi đèn trên phố bật sáng. Đây là một thành phố được bao quanh bởi rừng, tràn ngập lịch sử, âm nhạc và cây xanh, mang vẻ cổ kính và thanh lịch. Âm nhạc là linh hồn của nó, còn hoa là khí chất của nó, nhưng hiện tại Bạch Nhung chẳng có gì trong cả hai thứ đó.

Chậu hoa trên ban công trống rỗng, một góc phòng đặt chiếc hộp đựng đàn phủ đầy bụi. Phải rất lâu sau, cô mới khoác áo, rời giường và bước vào phòng khách tối tăm.

Trong nhà không bật đèn.

Ánh sáng từ đường phố chiếu vào phủ lên bàn ghế, ghế sofa và thảm trải sàn. Mọi thứ sạch sẽ và gọn gàng như thể chưa từng có ai ở đây. Ngày trước, cô đã từng nhiều lần tận hưởng tiếng vỗ tay nồng nhiệt và những bó hoa xinh đẹp trong những buổi hòa nhạc, nhưng khi về nhà vào ban đêm cô lại chỉ đối diện với căn hộ của riêng mình.

Cảm giác này cô đã quen từ lâu.

Nhưng giờ đây, cô thấy nhớ nhà. Chỉ là cô không thể đối mặt với gia đình mình, không thể nói với cha mẹ những chuyện đã xảy ra, cũng không thể trở về nước.

Trong ba tháng qua, chứng ngủ rũ không tái phát, nhưng cô bắt đầu mất ngủ. Thời tiết ngày càng lạnh, gần đây cô còn bị cảm lạnh, đúng là họa vô đơn chí, mỗi ngày sống như một hồn ma, ban ngày mơ màng buồn ngủ, ban đêm trằn trọc không yên.

Cứ đến đêm là mất ngủ, không tránh được.

Nhưng cô đã có kinh nghiệm đối phó với tình trạng này: chỉ cần cố gắng ngủ thêm vài giờ, dù chỉ hai tiếng, ngày hôm sau tỉnh dậy cô sẽ cảm thấy khá hơn.

“Cạch.”

Bạch Nhung đứng bên bàn xé vỏ thuốc, lấy ra một viên và rót nửa cốc nước ấm từ bình. Sau đó, cô về phòng, bật đèn bàn, ngồi xuống viết thư cho giáo sư Gruber.

Năm nay vì lý do đặc biệt, cuộc thi PG đã bị dời từ mùa thu như thường lệ sang cuối tháng 1 năm sau, chung kết sẽ diễn ra vào tháng 2. Dường như số phận đang âm thầm dẫn dắt, một sự ám chỉ nào đó. Nhưng Bạch Nhung không chắc liệu mình có còn cơ hội hay không.

Cây đàn của cô đã hoàn toàn bị hỏng, may mắn là cô vẫn còn một cây vĩ cầm cất tại nhà ông Gruber. Đó là món quà từ một hội vĩ cầm cổ của Ý trao tặng sau khi cô giành huy chương bạc tại cuộc thi MHH vài năm trước, một cây đàn trị giá cả triệu euro mà cô được sử dụng lâu dài. Tuy nhiên, vì quen sử dụng cây đàn cũ chỉ trị giá vài chục ngàn đô, cô đã cất cây đàn quý giá này trong két sắt tại nhà ông Gruber, chỉ sử dụng trong những buổi biểu diễn lớn.

Đó thực sự là may mắn, nếu cây đàn bị hỏng cách đây ba tháng là cây đàn quý, cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Những rắc rối không chỉ dừng lại ở chiếc đàn. Khi cô từ Paris đến Vienna, trước khi lên máy bay, vì mang theo quá nhiều nhựa thông nên bị an ninh sân bay thu giữ. Tất cả đều là nhựa thông chất lượng cao từ Nhật. Mọi chuyện rắc rối đều ập đến với cô.

“Haizz —”

Viết xong bức thư đầy dối trá gửi cho ông Gruber, Bạch Nhung đổ mình xuống ghế sofa, nhìn lên trần nhà thở dài một hơi.

Giáo sư của cô gần đây bận rộn với các chuyến lưu diễn, ông vẫn chưa biết cô bị thương ở tay vì cô giấu kín, cũng không biết cô đã xin nghỉ học một năm.

Ông vẫn thường xuyên gửi thư hướng dẫn cô chuẩn bị cho cuộc thi. Bạch Nhung không thể lộ địa chỉ của mình, nên mỗi khi nhận được thư, cô đều nhờ Dư Chân Nghệ chuyển tiếp đến Vienna, mỗi lần trao đổi thư từ đều rất phiền phức.

*

Bạch Nhung chưa bao giờ tiết lộ tung tích của mình cho Lý Huệ, cô hoàn toàn không tin vào miệng lưỡi của cô bạn này. May mắn thay, Lý Huệ đã trở về Hồng Kông được vài tháng, cuộc sống bận rộn nên không có thời gian dò hỏi quá nhiều về cô, chỉ biết cô đang nghỉ ngơi sau khi bị thương.

