Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 97: 97: Chương 98 Hung Tin





_" Nhã Kỳ....!Em không được chết.


Anh không tin là em chết.


Nhã Kỳ chỉ cần em còn sống em muốn gì anh cũng chiều em...!đừng rời xa anh mà.


Không có em anh sống làm sao đây ".


Diệp Lâm Anh đau lòng nói 1 câu.


Hóc mắt anh đỏ ửng nhưng vẫn ráng không cho nước mắt rơi xuống vì anh biết khóc không giải quyết được gì.


Tiêu Nhã kỳ cần anh tỉnh táo để cứu cô lúc này.


Có trời mới biết tim anh đau cỡ nào.


Mắt anh liếc về chiến trường trên không phía xa mà 2 tay nắm lại thật chặc.


Anh chỉ hận không thể tự tay kết liễu mạng sống của Killer báo thù cho cô.


Anh nhìn thật lâu rồi lại nhìn về con tàu đã chìm hẳn xuống biển đến không còn lưu lại 1 dấu tích này.



_ " Nhã kỳ...!Bọn anh đến cứu em đây.


Em không được chết....!".


Nhóm người của Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Williams nói 1 câu rồi nhanh chóng lặn xuống biển tìm Tiêu Nhã kỳ.


Do trời về đêm cũng rất khó tìm được người.


Biển rộng mênh mông đâu phải nói tìm 1 người là dễ dàng đâu.



_ Chiếc máy bay của Killer đang bay thì gặp rất nhiều máy bay chiến đấu chặn tứ phía.


Thấy vậy ông phi công chính thủ hạ dưới trướng của Killer nói.


" Lão Đại chúng ta bị Hình Cảnh Quốc Tế bao vây rồi...!".



_ Nghe vậy người đang nhắm 1 con mắt mở mắt ra.


" Cái bọn hình cảnh này đúng là âm hồn bất tan.


Diệp Chính Thần cái lão già này đúng là càng già thì càng cay.


Chúng ta đánh úp bất ngờ Cục Tổng Bộ cũng không làm gì được lão ta.


Tôi còn thường quá xem thường lão ta.


Xem ra chúng ta phải quyết đấu thôi.


Tránh không khỏi rồi.


Nếu hôm nay tránh không khỏi thì kéo thêm vài tên đi cùng cho đỡ buồn ".


Killer nhếch môi cười.



_" Dạ .....!".


Người đàn ông nghe nói vậy trả lời 1 câu.


Ông bấm vào nút nhỏ thì rất nhanh máy của ông có thêm vài khẩu súng máy bắn đạn không giới hạn.



_ " Mọi người cẩn thận ông ta phản đòn.


Phải giảm tổn thất đến mức thấp nhất....!BẮN.....".


1 hình cảnh lên tiếng thì máy bay chiến đấu bên hình cảnh quốc tế đồng loạt nhanh chóng bắn về phía máy bay của Killer.


" Bùm....!Bùm....!".


Hỏa lực cực mạnh nổ vang trên bầu trời rộng lớn.


Nó như muốn đốt cháy hết những đám mây đang trôi bồng bềnh kia.


Vì đang tranh đấu trên phần biển đông rộng lớn nên cũng không sợ ảnh hưởng đến người dân nên có thể thẳng tay mà làm.



_ Máy bay của Killer nhanh chóng đảo 1 vòng né tránh rồi cũng trả đòn lại.



Killer 1 con mắt vẫn theo dõi trận đấu.


2 bên giao chiến ác liệt trên không trước nay chưa từng có.


Nếu có người có mặt ở đây thì sẽ rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều máy bay chiến đấu chao đảo trên bầu trời.



_ Do bên Hình Cảnh Quốc Tế máy bay chiến đấu quá đông.


Hỏa lực cũng mạnh hơn rất nhiều nên rất nhanh máy bay của Killer gãy cánh quạt rất nhanh chao đảo trên bầu trời rồi trên đà rơi xuống biển.


" Tụi hình cảnh quốc tế chết tiệt...!tao mà còn sống thì 1 ngày nào đó tao sang bằng cục tổng bộ của bọn mày ".


Ông lớn tiếng chửi 1 câu.


Tay nhanh chóng mặc đồ bơi vào ông là 1 người thông minh.


Nếu hôm nay ông thất thế thì dễ gì ông để nhóm hình cảnh quốc tế đang bao vây ông mà ông để vào mắt.


Chỉ cần máy bay không nổ mạnh trên không thì rơi xuống biển thì ông vẫn còn 1 cơ hội thoát thân.



_" Bíp....!bíp...!bíp....!".


Chiếc máy bay của Killer vang lên từng tiếng bíp bíp báo động cấp.



