Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 79: 79: Chương 80 Tôi Muốn Cô




_ Tiêu Nhã kỳ đang ngồi với Anh Hai của cô thì lạnh sống lưng.



Cô cảm giác được có ai đang tính kế lên đầu của cô hay cái đó.



Tiêu Gia Bảo nhìn Tiêu Nhã kỳ nói.



" Nhã Kỳ...!trong mấy tên kia em nhắm trúng tên nào.



Anh thấy Diệp Vương được đó.



4 năm nay anh ta lại rất thương em...!anh thấy trong mấy tên kia anh chỉ nhắm trúng Diệp Vương là xem được nhất.



Bác Diệp mà biết chắc mừng lắm.



2 nhà chúng ta thân lại càng thân...!".



Anh cười nói nhanh chóng giúp thằng bạn thân tranh thủ nói vài lời tốt.



Mấy tên kia anh ngứa mắt là thật.





_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ mỉm cười chọc ghẹo anh nói.



" Anh Hai à...!nói vậy là anh đã nhắm trúng Diệp Vương rồi sao...!nếu anh nhắm trúng anh ấy thì em nhường cho anh đó hahaha....!em nhìn hàng của anh ấy mấy năm ngán quá rồi...!" cô cười nói đấm nhẹ vào tay của anh 1 cái.



Nháy mắt cười làm như cô hiểu ra chuyện gì đó giữa 2 người.





_" Hahaha...!Nhã Kỳ em nghĩ đi đâu vậy.



Anh với Diệp Vương á...!nghĩ thôi thấy ớn rồi.



Khẩu vị của anh chưa đến mức nặng như vậy đâu ".



Tiêu Gia Bảo cười nói.



Vừa dứt lời thì nghe tiếng của Diệp Lâm Anh nói.





_" Nhã Kỳ...!cái đồ vô tâm nhà em.



Anh hy sinh thân thể cho em thử nghiệm từ lúc em còn là thực tập sinh đến lúc thành giáo sư tiến sĩ.



Anh ăn bao nhiêu khổ giờ em lại nói nhìn của anh thấy chán sao.



Có phải cự Long của mấy tên nhóc kia làm em say mê quên lối về rồi phải không...!còn mày nữa Tiêu Gia Bảo....!Mày có cởi sạch đồ nằm lên giường của Tao lăn qua lăn lại quyến rũ Tao thì cũng không làm tao rung động đâu....!cỡ Mày không bằng nụ cười của Nhã Kỳ đâu.



Đúng là nằm mơ ban ngày ".



Diệp Lâm Anh từ phía sau ôm lấy cô nói.



Làm cả thân mình Tiêu Nhã kỳ không được tự nhiên.





_ Cô nhìn qua mấy gương mặt, mấy ánh mắt mang theo súng ống đạn dược, lựu đạn, đại bác làm Tiêu Nhã kỳ nhanh chóng diễn cớ chạy.



Có chiến tranh thế nào cô cũng chết trước.



" Hahaha....!Diệp Lâm Anh em chỉ nói chơi nha...!Quên của ai cũng không dám quên của anh đâu.



Thôi anh nói chuyện với Anh Hai của em đi.



Em đi vệ sinh đây ".



Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi bỏ chạy lấy người.



Diệp Lâm Anh nhìn cô mỉm cười.



Rồi nhìn qua Tiêu Gia Bảo nói.





_" Sao mày không nói trong điện thoại là có tên nhóc Williams đang theo đuổi Nhã Kỳ nữa.



Nếu biết tên đó ở đây thì tao mang nhiều người hơn đến đây rồi ".



Diệp Lâm Anh cười nói.





_" Gọi mày với tao con khỉ á....!Mày đi cua em gái tao thì tập kêu tao là anh vợ đi Hahaha...!May ra tao còn nghĩ cách giúp mày.



Không thì dẹp đi mày...!Còn thằng nhóc Williams đó....!Tao có gặp qua bao giờ đâu mà biết nó tới ".



Tiêu Gia Bảo uống cạn 1 ly rượu trên tay rồi nói.





_" Gọi mày là anh vợ cũng được nhưng phải giúp tao làm 1 việc cơ ".





Diệp Lâm Anh cười nói.





_" Ok...!Bạn bè có gì cần tao giúp thì cứ nói đi...!".



Tiêu Gia Bảo vỗ vai Diệp Lâm Anh hào sảng nói.



Diệp Lâm Anh nghe vậy cười nói nhỏ vào tai của Tiêu Gia Bảo gì đó làm Tiêu Gia Bảo lúc gật đầu, lúc nhíu mày...





_ Tiêu Nhã kỳ vừa đến nhà vệ sinh thì gặp Phương Mỹ Lệ đang đứng rửa tay.