Lần trước, trước khi rời Paris, cuộc nói chuyện qua điện thoại với Lý Huệ thật ấn tượng —

“Vậy, tay cậu không sao chứ?”

“Ừ, chỉ cần chờ hồi phục thôi.”

Bạch Nhung giải thích sơ qua về những gì đã xảy ra, nghĩ rằng có thể kết thúc cuộc gọi, nhưng lại nghe thấy tiếng cô bạn bên kia điện thoại nghẹn ngào, run rẩy: “Vậy… cậu nói là, hai người các cậu cứ thế chia tay sao…”

“?”

Bạch Nhung xoa trán, bắt đầu an ủi bạn qua điện thoại: “Huệ Huệ, thực ra chuyện này không có gì to tát, rất bình thường thôi mà…”

“Nhưng rốt cuộc cậu nghĩ gì thế? Sao lại chia tay mà không nói lời nào với người ta?”

“Mình… mình không nghĩ gì nhiều… chỉ là chuyện tự nhiên thôi, cậu đừng phản ứng mạnh như vậy.”

Lý Huệ ở đầu dây bên kia lau nước mắt, giọng buồn bã: “Lần trước mình buồn thế này là khi xem ‘Romeo và Juliet’ trong nhà hát. Mình chịu đựng nỗi đau tình yêu đủ rồi, mình không muốn nếm trải nó lần nào nữa!”

“…”

*

Hiện tại, căn hộ mà Bạch Nhung đang ở là của một nghệ sĩ harp gốc Hoa trong dàn nhạc — tên là Thư Tịch, người này có một căn nhà ở Vienna nhưng hiếm khi về ở, thỉnh thoảng về qua đêm. Gần đây cô ấy bận lưu diễn khắp nơi nên cho Bạch Nhung thuê lại.

Căn nhà rộng lớn và trống trải, nội thất còn mới, không có chút hơi thở của cuộc sống, sống ở đây lạnh lẽo vô cùng, nhưng Bạch Nhung chẳng có gì để phàn nàn, cô chỉ muốn tạm rời xa Paris, không ở lại bất cứ nơi quen thuộc nào.

Buổi sáng, cô sẽ đứng trước gương, theo chỉ dẫn của bác sĩ nhấc tay lên, cô nhận thấy các khớp gần vết gãy đã linh hoạt hơn rất nhiều.

Nhưng đêm qua cô không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhận ra mình đã ngủ thiếp đi trong lúc vẫn còn mặc quần áo. Giờ đây, chiếc áo len nhăn nhúm và xấu xí ép chặt vào người cô sau một đêm dưới chăn.

Cô giơ tay, từ từ và khó khăn cởi chiếc áo len ra.

“Sột soạt”, luồng tĩnh điện làm tóc cô dựng đứng, như những cọng rong biển bồng bềnh trong không khí.

“…”

Bây giờ, khi cô nhìn vào gương, cuối cùng cũng chú ý đến gương mặt của mình, không khỏi giật mình.

Khuôn mặt trong gương nhợt nhạt với hốc mắt hơi hõm vào cùng ánh mắt trống rỗng và quầng thâm mờ mờ dưới mắt… Sao lại trông thảm hại thế này?

Nhìn cái bộ dạng ma quái trong gương, sống mũi cô cay cay, nhưng cuối cùng cô cũng cố kìm nén cảm xúc.

Cô nhận ra chính cô đã không còn thích bản thân nữa.

Vậy nên trong hoàn cảnh này, đương nhiên sẽ chẳng còn ai thích cô nữa.

*

Buổi sáng, khi Thư Tịch ăn sáng xong trở về, cô thấy Bạch Nhung đang trang điểm cẩn thận trong phòng.

Gần đây dàn nhạc đang lưu diễn khắp châu Âu, giờ đang dừng lại ở Vienna, chủ nhà cần về ở vài ngày. Khi đi qua phòng của Bạch Nhung, Thư Tịch lùi lại một bước, dừng lại ở cửa, hỏi: “Cô sao vậy?”

“Tôi sắp ra ngoài.”

Thư Tịch nhìn đồng hồ, giọng nói càng tỏ ra nghi ngờ: “Hôm nay cô không chỉ trang điểm mà còn dậy sớm nữa?”

Bạch Nhung mở nắp mascara, cúi người sát gương, giọng đầy bất lực: “Tôi phải đi giao bản nhạc cho người của công ty phim, họ đã tìm người thu âm demo piano nhưng nhà sản xuất và đạo diễn không hài lòng.”

Người đứng ở cửa ngạc nhiên khi nghe vậy, “Ồ, nếu cô không nói thì tôi đã quên mất cô là sinh viên khoa sáng tác rồi. Nhưng tôi nhớ lần trước cô nói bài hát đó không có vấn đề gì mà?”

“Haizz, tôi cũng không biết lý do.”