_ " Muốn chạy à....!Đâu dễ vậy.


Toàn lực bắn nổ chiếc máy bay đó cho tôi ".


Như hiểu được suy nghĩ của ông.


1 nhóm hình cảnh quốc tế nhanh chóng dùng hỏa lực cực mạnh chuẩn sát bắn về phía máy bay của ông.



_" Bùm.....!Bùm .....!Bùm ".


Chiếc máy bay của Killer chịu sự tấn công tứ phía cực mạnh thì cũng không chịu nổi mà nổ tan nát trên không.


Killer cũng chỉ kịp thời kêu 1 câu thì cũng theo tiếng nổ mà chết trước khi chiếc máy bay rơi xuống biển.


1 đời oanh liệt của ông cũng theo tiếng nổ mà trở về với cát bụi.



_ Mắt thấy chiếc máy bay nổ tan tành thì Đội Trưởng đội đặc công nhanh chóng báo cáo về cho ông Diệp.


" Sếp Diệp...!Nhiệm vụ hoàn thành.


Đã bắn hạ máy bay của Killer ".



_" Tốt lắm nhanh chóng thông báo với cảnh sát khu vực giải quyết hậu sự phía sau là được rồi...!rút quân ".


Giọng của Ông Diệp lạnh lùng vang lên.


Ông giải quyết được Killer nhưng ông không có chút gì là vui mừng cả vì ông vừa nhận được thông báo của Diệp Lâm Anh là Tiêu Nhã kỳ vừa gặp nạn trên biển.


Trên mặt ông lại nhiều hơn vài nếp nhăn.



_" Trấn Vũ...!xin lỗi đã không bảo vệ được cho Nhã kỳ.


Nếu biết con bé hiếu thắng thì tôi đã không cho nó làm hình cảnh rồi.


Là tôi có lỗi với anh...!Anh ở thiên đường thì hãy tha lỗi cho tôi ".


Ông Diệp hốc mắt ửng đỏ nhìn lên trời thì thầm 1 câu.



_ Trong đầu ông còn hiện lại những ngày tháng Tiêu Nhã kỳ sinh hoạt tại Cục Tổng Bộ.


1 cô gái mới lớn lại chứng kiến cái chết đẫm máu của Ba.


Ngoài mặt cô luôn quậy phá 1 chút và tươi cười với mọi người nhưng cũng không biết bao nhiêu lần ông thấy Tiêu Nhã kỳ ngồi 1 mình khóc thầm trong đêm.


Biết cô thiếu thốn tình thương của Ba nên ông luôn xem cô là con gái.


Biết cô quậy phá đem con trai ông Diệp Lâm Anh và tất cả hình cảnh nam chọc đến mức không chịu nổi.


Cô là Tiểu Ma Vương khét tiếng hoành hành bá đạo ở Cục Tổng Bộ Nhưng vì thương cô ông nhắm 1 mắt cho qua.


Là ông đã hại cô rồi.




_" Nhã Kỳ....!Là Bác Diệp hại con rồi ".


Ông cũng lén lau đi 1 giọt nước thì thầm.



_ Trời về đêm mọi người đều không thể tìm kiếm được nữa đều lên tàu.


Đợi sáng hôm sau lại tìm kiếm tiếp.


Trên tàu không khí như đông cứng ngắc.


Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Triệu Tử Long, Williams và cả Diệp Lâm Anh đều không ai nói với nhau câu nào.


Mắt của mọi người đều sưng đỏ lên thấy rõ.


Chẳng ai còn màng đến chuyện ăn uống gì nữa.


Ánh mắt mãi nhìn biển rộng chỉ mong có kỳ tích xuất hiện nhưng không.


Biển rộng vẫn lặng lẽ vỗ những con sóng đều đều vào bờ.


Gió biển thổi lồng lộng làm tóc và áo của mọi người bay bay.


Không khí tan thương bao trùm toàn bộ con tàu.



_ Tại Bệnh Viện.



_" Cậu nói cái gì không thể nào.


Cậu gạt tôi.


Nhã kỳ sẽ không chết.


Em gái tôi không chết ".


Tiêu Gia Bảo nắm lấy cổ áo của Bắc Vương nói.



_" Anh Bảo....!Chính mắt em thấy..


chị dâu...!chị dâu bị bom nổ mạnh rớt xuống biển.....!chết rồi ".


Bắc Vương nước mắt lăn dài trên mặt vừa nói vừa nấc nghẹn ngào nói.


Anh để mặc cho Tiêu Gia Bảo nắm lấy cổ áo của mình.



