Khắp nơi trong vương phủ đều đã dùng rèm bằng vải bông, Thanh Thu vén tấm rèm bông nặng trịch lên đi ra ngoài, thở dài một hơi. Nghe nói ở Bắc Vu lúc này đã tuyết bay đầy trời, hơi thở ra nhìn giống như một làn khói trắng, nước mắt chảy xuống má lập tức sẽ biến thành giọt băng. Cái lạnh đó lạnh tới mức nào, Thanh Thu không thể tưởng tượng, còn ở Nam Vu lại chẳng hề có tuyết.
Bị hạn chế về kiến thức khiến con người ta thiển cận, trong mắt quận vương phi, nàng chính là nữ tử ngu xuẩn không biết thế nào là đủ. Thanh Thu vừa mới trải qua sự thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của một người con gái, tâm trạng hỗn loạn vô cùng, lại còn bị gọi đến để đối phó với những lời mỉa mai của quận vương phi, nhất thời trong lòng có chút ấm ức không nói được thành lời. Nhưng ấm ức gì chứ?
Tình cảnh này, những lời khiến nàng khó chịu này, thậm chí cả việc tối hôm qua, chẳng phải nàng đều từng có dự liệu trước trong lòng rồi ư? Nàng không phải là một thiếu nữ ngu dốt, ngay khi thế tử mấy lần trêu đùa nàng, Thanh Thu đã nghĩ ngay tới việc nếu lỡ yêu lỡ thất thân thì hậu quả sẽ thế nào.
Việc đến bước này sẽ có những khó khăn gì, nàng đều đã nghĩ, nhưng nghĩ rồi thì sao, trái tim nàng không được kiên định như trước kia, cơ thể nàng... Nghĩ kỹ lại, không phải vì say rượu mà nàng mới hoan ái cùng Vệ Minh, nói không chừng không say nàng cũng sẽ dần dần đánh mất mình...
Người quen ở phủ quận vương rất ít, cũng không có quá nhiều người biết lần này nàng tới đây là vì chuyện gì, nhưng đều đã nghe phong phanh việc thế tử để mắt tới nàng, nên ai ai cũng chào hỏi nhiệt tình. Thanh Thu chẳng còn lòng dạ nào mà đáp, nàng phải đi tìm lão quản gia trước, còn chưa mở miệng, lão quản gia đã quan tâm hỏi: “Vương phi có làm khó con không?”.
Có gì để làm khó, vương phi thậm chí chẳng nói mấy câu đại loại như nàng liếc mắt đưa tình dụ dỗ mê hoặc thế tử kia mà, ngược lại còn dùng những lời ngon ngọt để thương lượng về thân phận cao thấp của nàng.
Thanh Thu đáp: “Bà ấy nói thật ấm ức cho con khi phải đợi thế tử thành thân xong mới được nạp làm thiếp, còn hứa nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với con”.
“Con nói thế nào?” Thực ra không cần nói lão quản gia cũng biết, Thanh Thu phản cảm nhất là chuyện bảo nàng làm thiếp, nhất định nàng sẽ từ chối.
“Con chẳng nói gì, Vệ thúc, quy tắc trong vương phủ vừa lớn lại vừa nhiều, từ lâu con đã không muốn ở đây nữa, sao còn quay lại chứ.”
Thanh Thu có chút buồn bã, xem ra nàng đúng là có số đi bán đậu phụ rồi. Mặc dù nàng không sống chết đòi bằng được phải vào cửa bằng cách này, nhưng bị người ta đuổi đi, dù sao cũng có phần ấm ức, còn cả chút nuối tiếc nữa. Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lão quản gia, nói: “Vệ thúc, làm phiền đến thúc quá”.
Lão quản gia cười ha ha, “Con nói đi đâu thế hả, quận vương và vương phi không phải là dạng chủ nhân khắt khe đối đãi tệ bạc với kẻ dưới, vừa rồi chẳng qua bà ấy tức giận quá thôi. Con phải biết, từ sáng sớm thế tử đã đến nói muốn lấy con làm chính thê, không chỉ dọa chết bà ấy mà còn khiến bọn ta đây sợ giật thót cả mình”.
