Một Mối Lương Duyên

Chương 47




Dung Hoa và Sở Nhi im lặng nhìn nhau. Bọn họ đương nhiên biết xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên đây chính là nguyên tắc của không gian chủ thần. Một khi đã ký khế ước thì nhất định không thể thay đổi. Cho nên, hai tỷ muội họ cũng không thể làm gì hơn.

Thanh An ngồi đó, đôi mắt ngấn Lệ ngước nhìn lên hai người trước mặt, cô nghẹn ngào nhìn Dung Hoa rồi nói.

“Ta biết hai người có cách để cứu chàng ấy. Xin hai người… hãy chỉ cho ta cách để hồi sinh chàng ấy có được không?”

Dung Hoa và Sở Nhi im lặng không trả lời. Nếu như hai người giúp cô hồi sinh Sở Thiên Minh thì chính là đang làm trái quy tắc của không gian chủ thần, hậu quả của chuyện này quả thật là rất lớn.

“Ta xin lỗi! Ta thật sự không thể giúp cô.”

"Đừng mà! Ta biết hai người, chắc chắn có cách gì đó có thể hồi sinh chàng ấy. Chỉ cần hai người đồng ý giúp đỡ thì muốn ta làm gì cũng được.

Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, Dung hoa lại nhìn thấy dáng vẻ của mình trước đây… Trước đây, cô cũng từng khóc lóc năn nỉ người khác, cầu xin họ cứu lấy người cô yêu. Cảm giác của Thanh An bây giờ cô đương nhiên rất hiểu.

“Cách thì đúng là có… Nhưng kèm theo đó ta có một điều kiện.”

“Là điều kiện gì?”

“Ta muốn cô phải ký với ta bản giao ước.”

"Được! Cô muốn tôi ký bao nhiêu bản giao ước cũng được. Chỉ cần có thể cứu chàng ấy sống lại, dù có phải đổi bằng cả mạng sống của mình ta cũng sẽ đổi. truyện xuyên nhanh

Dung Hoa nhìn cô như đang nhìn lại chính bản thân mình. Bản thân cô hiểu hơn bất cứ ai khác nỗi đau phải mất đi người mình yêu. Cho nên cô cũng không nỡ nhìn Thanh An phải đau lòng như thế.



Thở một hơi dài, Dung Hoa nói.

“Cô sẽ phải đánh đổi tất cả những gì quý giá nhất của mình để đổi lấy cách hồi sinh Sở Thiên Minh.”

"Thanh An nghe xong không chút chần chừ mà liền đáp.

“Được! Ta đồng ý.”

" Đây là do cô quyết định. Sau này cô tuyệt đối không thể hối hận."

Nói rồi, Dung Hoa quơ tay một cái, trước mặt liền hiện ra một tờ giấy.

Nhỏ máu của mình lên đó, bản giao ước sẽ lập tức có hiệu lực."

Thanh An không chút suy nghĩ mà lập tức nhỏ máu điểm chỉ. Dung Hoa nhìn theo từng động tác của cô mà chỉ biết thở dài. Đúng là tình yêu có thể khiến con người ta bất chấp tất cả. Biết rằng yêu là khổ, vậy nhưng lại chẳng nở mà buông tay.

Sau khi Thanh An điểm chỉ, bản giao ước lập tức biến mất. Dung Hoa nhìn cô một lúc rồi nói.

“Chắc cô cũng đã biết, Sở Thiên Minh từng ký với ta một bản khế ước.”

“Ta biết.”

Cho nên bây giờ, ba hồn bảy phách của hắn đã rời khỏi thể xác. Muốn giúp hắn sống lại, cô phải tìm được ba hồn bảy phách đó mang về đây. Sau đó còn phải đến Côn Lôn tiên cảnh để tìm thuốc hoàn hồn. Như vậy thì mới có thể giúp hắn hồi sinh."

Thanh An nhìn cô ấy thật lâu. Cô hình như hoàn toàn mờ mịt trước những gì mà Dung hoa vừa nói. Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, cô hỏi.

“Ta phải làm sao mới có thể tìm được ba hồn bảy phách của chàng ấy?”

Dung Hoa nhíu mày nhìn miếng ngọc bội treo trên thắt lưng của cô. Miếng ngọc bội tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh khiến Dung Hoa có chút giật mình.