_" Tôi không tin...!Nhã Kỳ nói em ấy sẽ trở về gặp tôi mà...!tôi không tin...!cậu nói dối....!Không phải em ấy nói sẽ an toàn về gặp tôi sao...!Nhã kỳ nói sẽ sống sót về gặp tôi mà ".


Tiêu Gia Bảo khóc nấc lên nghẹn ngào nói.



1 chân anh khuỷu xuống.


Cả thân thể to lớn vì cú bị sốc quá lớn nên chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên.



_" Anh Bảo xin lỗi....!Là bọn em không bảo vệ được cho chị dâu.


Anh trách bọn em đi ".


Bắc Vương thấy vậy cũng không cầm được nước mắt nói.



_" Nhã Kỳ...!em nói dối...!em nói còn sống về gặp anh hai mà.


Là anh hai có lỗi với em...!đúng ra người phải chết là anh hai mới đúng...!Nhã Kỳ là anh hai hại em rồi.....!Nhã Kỳ em chỉ cần em còn sống em muốn gì anh hai cũng chiều em.


Em muốn lấy mấy tên nhóc anh hai cũng chiều em...!đừng chết mà...".


Tiêu Gia Bảo khóc không thành lời.



_" Anh Bảo....!Anh mạnh mẽ lên...!Bác gái còn đợi anh chăm sóc.


Anh không được gục ngã...!Diệp Vương đang ở đó chắc sẽ tìm được Chị dâu nhanh thôi.



Anh yên tâm có lẽ chị dâu không chết.


Là em cận thị nhìn lầm...!chắc chắn là như vậy ".


Bắc Vương 2 tay chụp lấy vai của Tiêu Gia Bảo nói.



_" Chắc chắn là như vậy...!Nhã Kỳ là người không bao giờ thất hứa.


Em ấy nói sẽ sống sót thì sẽ sống sót trở về nhất định là như vậy ".


Tiêu Gia Bảo lau giọt nước mắt trên mặt thì thầm.


Rồi đi vào phòng xem bà Phương mẹ anh sao rồi.


Bà Phương cũng bị 1 cú sốc đến giờ còn chưa tỉnh lại.


Kiss cũng được đưa đi cấp cứu truyền máu rồi vẫn chưa tỉnh lại.



_ Khi 2 người vừa đi vào phòng thì Tây Vương bước ra nước mắt anh lăn dài trên mặt đẹp trai.


Lúc này anh cũng không còn vẻ hào hoa sát gái nữa mà nhiều hơn là vẻ mặt tan thương.


" Chị dâu...!Tiểu ác ma như cô cũng sẽ chết sao.


Tôi không tin.


Cô là Tiêu ác ma mà.


Diêm vương ông ta cũng dám thu nhận ác ma như cô sao.


Ông ta không sợ cô quậy banh địa phủ của ông ta sao.


Tôi không tin cô chết...!ai nói cô chết tôi cũng không tin ".


Tây Vương nói rồi lau đi vài giọt nước mắt trên mặt.


Trong đầu anh nhanh chóng hiện lại những ngày tháng Tiêu Nhã kỳ tung hoành bá đạo ở Cục Tổng Bộ.



_" Tây Vương...!yên tâm đi....!hàng của cậu sau thử thuốc này bảo đảm đến 80 tuổi vẫn chạy tốt.


Nhất trụ kình thiên.


Tin chế đi mà....!hehehe...".



_" Tây Vương....!Cậu sau này có chuyện gì chị dâu chịu trách nhiệm với cậu chịu không...!Thấy gương mặt của cậu cũng đẹp trai...!chị đây ưu tiên cho cậu 2 ống thuốc....!nè cậu chạy đi đâu.


Quay lại đây ".



_" Tây Vương....!có thuốc mới rồi tốt lắm luôn ...!làm xong nhớ ghé nha...!Không tối cưng ngủ chị mò tới giường thì cậu chết chắc rồi ".



_" Tây Vương ngoan nào...!sau này chị dâu tìm đại mỹ nhân cho cưng được không.


Ngoan lần này nữa thôi năn nỉ luôn đó.....!Đại ca của cưng, Đông Vương, Bắc Vương, Nam Vương chạy hết rồi...!cưng dám chạy...!đứng lại đây.


Có giỏi chạy luôn đi...!hahaha...!ngày mai hàng không cự thì đừng quay lại năn nỉ chị giải quyết cho cưng nha.


Muaaaahahahh.....!".



_ " Tây Vương sao buồn vậy.


Cậu lại chốn đi chơi bị đại ca của cậu mắng sao.


Thôi đừng buồn chị dâu tìm Diệp Vương tính sổ giúp cậu được không ".



_" Tây Vương....!Tôi thấy nhớ nhà quá.