Thanh Thu không biết có phải vì quá vọng tưởng nên nảy sinh ảo giác hay không? Cái người luôn trêu đùa khiến nàng không biết phải đối đáp ra sao, luôn ép buộc để giữ nàng lại, không coi thường nàng như nàng vẫn nghĩ? Thế tử nói muốn lấy nàng là thật ư? Đầu óc Thanh Thu hỗn loạn, lẩm bẩm: “Con không hề biết...”.
Cho dù là thế, Thanh Thu cũng không thể vui vẻ trở lại, chỉ còn biết thở dài.
“Ta biết đây là ý của thế tử, con sợ nhất là phiền hà, nên sẽ không gây chuyện. Nhưng vương phi lại không nghĩ thế, gọi con đến là muốn nói rõ mọi chuyện trước, rồi sẽ khuyên thế tử thành thân với người khác. Ta cũng có thể được coi là người nhìn thấy thế tử trưởng thành, từ nhỏ ngài ấy đã rất có chính kiến, chuyện này chắc chắn không yên đâu.”
Lão quản gia lắc đầu, khuyên nhủ: “Con cũng đừng nghĩ quá nhiều, cùng lắm về nhà ở với chúng ta, con về sớm thì bà lão sẽ càng vui. Nói đi cũng phải nói lại người xuất sắc như thế tử, rốt cuộc thích con ở điểm nào chứ?”.
Khi Thanh Thu quay về vẫn đi kiệu nhỏ, suốt chặng đường lắc lư nàng chỉ nghĩ đến vấn đề này, thế tử thích nàng ở điểm nào?
Chẳng qua chỉ là nàng nấu món ăn hợp khẩu vị với hắn, bị hắn chọn đưa tới phủ thế tử mà thôi. Nhớ lại thời gian đầu nửa đêm Vệ Minh đột nhập vào phòng Thanh Thu, chỉ vì nghi ngờ nàng có quan hệ với thích khách và Thiên phủ Bắc Vu, giờ lại nói muốn lấy nàng làm thê, thật chẳng có đạo lý gì hết.
Vừa rồi trước khi rời phủ quận vương, Thanh Thu đã nhờ lão quản gia nghĩ giúp nàng một cách, như ông nói cùng lắm là rời khỏi đây về nhà với họ. Có điều giờ tấm thân nàng không còn trong sạch nữa, đời này cũng chẳng thể lấy ai, ông và dì Lưu Hoa sẽ nhìn nàng thế nào đây?
Thanh Thu mong thế tử sớm hồi phủ, nhưng nàng lại sợ gặp hắn, lẽ nào hỏi Vệ Minh muốn lấy nàng là thật ư? Thật thì sao, lấy thế tử mà không phải chịu phận làm thiếp? Đấy lại càng là chuyện không có khả năng, tự cổ chí kim chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Tất cả đều phải nghe theo lời của cha mẹ, lời của mai mối, dạng mồ côi như nàng sao xứng đứng bên cạnh thế tử. Chính vì như thế, nàng luôn muốn tránh xa hắn, mới không đến nỗi lún càng sâu.
Về tới phủ thế tử, Thanh Thu chẳng thiết ăn uống gì, vừa đặt mình xuống là ngủ li bì, nàng quá mệt, mệt tới mức không muốn nghĩ, không muốn làm gì nữa, trời sập xuống cũng còn có người cao hơn nàng đỡ trước mà. Nhưng tới quá trưa, sau khi vô duyên vô cớ tỉnh khỏi giấc mơ, rồi không sao ngủ được nữa, đến Chu Công[1] cũng bạc đãi nàng, đuổi nàng khỏi cõi mộng. Nàng lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng đành ngồi dậy.
[1] Người Trung Quốc thường có cách nói “đi gặp Chu Công” ý chỉ đi ngủ.
Sắc trời u ám giống như những chuyện buồn chán tích tụ trong sâu thẳm cõi lòng nàng vậy. Tiểu nha đầu thấy Thanh Thu thức giấc, theo lời căn dặn của Hồng Ngọc, liền mang cơm canh nóng lên. Vì thế tử yêu cầu rất khắt khe trong việc ăn uống, nên các món ăn trong phủ thế tử nhìn khá bắt mắt và ngon miệng.
