Một Mối Lương Duyên

Chương 13: Vì chàng mà đến (H+)




"Ưm..."

Lâm Thanh An nhăn mặt vì đau đớn. Thứ gì đó vừa đi vào nơi mật động của nàng, khiến cơ thể nàng vô cùng đau đớn. Nàng cảm nhận như thân thể mình bị xé rách làm đôi.

Hai bàn tay bấu chặt tấm lưng trần của người bên trên, nàng cắn chặt môi nhưng vẫn không thể giấu được tiếng nức nở. Nhìn gương mặt mặt nàng đang tràn đầy sự đau đớn, y thật sự không nỡ chút nào. Nhưng chuyện đã làm thì không thể dừng lại nửa đường được.

Hôn nhẹ lên môi nàng một cái, y nhỏ giọng dỗ dành.

"Cố chịu một chút, sẽ hết nhanh thôi."

"Đau quá!"

"Ngoan! Một lúc nữa sẽ hết thôi."

Đôi môi mỏng hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng l.i.ế.m m.ú.t bờ môi nhỏ. Đầu lưỡi hai người chạm nhau rồi cứ day dưa không dứt. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực giúp nàng quên đi sự đau đớn ở nơi hạ thể.

Cảm giác được phần thân dưới của nàng đã thả lỏng hơn, nàng cũng không còn nhăn mặt đau đớn nữa, y mới rời khỏi môi nàng. Đôi mắt dịu dàng nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng thật lâu. Cúi đầu xuống ghé vào tai nàng mà thì thầm mấy lời đường mật.

"Còn đau không?"



"Đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy... ta bắt đầu động."

"Ừm..."

Hai cánh tay rắn chắc chống hai bên. Y nâng người bắt đầu động thân dưới. Nơi hạ thân của cả hai cự cọ xát vào nhau. Thứ vật dưới thân của y liên tục ra vào nơi mật động ẩm ướt. Mới lúc đầu nàng còn thấy đau, nhưng bây giờ lại thấy có chút thoải mái.

Y nhìn thấy nàng không còn căng thẳng nữa thì liền bắt đầu gia tặng nhịp độ. Thứ vật thể nóng bỏng ấy ra vào mỗi lúc một nhanh hơn. Lâm Thanh An nằm dưới thân y, nàng chỉ biết cong người lên mà đón nhận những lần ra vào mạnh mẽ ấy. Sự kích thích nơi hạ thân khiến nàng không còn khống chế được bản thân mình nữa. Môi nhỏ liên tục phát ra những âm thanh rung động lòng người.

Sở Thiên Minh cúi người xuống, cắn nhẹ lên xương vai xanh quyến rũ của nàng. Đôi môi tham lam hôn lên chiếc cổ nhỏ rồi thuận thế mà để lại một dấu vết ái muội ở đó.

Lâm Thanh An vòng tay ôm lấy cổ, kéo y nằm lên thân mình. Đôi môi nhỏ nhắn tìm đến môi y, vụng về hôn lên đôi môi mỏng ấy. Sở Thiên Minh cũng không từ chối, y đáp lại nụ hôn của nàng một cách cuồng nhiệt. Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, day dưa triền miên mãi không thôi.

Nơi thân dưới dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Y gầm nhẹ một tiếng, trút hết tinh hoa của mình vào nơi mật động nhỏ bé ấy.

Ngoài trời gió hiu hiu thổi, bên trong căn phòng lại nóng đến vã mồ hôi. Y nằm gục trên người nàng, đôi môi mỏng lại tinh nghịch hôn lên cổ nàng. Thỉnh thoảng lại hôn lên vành tai rồi day day trêu chọc.

"Ưm..."

Lâm Thanh An toàn thân mệt rã rời nhưng ngọn lửa nóng trong thân thể vẫn chưa chịu tắt. Hai thân thể chạm vào nhau lại càng khiến nàng cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy. Sở Thiên Minh đương nhiên cảm nhận được hơi thở nặng nề của nàng chỉ là y lại muốn trêu chọc nàng thêm chút nữa.

"Nàng sao vậy?"

"Ta... Không biết nữa... Rất khó chịu."

"Khó chịu sao? Chỗ nào?"

"Chàng... Chàng cố tình?"

"Phải thì đã sao?"

"Sở Thiên Minh! Chàng... hiếp người quá đáng."

Gương mặt anh tuấn kéo ra một nụ cười xảo trá. Y cắn nhẹ lên cổ nàng, bàn tay to lớn đan vào tay nàng thật chặt. Giọng nói trầm đục vang lên mê hoặc lòng người.

"Là ta ức hiếp nàng sao?"

"Còn không phải sao?"

"Vậy vừa nãy là ai chạy vào nơi ta tắm, là ai không biết xấu hổ hôn ta?"

"Chàng... Hứm..."

"Thanh An... Nàng đến cùng là yêu nghiệt phương nào đến đây để mê hoặc ta?"

"Ta mà là yêu nghiệt thì nhất định sẽ ăn chàng sạch sẽ."

"Được! Vậy để xem là ai ăn ai trước."

"Chàng... Ưm..."

Đôi môi mỏng lại hôn xuống môi nàng. Y hôn nàng thật sâu, sâu đến mức khiến nàng khó thở. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, nàng cảm nhận được thứ gì đó bên dưới lại bắt đầu cứng lên rồi...

Trời đêm yên ả, nhưng bên trong phòng lại tràn đầy phong ba. Tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc, tiếng rung lắc của chiếc giường gỗ, tiếng da thịt va chạm vào nhau... tất cả những thứ đó gộp lại đều khiến người ta phải đỏ mặt tim rung.

Chẳng biết nàng bị y dày vò đến bao lâu, chỉ biết nàng đã mệt đến không thể mở mắt được nữa. Ngọn lửa nóng trong người nàng cũng được dập tắt.

Sở Thiên Minh nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp đang chìm trong giấc ngủ, chàng lại chỉ mỉm cười. Bàn tay to lớn đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt mỹ miều ấy, chàng tự hỏi, tại sao bản thân mình lại phóng túng trước nàng như vậy.

"Lâm Thanh An! Nói ta biết đi, đến cùng thì nàng là ai?"

"Ta là người vì chàng mà đến."

Nàng khẽ mở mắt, nhỏ giọng đáp lời chàng. Sở Thiên Minh véo má nàng, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ phút này lại dịu dàng đến lạ.

"Vì ta mà đến vậy thì nhất định không được rời khỏi ta."

"Ta không biết bản thân có thể ở cạnh chàng được bao lâu... nhưng chỉ cần ta còn thở thì ta vẫn sẽ yêu chàng."

"Nàng mệt rồi, ngủ một giấc trước đã."

"Được!"

Dụi đầu vào lòng ngực ấm áp của y, nàng lặng lẽ rơi xuống hai giọt lệ.

[Được ở cạnh chàng như thế này thì ta đã mãn nguyện rồi. Sở Thiên Minh, ta yêu chàng...]