Tôi thấy cô đơn ".



_" Tây Vương...!Tôi thương cậu nhất ".



_ Nghĩ đến đây miệng của Tây Vương khẽ cười mà nước mắt lại rơi nhiều hơn.


Càng lau nó càng chảy ra nhiều hơn.


Thân thể to lớn của anh ngồi hẳn xuống sàn bệnh viện mà khóc phát tiết đau khổ trong lòng nhưng lại không khóc to thành tiếng mà chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào không nói thành lời.


Nước mắt tuôn trào như suối.


Phải rất lâu anh mới thôi khóc rồi lau đi giọt nước mắt trên mặt thì thầm an ủi chính bản thân mình.



_" Mình khóc cái gì chứ.


Tiêu Nhã kỳ là Tiêu ác ma mà.


Cô ta sao có thể chết được.



Tiêu Nhã kỳ cô nhất định là còn sống...!nhất định là như vậy.


Chị dâu Chỉ cần cô không chết cùng lắm lần sau tôi nằm im cho cô thử nghiệm thuốc...!thề không phản kháng ".


Tây Vương nói nhỏ rồi vuốt lại cặp mắt vì khóc mà sưng đỏ đi vào phòng Vương Tâm Lan.


Cô cũng tỉnh lại không lâu.


Lý Minh Triết nặng hơn vẫn còn đang hôn mê.



_" Tâm Lan...!Nhã Kỳ gặp nạn trên biển...!Sống chết chưa rõ...!Có lẽ không sống sót được ".


Tây Vương nghẹn ngào nói.


Anh vừa dứt lời thì Vương Tâm Lan quay lại nhìn Tây Vương.



_" Anh nói láo...!Giáo sư Tiêu không chết...!Anh nói dối ".


Vương Tâm Lan nước mắt như mưa nói.


Cô suy yếu ngồi dậy.


Cô nhanh chóng dựt bỏ mấy cái dây đang truyền nước biển cho cô mà suy yếu chân không mà bỏ chạy đi.



_" Vương Tâm Lan...!Ai cho em đi.


Muốn chết sao.


Em đã yếu như vậy còn muốn đi đâu ".


Tây Vương kéo cô lại nói.


Thấy cô như vậy anh không hiểu sao lại đau lòng.



_ Vương Tâm Lan thì nước mắt như mưa đấm vào người Tây Vương khóc nói.


" Tây Vương tên chết tiệt này ai cho anh dám nói Nhã kỳ chết...!Buông tôi ra.


Tôi phải đi tìm Nhã kỳ...!Chị ấy không chết anh dám gạt tôi...!Tôi đánh anh chết ".


Cô dùng sức đánh.


Rồi lại ngất đi.



_" Tâm Lan...!tỉnh lại đi.


Bác sĩ cấp cứu ".


Tây Vương ôm cô vào phòng rồi lớn tiếng gọi bác sĩ.


1 hồi thăm khám bác sĩ cũng chỉ nói cô là vì sốc nhất thời nên ngất đi rồi dặn dò anh tránh làm cô bị sốc thêm nữa.


Tây Vương gật đầu rồi bác sĩ ra ngoài.



_" Tâm Lan...!Đừng như vậy.


Cô như vậy làm tim tôi không hiểu sao lại đau....!".


Tây Vương vuốt ve đôi môi khô khan thiếu sức sống của cô thì thầm.


Cuối đầu anh khẽ đặt môi anh lên môi cô.


Cảm giác môi cô không sức sống làm anh đau lòng.


Khác với cảm giác khi anh vui chơi cùng mấy cô gái khác.


Vương Tâm Lan lại cho anh 1 cảm giác muốn cả đời anh cho cô được bình an, bảo vệ, yêu thương cô.


Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác nghiêm túc với 1 người con gái.


Ánh mắt anh nhìn gương mặt tái nhợt lâu hơn 1 chút.



_" Vương Tâm Lan tôi Tây Vương lần đầu tiên thực sự nghiêm túc với 1 người con gái.


Môi cô Tôi đã đánh dấu rồi thì từ giờ cô là của tôi.


Vương Tâm Lan.....!Cô không có quyền từ chối tôi.


Bây giờ không thì sau này cũng không được.


Nếu cô dám từ chối tôi, không quan tâm đến tôi thì tôi sẽ cho cô biết thế nào địa ngục thực sự.


Tây Vương Tôi nói được là làm được.


Nên tốt nhất là cô nên dùng cả trái tim mà yêu tôi nếu không....!Tôi sẽ làm cô hối hận vì bỏ mặt tôi ".


Tây Vương nắm lấy tay nhỏ bé của cô khẽ thì thầm..