Thanh Thu vẫn luôn chán ghét những món như thế, có điều từ sáng sớm tới giờ nàng vẫn chưa có miếng cơm nào vào bụng, lòng không muốn ăn, nhưng cơ thể không thể chịu được, bụng đói tới mức khó chịu. Nàng nhìn thấy trong khay thức ăn có một bát cháo nấu bằng gạo nếp táo tàu nấm phục linh mà nàng thích ăn, Thanh Thu liền múc một bát nhỏ, ăn vài miếng nhưng lại chẳng ngon miệng.
Không ngủ được, không muốn ăn, Thanh Thu hoang mang đi dạo quanh phủ, trong vô thức đi tới thiện phòng. Lúc này ở thiện phòng không còn ai nấu nướng nữa, các đầu bếp đều tụ tập lại một chỗ nói chuyện. Đầu bếp trưởng nhìn thấy nàng vội đứng dậy chào: “Thanh Thu cô nương, buổi tối thế tử có về dùng cơm không? Cô nương cho người tới gọi ta một tiếng là được rồi, đâu cần phải đích thân tới đây”.
“Không có chuyện gì đâu, miệng ta hơi nhạt, muốn tự làm cho mình ít đồ ăn.”
“Mời cô nương.” Đầu bếp trưởng nghĩ nàng đâu phải nhạt miệng, mà là tâm trạng không tốt. Ông ta nháy mắt với những người đứng quanh bếp, ai thổi lửa thì đi thổi lửa, ai gánh nước thì đi gánh nước, trong chốc lát thiện phòng lại bắt đầu bận rộn.
Thanh Thu nhìn nguyên liệu, củ cải trắng, cà màu xanh tím, củ sen trắng như tuyết, gà đã được vặt sạch lông treo sẵn, cá trong chậu. Tất cả những thứ này nàng đã từng sống chung hơn hai năm có lẻ, chỉ riêng ngửi mùi của thiện phòng thôi nàng cũng thấy vô cùng quen thuộc rồi, trái tim đang bất an không chốn nương tựa của Thanh Thu bỗng bình tĩnh trở lại ít nhiều.
Đã bao lâu nàng chưa nấu ăn? Hình như lần trước nàng có nấu mấy món hương vị Bắc Vu đãi đoàn sứ giả tới từ phương Bắc, từ khi đến phủ thế tử, nàng quên mất cả bản thân mình. Đột nhiên Thanh Thu có suy nghĩ muốn làm mấy món ngon, làm cho chính nàng ăn.
Nghĩ đến đó Thanh Thu liền bắt tay vào làm ngay, khi đã vội thì không màng quy tắc, đến tạp dề chuyên dụng chỉ mặc khi nấu ăn, nàng cũng chẳng thay. Thanh Thu xắn tay áo bộ đồ mới thay lên, quấn tùng váy quanh eo, rồi cầm một con dao ngồi xổm dưới đất, vớt con cá đang bơi lội tung tăng đầy vui vẻ trong chậu nước.
Đầu bếp trưởng vội ngăn lại: “Thanh Thu cô nương, vẩy cá khó đánh lắm, để ta phụ cô”.
“Không cần, mọi người ra ngoài cả đi.” Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, như thể đang muốn làm chuyện lớn gì đó, người của thiện phòng đều biết ý mà lui ra.
Chỉ giết một con cá, mà nàng làm như sắp giết người vậy, đám người của thiện phòng bị đuổi ra ngoài, bên trong vọng ra âm thanh ồn ã. Chẳng hiểu tại sao Thanh Thu cô nương lại ầm ĩ như thế, không biết liệu có làm bị thương chính mình không?
Cuối cùng, tiếng cá quẫy đạp không còn vọng ra nữa, một lát sau tiếng thái rau trên thớt truyền ra, sau đó là dầu nóng, tiếng lèo xèo không ngừng vang lên liên tục. Giờ cơm sắp đến nhưng không ai dám vào, quản gia thiện phòng nghe được chuyện này, cười lạnh một tiếng nhưng cũng chẳng quản, cùng lắm cả phủ không ăn cơm nữa là xong, có trách cũng không trách ông ta được.
Cho tới tận khi Vệ Minh về phủ, Thanh Thu vẫn chưa ra khỏi thiện phòng, mọi người đứng ngoài cũng thấy đói, mà bên trong mùi thơm bay ra ngào ngạt, khiến ai nấy đều chảy nước miếng. Đám đầu bếp bắt đầu suy đoán xem Thanh Thu cô nương đang nấu món gì, vừa rồi có mùi của tương chắc là món vịt hầm tương, giờ lại thoang thoảng vị ngọt, chắc là chân giò hun khói mật ong...