Thư Tịch vẫn chưa rời đi, nhìn Bạch Nhung dùng tay trái cẩn thận ấn vào mí mắt dưới — do động tác lóng ngóng mà trông có vẻ vụng về, cô ấy chần chừ nhắc nhở: “Cô nên nhanh chóng tập phục hồi chức năng, trở lại dàn nhạc và tham gia biểu diễn mới là điều quan trọng nhất.”

“Tôi vẫn đang tập, được chứ? Cảm ơn cô đã quan tâm, cô đã nhắc nhở tôi rất nhiều lần rồi.” Bạch Nhung thở dài, bắt đầu thoa son môi, nói với giọng lấp lửng, “Nhưng tôi có thể làm gì khi trở về? Đảm nhiệm vị trí thổi kèn trong dàn nhạc à? Ai có thể giúp tôi xin một vị trí như vậy không?”

“…”

*

Buổi chiều thu, bầu trời âm u như đã vào buổi tối.

Bạch Nhung đến quán cà phê bên ngoài tòa nhà công ty điện ảnh, chờ đợi vị giám đốc âm nhạc sau khi kết thúc cuộc họp để nói chuyện trực tiếp với ông ta.

Dưới tán cây, những chiếc lá khô vàng rơi lả tả.

Cô ngồi ở quán cà phê ngoài trời nhâm nhi cà phê, từ từ múc từng muỗng bọt dày đặc, ngọt đến mức muốn nôn.

Dù cô đã uống thuốc nhưng tình trạng cảm lạnh không có dấu hiệu cải thiện, cổ họng không chỉ đau mà đêm còn ho.

Cô không có tâm trạng làm gì, chỉ biết nhìn lên bầu trời mây trôi lơ lửng.

Cô đội một chiếc mũ beret bằng nỉ họa tiết kẻ ô vuông, màu nâu và trắng đan xen. Dù là ngày âm u, nhưng chiếc kính màu nâu thời thượng vẫn nằm trên sống mũi cô cùng với quần ống dài đang thịnh hành từ những năm năm mươi… Bộ trang phục này trông thực sự khác biệt so với thường ngày, tràn đầy sức sống và rực rỡ, cuối cùng không còn giống một con ma nữa. Cô rất hài lòng khi soi gương.

Khi cúi đầu chuẩn bị uống hết cà phê và rời đi, ánh mắt cô bỗng dừng lại.

Bạch Nhung thật sự không thể ngờ —

Cô lại gặp lại người mà đáng lẽ đã quên trong một ngày bình thường và bất ngờ như vậy.

Thật may mắn, sau vài tháng, lần đầu tiên cô trang điểm kỹ lưỡng khi ra ngoài lại gặp anh, không để anh thấy dáng vẻ yếu đuối bệnh tật của mình.

Nhưng Bạch Nhung không hiểu, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chuyện mùa hè ở Áo vẫn chưa giải quyết xong, lần này lại đến để xử lý sao?

Người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt vẫn mang phong thái xuất chúng như thế, chiếc áo khoác đen và dáng người cao ráo nổi bật giữa những người đàn ông khác.

Anh bước ra từ tòa nhà, tiến về phía chiếc xe bên đường, chăm chú lắng nghe trợ lý bên cạnh nói.

Bạch Nhung nhớ lại bức thư mình đã gửi đi bỗng cảm thấy lúng túng.

Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi, chiếc ghế phát ra tiếng “két” chói tai.

Trong lúc anh từng bước đi về phía cửa xe, ánh mắt họ vô tình chạm nhau qua những chiếc lá rơi bay tán loạn.

Một giây —

Đôi mắt quen thuộc, ánh nhìn không thể nào xóa nhòa trong ký ức…

Hỏng rồi!

Cô chắc chắn anh đã nhìn thấy cô.

Tim cô loạn nhịp, mắt đảo lia lịa, quay người đi nhanh, hơi thở không thể kiểm soát.

Nhưng chưa đi được vài bước, cô bỗng nhận ra dường như có điều gì không ổn…

Thế là cô dừng lại, từ từ quay đầu.

Quả thật, người đàn ông vừa rồi không có bất kỳ động thái dừng lại, đến gần hay nghi ngờ nào, anh chỉ tiếp tục tiến về phía cửa xe, thái độ như thể chỉ là một người qua đường.

Tài xế mở cửa xe cho anh, sau đó, anh ngồi vào ghế sau, động tác thuần thục, phong thái tao nhã và điềm tĩnh như thường lệ.

Chiếc xe lăn bánh.

Đám lá vàng rơi xuống đuôi xe. Chỉ sau nửa phút, cuộc gặp gỡ đã kết thúc.

Giữa cơn gió lạnh của mùa thu, cô gái vẫn đứng ngây ra ở đó, hai vai trĩu xuống. MMột lát sau, trên gương mặt mới hiện ra chút vẻ lúng túng và trầm ngâm, hai tay không biết nên để đâu.

Anh không nhận ra cô…

Hay là, anh đã quên cô rồi?