Hôm nay cô ta mặc đầm dạ hội màu đen bốc lửa xinh đẹp.



Chắc là sát thủ nên không thích màu gì ngoài màu đen đâu.



Nhất là buổi tối thì sát thủ mặc đồ màu đen ra đường giống như là sợ thích ăn trong máu rồi vậy.





_ Tiêu Nhã kỳ cũng không tính chào hỏi nên tính đi thẳng thì nghe tiếng của Phương Mỹ Lệ vang lên.



" Tiêu Nhã kỳ....!Cô có dám chấp nhận lời khiêu chiến của tôi không.



Tôi hôm nay muốn khiêu chiến cô....!Thực ra cũng không có chuyện gì lớn.



Chẳng qua Tôi vừa mắt Diệp Vương thôi.



Cũng 1 phần là tôi muốn xem cô có mạnh như trong những gì tôi nghĩ hay không.





Nếu tôi thắng.



Tôi và Cô cạnh tranh công bằng thế nào...!Nếu tôi thua thì không sao cả tôi rút lui.



Tôi làm người quang minh lỗi lạc.



không phải là người thua không chấp nhận được...!thế nào dám đấu hay không ?".





_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ Nhếch môi cười 1 cái rồi quay lại đứng đối diện với Phương Mỹ Lệ.



2 người mắt đối mắt, mặt đối mặt.



1 trắng 1 đen đứng song song nhìn nhau.



So về khí chất thì ai cũng không thua kém ai.



Phương Mỹ Lệ là sát thủ tính cách lạnh lùng đã ăn vào trong máu rồi.



Còn Tiêu Nhã kỳ thì ngược lại cô tạo vỏ bọc bên ngoại lạnh lùng để che dấu cá tính biến thái bên trong.



Nhìn từ góc độ này giống như 2 người sinh ra đã buộc làm đối thủ của nhau vậy.





_ " Phương Mỹ Lệ...!Tiêu Nhã kỳ tôi đợi câu này lâu rồi.



Nhưng có điều Tiêu Nhã kỳ tôi không thích đem đàn ông đem ra cá cược.



Cô muốn đấu giao hữu hay muốn đấu phân thắng bại gì đó tôi sẵn sàng tiếp cô bất cứ lúc nào...!Còn về Diệp Vương...!Cô thích thì cứ việc tìm hiểu anh ấy...!Có đối thủ cạnh tranh tôi thắng mới thấy có chút thành tựu.



Muốn phân cao thấp tôi cũng không ngáng cô....!Hahaha....!".



Tiêu Nhã kỳ cười nói.



Với cô thì Diệp Lâm Anh không có trong dàn nam chính trong hậu cung của Phương Mỹ Lệ nên cô nghĩ Phương Mỹ Lệ sẽ thắng mình được.





_" Hahaha....!Tôi sẽ không thua.



Hẹn cô 2 ngày sau ở đấu trường Wonderland...!còn nữa cô thật thú vị....".



Phương Mỹ Lệ cười nói rồi bước đi trước.



Bóng dáng của cô lúc này thật cô độc.





_" Hahaha....!Thú vị thì cô cũng đừng yêu tôi nha....!Tôi ăn nam chứ không ăn nữ đâu....!nhưng nếu miễn cưỡng thì tôi cũng có thể ".



Tiêu Nhã kỳ cười nói lớn đủ để cho phương Mỹ Lệ nghe.



Ở phía xa Phương Mỹ Lệ khẽ cười.





_" Nữ phụ quyền năng sao...!Tôi cũng muốn cùng nữ phụ là cô phân thắng bại xem ai mạnh hơn.



Cô hay Tiêu Nhã kỳ tôi ".





Tiêu Nhã kỳ thầm nghĩ.





_ Làm vệ sinh xong vừa bước ra ngoài thì đã gặp Williams đứng bên ngoài rồi.



Anh chẳng nói gì chỉ kéo cô vào vòng tay của mình rồi đè cái môi nhỏ hôn tới.



" ưm....!uông...!ra ...!an...!nổi...!áu...!dê...!gì...!giờ....!ày...".



Lưỡi của anh chiếm đất nhà cô chỉ làm cô phát ra từng tiếng đứt quãng.



Williams không vội trả lời chỉ trao cho cô nụ hôn nồng cháy...!càng ôm càng xiếc chặc anh như muốn 2 người hòa làm 1 vậy.





_1 hồi lâu anh mới tha cho cái miệng nhỏ của cô ra nói.



" Nhã kỳ...!mai anh về nước rồi.



Tháng sau anh mới về thăm em được chắc anh nhớ em chết mất.



Tối nay ở lại với anh được không.



Hay em theo anh đến Cung Điện Hoàng Gia gặp mẹ của anh được không...!cái tên Diệp Vương ở đây anh không yên tâm.