Khi thế tử vào thiện phòng, Thanh Thu đang ngồi bất động trên một cái ghế nhỏ quay lưng ra cửa trông nồi nấu trên bếp, nhìn làn khói trắng bay lên. Dường như nàng rất mệt, tay chống má người co lại, bên cạnh là một đống lộn xộn, nồi niêu bát đĩa bẩn bừa bãi, dưới đất nước rớt khắp nơi, chỉ có trên bàn dài để thức ăn mười mấy món trông gọn gàng đẹp mắt.
Các món ăn rất thịnh soạn, Vệ Minh liếc mắt nhìn, thầm thở dài một tiếng, cuối cùng nàng vẫn để ý tới chuyện tối qua. Hắn đi đến khẽ gọi một tiếng: “Thanh Thu”.
Sống lưng nàng thoáng cứng lại, nhưng không quay đầu, ngược lại còn cúi thấp hơn.
Sau khi làm một mạch mười mấy món, Thanh Thu cuối cùng cũng đã bình tâm trở lại, lúc này nàng đang ngồi trông lò. Chiếc nồi sôi trên bếp là nồi cháo nếp đã nấu xong từ lâu, nghe tiếng “ùng ục” nóng rực phát ra, ánh lửa ấm áp khiến trái tim nàng cũng ổn định hơn.
Người của thiện phòng không vào làm phiền nàng, thật tốt, xem ra hai tên tùy tùng do thế tử phái đi theo nàng cũng có chút hữu dụng. Nhưng có thể ngăn được tất cả mọi người, không thể ngăn được thế tử, Vệ Minh quay về phủ nhanh như thế, Thanh Thu không quay đầu, cho đến khi hắn đi vòng tới trước lò, kéo nàng đứng dậy, nàng mới ngẩng lên rất nhanh nhìn một cái rồi cúi xuống khẽ gọi: “Thế tử, người về rồi”.
Hắn vẫn còn mặc trang phục khi đi ra ngoài, khí thế hiên ngang, xem ra tâm trạng không tồi. Đứng cạnh một nam tử như thế, thì dù bị đẩy vào hang hùm miệng sói cũng đáng lắm.
Thanh Thu có chút do dự, vừa rồi ngồi đối mặt với ánh lửa nàng không ngừng suy nghĩ. Có lẽ người sai là nàng, nam tử ở Nam Vu từ xưa tới nay nhiều thê thiếp là chuyện hết sức bình thường. Những gì quận vương phi nói hôm nay không sai, bảo một nam tử có thân phận xuất chúng như thế lấy một nữ tử tư chất bình thường như nàng đúng là để hắn chịu ấm ức rồi, huống hồ nàng còn đòi làm chính thê. Giống như việc nàng không sao chấp nhận chuyện mình làm thiếp, quận vương phi cũng không thể nào chấp nhận một người con dâu như nàng.
Trước kia Thanh Thu chưa từng để ý tới chuyện này, mẫu thân nàng mất sớm, nhưng từ nhỏ nàng được giáo dục nghiêm khắc, lại có cơ hội làm học trò theo Ngũ Liễu tiên sinh học đàn, nàng đã may mắn hơn rất nhiều nữ tử khác rồi. Làm phận nữ nhi mà không nghĩ cho phu quân mình là phạm vào thất xuất[2], ghen tuông lại càng tối kỵ. Những lời dạy bảo này là những điều mà cả đời một người con gái phải tuân theo, bất cứ thế nào cũng không được quên.
[2] Thất xuất: Bảy quy định trong hôn nhân đối với người phụ nữ thời xưa ở Trung Quốc. Người phụ nữ nếu phạm một trong bảy điều này thì gia đình nhà chồng hoặc người chồng có thể yêu cầu ly hôn, bỏ vợ.
