Editor: Mướp
Hai cơ thể im lặng đứng lặng lẽ bên cửa sổ hành lang bệnh viện.
Bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ đầy mây đen, những cành cây trơ trụi lá rụng cũng bị gió thổi đung đưa, một trận mưa lớn đang ập đến.
Không khí im lặng đến mức ngột ngạt.
Chung Từ cảm thấy hơi cay đắng quay đầu nhìn Khúc Úy.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến mặt cô càng thêm ảm đạm và u ám, vốn dĩ cô đã gầy nhưng giờ đây trông cô càng thêm mong manh, dễ bị tổn thương hơn.
Khúc Úy im lặng nhìn gió mưa ngoài cửa sổ, cô thật sự không ngờ rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy Trần Phương Du.
Chỉ vài giờ trước, Trần Phương Du xảy ra tai nạn ở gần công ty của cô.
Muốn đi qua đường cần phải sử dụng đường hầm hoặc cầu vượt, có lẽ do Trần Phương Du không biết hoặc cũng có lẽ do tinh thần không ổn định nên bà ấy cứ vậy mà băng qua đường rồi bị một chiếc ô tô đối diện đâm phải.
Lúc đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi...
Khúc Úy vừa mới gặp Trần Phương Du được một lát mà bà đã nằm an tĩnh ở đây rồi, không có bất cứ dấu hiệu sinh tồn nào.
Mấy giờ trước vẫn là một người sống khỏe mạnh, bây giờ lại đột nhiên không còn tồn tại nữa.
Nghĩ đến đây cơ thể cô không khỏi run rẩy.
Chung Từ không đành lòng, từ từ tiến lại gần rồi ôm Khúc Úy vào trong lòng.
Hắn dịu dàng vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi nói: "Đừng sợ, anh luôn ở bên em."
Khúc Úy ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Chung Từ, cô quá mệt mỏi, thật sự cần sự hỗ trợ. Cô dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc vỡ.
Cô có sai không?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Dù cô có hận gia đình này đến đâu thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn Trần Phương Du chết đi.
Nước mắt của cô thấm ướt chiếc áo màu xanh nhạt của Chung từ.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Khúc Úy thực sự không thể chịu nổi.
Lúc này, một vị bác sĩ đi đến, có lẽ là thấy nhiều cuộc sinh ly tử biệt rồi nên anh ta nói với giọng điệu rất máy móc: "Người nhà của Trần Phương Du đúng không, xin hãy đến làm thủ tục."
Khúc Úy rời khỏi vòng tay của Chung Từ, cô khẽ gật đầu.
Chung Từ muốn đi chung với cô nhưng Khúc Úy lại nói: "Anh chờ tôi ở đây đi, tôi đi một mình được."
Chung Từ không nài nỉ: "Vậy anh chờ em ở đây."
Khúc Úy ừ một tiếng, sau đó rời khỏi cùng bác sĩ.
Tuy nhiên Khúc Úy vừa rời đi, chiếc điện thoại luôn im lặng chợt đổ chuông.
Người gọi là Thẩm Dung Dữ.
Chung Từ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái tên đó hồi lâu, cuối cùng hắn cũng biết vì sao Khúc Úy lại ở bên người đàn ông này, nội tâm anh không hề phức tạp, nếu hắn làm điều đó sớm hơn với anh ta thì...
Vậy Khúc Úy sẽ thuộc về hắn không?
Đáng tiếc, cuộc đời không có chữ nếu.
Ánh mắt Chung Từ ảm đạm đi, nhưng sau đó lại dần dấy lên một ngọn lửa.
Không có nếu nhưng chưa chắc đây sẽ là kết quả cuối cùng đúng không?
Chung Từ nhấc điện thoại và ấn nút trả lời.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Dung Dữ không biết sự tình, trực tiếp hỏi: ""Úy Úy, em đâu rồi?
Chung Từ mấp máy môi, thản nhiên nói: "Chúng tôi đang ở trong bệnh viện."
...
Thẩm Dung Dữ sửng sốt, anh im lặng vài giây rồi hơi kích động hỏi: "Bệnh viện? Cô ấy xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy không sao."
Thẩm Dung Dữ cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng...
"Anh là ai? sao lại nghe điện thoại của cô ấy."
Chung Từ khẽ mỉm cười, thật lâu sau hắn mới thấp giọng trả lời: "Tôi là Chung Từ."
Nói xong, hắn dứt khoát cúp điện thoaị.