Nhã Kỳ...!anh sợ anh đi 1 tháng không bảo vệ em được.



Em bị tên kia lừa đảo gặm đến xương không còn.



Thiệt đó....!Có khi em uống say nhằm tưởng anh ta là anh thì sao....!".



Williams vùi đầu vào cổ cô nói.





_" Hahaha....!Hảo Nam à...!Anh lo xa quá không.



Với lại em còn việc làm ở đây chưa xong.



Khi nào xong em sẽ đi gặp mẹ anh rồi hỏi cưới anh thế nào...!cưng chịu gả cho Tiêu Nhã kỳ em không.



Có cơm ăn cơm.



Có cháo ăn cháo chịu không nè.....!".



Cô vuốt cằm cười chọc ghẹo anh nói.





_" Nhã Kỳ...!em biết còn hỏi.



Anh không những muốn gả cho em còn muốn cùng em động phòng ngay bây giờ luôn đó.



Nhưng anh vẫn không thích em tiếp xúc với Diệp Vương...!tránh xa anh ta được không ".



Williams nghe cô nói đi hỏi cưới anh thì buồn cười nói.



Vừa dứt lời thì nghe tiếng của Diệp Lâm Anh vang lên.





_" Williams....!cái cạnh tranh công bằng mà cậu nói.



Chính là nói xấu sau lưng người khác sao...!cái này hẳn là tài lẻ hay tài chẳn của cậu à....!".



Diệp Lâm Anh nói rồi đi lại nắm lấy 1 tay cô tính kéo đi thì Williams kéo lại.



2 người nhìn nhau chóe lửa khắp nơi.





_" Diệp Vương....!Buông người phụ nữ của tôi ra ".



Williams hất mặt nói.





_" Không buông...!Nhã Kỳ là của tôi thì phải sao phải buông ".



Diệp Lâm Anh nói khí thế có phần mạnh hơn Williams 1 chút nói.





_" 2 anh nữa rồi.



Buông tay ra.



Tay em còn đau chưa khỏi đó.





Đếm đến 3 ai không buông thì có tin em đạp bay 2 người không ".



Tiêu Nhã kỳ ra tối hậu thư nói.



Vừa dứt lời thì 2 người mới chịu buông cô ra.





_ " Hai người từ từ tâm sự đi.



Em ra chào mẹ 1 cái rồi về trước đây.



Em mệt rồi...!Williams em sắp xếp công việc xong sẽ đi du lịch nước A một chuyến.



Khi đó anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em là được ".



Cô cười nói rồi nhanh chóng chạy lấy người.



Còn ở chỗ này cô bị 2 người nổ chết mất.





_ Thấy cô đi rồi thì Diệp Lâm Anh xoa xoa tay nhìn Williams nói.



" đến sân đấu võ làm 1 ván không.



Tôi muốn xem võ nghệ của cậu đến đâu rồi...!nhưng đừng để tôi đánh quá thảm là được ".





_" Tôi ngáng anh sao Diệp Vương.



Cẩn thận cái mặt của anh đừng để tôi đánh bầm dập thì không hay ".



Williams không chịu thua kém nói.





_" Cậu đừng dọa tôi.



Mấy tên dọa tôi đều mất tích hết rồi...!nếu mà tôi thắng cậu phải gọi tôi là lão đại đó...!".



Diệp Lâm Anh chỉ nhếch môi cười rồi đi trước.



Ai đánh ai còn chưa biết a....!Tiêu Nhã kỳ còn đang nói chuyện mẹ của cô thì Thấy Diệp Lâm Anh và Williams bước đi ra cùng nhau làm cô cũng hiếu kỳ xem 2 người đi đâu.



Diệp Lâm Anh và Williams đâu biết có câu ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi đâu.



Đến khi biết 2 người chỉ hận không cho mình 1 đấm cho tỉnh táo lại.





_ Mẹ cô nhanh chóng kéo cô đi chào hỏi mọi người.



Đi chào mọi người hết 1 vòng Tiêu Nhã kỳ đã ngấm say.



Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.



Thấy vậy Triệu Hoàng nói.



" Chị Phương...!Em thấy Nhã Kỳ đứng nảy giờ cũng mệt rồi hay để Tử Long đưa Nhã Kỳ vào phòng khách nghỉ ngơi 1 chút.



Hiếm khi có dịp gặp chị nên ở chơi lâu 1 chút.



Chị thấy như thế nào ".



Ông Triệu Hoàng cười nói rồi bí mật ra dấu cho Bà Phương biết.





_ " Ừm....!Nhã Kỳ à...!Con vào nghỉ 1 chút đi.



Khi nào mẹ về sẽ gọi con được không ".



Bà cười nói.