Trước kia khi còn là thanh mai trúc mã với tiểu tử họ Cao, sánh đôi bên nhau, tuổi còn nhỏ, trong mắt nàng đã không chịu được có người khác xen vào, nạp thiếp lại càng là chuyện xa vời. Hơn nữa, thành thân xong tiểu tử họ Cao có nạp thêm thiếp hay không hoàn toàn không quan trọng. Đương nhiên, nàng từng kiên định tin rằng tình cảm của mình cùng phu quân tương lai sẽ càng ngày càng quấn quýt, giống như cha mẹ nàng vậy, một lòng một dạ nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Giả sử không có Tuyết Chỉ, giả sử tiểu tử họ Cao không “chết trận”, giả sử khi ấy nàng có thể suôn sẻ gả cho Cao gia, thì nàng vẫn phải đối mặt với tình cảnh chung chồng cùng người khác. Cao gia giàu có, nhập phòng nạp thiếp đương nhiên không phải bàn, vậy thì chẳng phải nàng sẽ trở thành một phu nhân bình thường, hiền lương thục đức chủ động đi nạp thiếp cho phu quân của mình, giúp Cao gia thêm cành thêm lá.
Lấy đâu ra mà giả sử như thế, cho đến khi Tuyết Chỉ xuất hiện đột nhiên ôm chầm lấy tiểu tử họ Cao, Thanh Thu mới biết những chuyện như vậy không bao giờ nàng có thể chấp nhận được. Việc xuất giá không thuận lợi, còn trở thành nữ tử lỡ thì, mấy năm nay nàng thường nghĩ, cũng may không phải lấy tiểu tử họ Cao, cũng không cần sống những ngày tranh chồng tranh sủng với thê thiếp khác. Có lẽ nàng nên đa tạ Tuyết Chỉ, vì đã khiến nàng hiểu ra, rốt cuộc nam tử đó có thể cho nàng những gì, và cái nàng cần là gì.
Vệ Minh sờ bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ của nàng, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào. Dưới ánh lửa hắt vào trông Thanh Thu thật yếu đuối, khiến người ta không khỏi xót thương. Cả ngày hắn đều nghĩ, khi Thanh Thu tỉnh dậy, nàng sẽ khóc hay là thế nào? Buổi tối khi hắn về nàng có sầm mặt đuổi hắn cút đi không?
Dù sao tối qua cũng là hắn không tốt, hôm qua là sinh thần của nàng, chưa tặng cho Thanh Thu được món quà nào vừa ý, ngược lại còn... Lẽ ra sáng sớm nay hắn không nên rời xa dù chỉ một bước, giữ chặt nàng bên mình không bỏ đi, lại khăng khăng vừa tỉnh dậy đã không chịu nổi vội vàng tới phủ quận vương.
Phía Bắc Vu đột nhiên lại thay đổi thái độ lừng chừng kéo dài việc đàm phán hòa bình không rõ ràng trước đây của họ. Việc đàm phán trở nên vô cùng thuận lợi, thấy sắp có thể kết thúc, nên Vệ Minh không thể cùng lúc phân thân để về an ủi nàng. Cuối cùng khi được về để gặp Thanh Thu, chỉ có điều không ngờ nàng lại dùng phương thức đặc biệt này để giải thoát mọi lo lắng của mình.
Vệ Minh có ý muốn dịu dàng hỏi thăm an ủi nàng, hỏi xem cơ thể nàng có khó chịu không, dù sao tối qua cũng là lần đầu tiên, nhưng sợ nàng ngượng, cuối cùng hắn đành nhẫn nhịn thở dài: “Tại sao lại trốn ở đây, để ta tìm mãi”.
Rồi sau đó hắn nhìn những món ăn trên bàn, cười nói tiếp: “Xem ra ta có phúc về đường ăn uống rồi”.
Vệ Minh khẽ ôm nàng vào lòng, cảm giác cơ thể đang căng cứng của Thanh Thu từ từ mềm ra, sau đó nàng lặng lẽ dựa vào hắn. Không biết nàng đang nghĩ gì, đột nhiên lại giằng ra: “Người thiếp đầy mùi thức ăn, cẩn thận không ám sang thế tử”.
Vệ Minh có chút thất vọng, phải đợi cả ngày trời mới có thể ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, cho dù người nàng đầy mùi dầu mỡ, cho dù là có thì căn bản đấy cũng không phải việc quan trọng. Quan trọng là bộ dạng của nàng, giống như thế nào cũng phải tìm ra lý do để cách li hai người ra xa một chút mới được.