“Bảy phách của hắn đã ở trong miếng ngọc bội này rồi. Có lẽ là hắn cũng không muốn xa cô”

Thanh An nghe xong thì lại càng thêm đau lòng. Cô càng quyết tâm tìm được ba hồn của anh để giúp Sở Thiên Minh hồi sinh sống lại.

“Nếu bảy phách đang ở đây… vậy thì làm sao ta mới có thể tìm được ba hồn của chàng ấy?”

Ta cũng không thể nói rõ được. Nhưng khi ba hồn lìa khỏi xác thì sẽ lang thang khắp nơi chứ không ở cùng một chỗ. Cho nên cô phải đi đến những nơi khác nhau để tìm đủ ba hồn của hắn mang về đây.



“Nhưng ta phải làm sao mới có thể biết được thần hồn của chàng ấy đang ở đâu?”

“Cô yên tâm. Thần hồn của hắn sẽ trở thành những con người mới với những tính cách khác biệt nhau. Cho nên khi cô nhìn thấy người giống hắn thì đó chính là thần hồn của hắn đã hóa thành.”

“Ta thật sự vẫn chưa hiểu lắm.”

“Lâm Thanh An, chẳng phải cô rất yêu hắn sao? Muốn tìm được hắn, cô hãy dùng trái tim của mình để cảm nhận.”

Người ta nói, hai người yêu nhau sẽ có thần giao cách cảm. Cho nên, chỉ cần dùng trái tim của mình để cảm nhận thì liền lập tức có thể nhìn ra đối phương. Nghe đến đây, Thanh An xem như là đã hiểu. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười buồn đến nao lòng.

“Ta hiểu rồi! Đa tạ cô.”

“Ta sẽ cho cô mượn Hồ lô Kim tử. Ngay khi cô tìm được hồn của hắn thì phải lập tức thu vào trong hồ lô. Nếu không thì hồn của hắn sẽ lần nữa biến mất.”

“Được! Ta biết rồi.”

“Đợi sau khi cô tìm đủ ba hồn của hắn mang về đây, ta sẽ chỉ cho cô đường đi đến hôn Côn Lôn tiên cảnh.”

Thanh An không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Dung Hoa nhìn cô một lúc rồi nói tiếp.

“Lâm Thanh An… đường đi tìm hắn rất khó khăn và khổ sở. Ta hi vọng tình yêu cô dành cho hắn đủ lớn để có thể vượt qua tất cả mọi gian truân.”

“Cô yên tâm! Ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Nhất định ta sẽ tìm được chàng ấy.”

“Vậy thì không thể thiếu phần của ta.”

Lục Bạch Kiêu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào. Hắn ngồi trên một cành cây to, ẩn mình trên đó nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Dung Hoa. sau khi nghe xong mọi chuyện hắn liền từ trên đáp xuống.

“Thanh An cô nương! Hãy để ta củng cố đi tìm ba hồn của sở Thiên Minh được không?”

“Lục công tử … chuyện này…”

“Ta nợ hắn một mạng… cô xem như là cho ta cơ hội để trả mạng cho hắn đi… không được sao?”

Thanh An nghe xong cũng không từ chối nữa. Dù sao thì có thêm một người giúp đỡ cũng sẽ tốt hơn."



Sở Nhi đứng bên cạnh, trong lòng liền cảm thấy bức xúc không yên. Níu lấy tay áo của Dung Hoa cô trầm giọng nói.

“Tỷ tỷ! Muội có thể đi cùng với bọn họ không?”

“Tại sao muội lại muốn đi?”

“Cảm thấy cô ấy rất đáng thương, cho nên muốn giúp đỡ.”

Dung Hoa nhìn muội muội của mình, cô khẽ thở dài rồi nói.

“Được! Ta sẽ cho muội đi cùng cô ấy. Nhưng muội phải nhớ cho kỹ, trên đường đi tuyệt đối không được gây sự.”

“Đa tạ tỷ tỷ! Muội sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy tìm được hồn của Sở Thiên Minh.”

Dung Hoa quay sang nhìn Thanh An rồi hỏi.

“Các người định lúc nào thì khởi hành?”

“Càng sớm càng tốt! Có thể là trong sáng mai, bọn ta sẽ lập tức lên đường.”

“Được! Vậy lát nữa ta sẽ mang hồ lô kim tử đến cho cô.”

“Dung Hoa… đa tạ!”