Tiêu Nhã kỳ thấy Bà Phương hôm nay vui vẻ nên cô không muốn làm bà mất vui nên đồng ý.





_" Tử Long...!Con đưa Nhã Kỳ vào phòng Vip nghỉ ngơi 1 chút đi con...!".



Ông Triệu Hoàng thấy giống kế hoạch thì ông nhanh chóng kêu Triệu Tử Long lại nói.



" Tử Long à....!chuyện còn lại con làm không xong nữa thì đừng nhận ta làm Ba con nữa.



Tất cả phải xem con rồi.



Ba chỉ giúp con đến đây thôi.



Tất cả phải xem con rồi ".



Ông thầm nghĩ.





_" Nhã Kỳ...!Cô đi theo tôi ".



Triệu Tử Long vì chuyện của Diệp Lâm Anh và Williams nên có chút không vui nói.



Anh và Tiêu Nhã kỳ hoàn toàn không biết 2 người bị phụ huynh mang đi bán đâu.



Tiêu Nhã kỳ gật đầu rồi bước đi theo anh.





_ Anh kéo tay cô đi hết rồi Bà Phương mới nhìn Ông Triệu Hoàng nói.



" Anh nói nếu để 2 đứa nhỏ biết có giận chúng ta không ".





Bà có chút lo lo nói.





_" Chị dâu...!yên tâm đi.



Tụi nhỏ sẽ không dám trách 2 người già chúng ta đâu...!chị đừng lo ".



Ông Triệu Hoàng cười nói.



Bà Phương nghe vậy mới thấy yên tâm.



Còn tính nói thêm cái gì nữa thì Bạch Thiếu Thiên đi cùng với Bạch Thiên Tuyệt đi đến chào hỏi Bà nên nên 2 người không bàn về chuyện kia nữa.





_ Tiêu Nhã kỳ đi theo Triệu Tử Long đến 1 căn phòng rất đẹp.



Cách phối màu rồi trang trí cô rất thích.



Có rất nhiều nến thắp sáng lung linh.



Hương thơm dịu nhẹ khắp phòng.



Hương thơm vừa hít vào vài hơi làm cả người cô thoải mái.





_ " Nhã kỳ....!Cô nói cho tôi 3 ngày còn tính không.



Còn vài tiếng nữa đến hẹn cô trả lời cho tôi rồi ".



Triệu Tử Long kéo tay cô nói.



Chắc do Diệp Lâm Anh và Williams gây áp lực, cảm giác thua thiệt người ta nên gương mặt của anh thoáng buồn.





_Tiêu Nhã kỳ chưa khi nào thấy gương mặt luôn tự tin của anh thoáng buồn như vậy.



" Tử Long...!cậu không phải luôn miệng mắng tôi sao.



Vậy còn nói chuyện này làm gì ".



Tiêu Nhã kỳ rót 1 ly nước nói.



Cả người dần trở nên khô nóng.



Cô bắt đầu thấy có cái gì đó không đúng.



Không thể lúc nào cô cũng ham muốn cao liên tục như vậy được.



Nhìn Triệu Tử Long cô nuốt nước miếng 1 cái.



Cô cố gắng không nhìn về vị trí giữa hai chân của anh nhưng vẫn không được.



Triệu Tử Long cũng không khác cô là mấy miệng đắng lưỡi khô hết rồi.





_" Nhã Kỳ....!Triệu Tử Long tôi yêu cô ".



Anh ôm lấy cô ngã lên ghế sô pha dài rộng rãi.



Miệng anh hôn lên môi của cô.



Hơi thở của anh gấp gáp.



Tay anh nhanh chóng chu du trên người của cô.





_" Tử Long....!tỉnh táo lại đi.



Hương thơm trong phòng này có vấn đề rồi.



Không đúng là kích thích dạng hương.



Chúng ta ra ngoài nhanh lên ".



Tiêu Nhã kỳ đẩy anh 1 cái nói.





_ " Nhã kỳ...!Tôi mặc kệ hương gì.



tôi chỉ biết giờ tôi muốn cô ".



Triệu Tử Long nói.



Chỉ vài nhịp hô hấp.



Anh dần mất kiểm soát lý trí chỉ còn biết nghe theo dục vọng đang gào thét muốn cô.



Lật người anh hôn cô thật sâu.



1 tay mạnh bạo xé bỏ lớp đầm khiêu gợi đang làm vướng bận anh.





_" Khốn kiếp....!ai dám chơi Tiêu Nhã kỳ mình...!để bà biết thì chết với bà".



Cô chỉ còn kịp suy nghĩ 1 câu cũng dần mất đi kiểm soát.





( T/g : bỏ phiếu cho con đầu lòng của Tiêu tỷ nha bà con....!con đầu lòng là của ai trước a....!suy nghĩ cái này mệt ghê luôn ).