Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 71: 71: Chương 72 Ghen




_ Tiêu Nhã kỳ nhìn Phương Mỹ Lệ 1 cái rồi đi ra.



Xem ra nhưng gì cô đoán đúng rồi.



Nữ phụ đại nhân đã đến.



" Hy vọng cô không làm tôi thật vọng...!Kiss...!chỉ mong cô không làm theo nghề cũ của cô.



Nếu không tôi sẵn sàng cho cô ngồi tù bóc lịch ".



Nhếch môi cười Tiêu Nhã kỳ nghĩ thầm 1 câu.





_ Trong Phòng Phương Mỹ Lệ vẫn ôm lấy đầu vì dung nhập ký ức.



Những hình ảnh trước giờ của Phương Mỹ Lệ làm cứ như 1 cuốn phim quay chậm trong đầu cô.



Khi Phương Mỹ Lệ mở mắt ra 1 cái chỉ nghe cô chửi nhỏ 1 câu.



" Con mẹ nó...!mình chưa chết.



Đã vậy còn xuyên qua con nữ phụ này nữa.



Vậy 2 cái tên chết tiệt kia có xuyên qua hay không.



Nếu mà cũng xuyên qua đây thì đợi mà chịu lửa giận của tôi đi.



Bọn khốn kiếp...!".



Nhớ đến 1 cặp tình nhân hại cô xuyên đến đây cô phóng sát khí khắp nơi làm 1 nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.





_" Phương Mỹ Lệ gì đó....!muốn tôi trả thù cho cô thì mơ đi.



Tôi làm người có quy tắc của tôi.



Kiss...!Tôi không làm việc không công bao giờ.



Nhưng nếu bọn họ đụng đến người nhà của cô thì dù có chết thêm 1 lần nữa tôi cũng giúp cô diệt sạch bọn chúng ".



Phương Mỹ Lệ lẩm bẩm 1 câu.



Vừa dứt lời thì nghe tiếng 1 chàng trai mà khi ngước lên chính cô cũng bị vẻ đẹp bẩm sinh của anh thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Những khi biết người tới là 1 trong dàn nam chính thì gương mặt xinh đẹp của cô băng lạnh lại.





_" Phương Mỹ Lệ...!Cô khỏe chưa ".



Vương An Nguyên nhìn cô nói.



Phương Mỹ Lệ làm cấp cứu 5 6 tiếng đồng hồ rồi mới tỉnh.



Còn Vương Tâm Lan cũng không khá hơn là bao.



Nếu con dao đâm sang trái 1 chút nữa thì Vương Tâm Lan mất mạng rồi.





_" Ra ngoài...." Phương Mỹ Lệ nhíu mày nhìn anh 1 cái rồi nói.



Cô hiện tại không hứng thú với bất kì 1 cuộc tình nào nữa khi bị 1 tên khốn nạn lừa gạt tình cảm của cô.



Vết thương lòng đến giờ còn đau thì giờ cô nhìn đàn ông cũng không gợi cho cô nhiều hứng thú lắm.



Tuy nhìn anh có đẹp nhưng anh lại là nam chính cô không muốn bước đi vào vết xe đổ trong nguyên tác rồi chết không có chỗ chôn.



Còn bù thêm cả tính mạng gia đình tài sản vào thật không đáng.





_ Khí chất băng lạnh của 1 sát thủ trên người cô lan tỏa làm Vương An Nguyên nhíu mày.



" Sao Phương Mỹ Lệ sau khi tỉnh dậy thì khác xa vậy nè...!thật thú vị nha...!Chẳng biết cô lại muốn giở trò gì nữa đây.



Muốn gây sự chú ý của mình coi bộ cô ta chọn nhầm đối tượng rồi ".



Anh nghĩ thầm 1 câu.





Ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn Phương Mỹ Lệ chăm chăm.



Làm Tiêu Nhã kỳ vừa đến thấy vậy nhíu mày trong bao tử nhanh chóng tiết ra Enzim chua lè chua lét.





_" Vương An Nguyên.



Chúng ta đi về đi cô ấy cần được nghỉ ngơi.



Cậu còn đứng ở đó làm gì.



Có phải không nở xa người ta phải không.



Con trai con đứa gì nhìn người con gái nhà người ta bằng ánh mắt đó hả....!Cậu không ngại nhưng con gái của người ta ngại biết không.



Người khác không biết lại tưởng cậu có tình ý với người ta nữa đó ".



Tiêu Nhã kỳ giọng mang 1 chút chua chua nói.



Cô vừa dứt lời thì cả Vương An Nguyên và Phương Mỹ Lệ đều nhìn qua Tiêu Nhã kỳ.





_ " Đây là Tiêu Nhã kỳ sao...!trong trí nhớ của Phương Mỹ Lệ thì Tiêu Nhã kỳ không phải rất lạnh lùng cao ngạo sao ?.



Sao bây giờ mình không cảm giác cô ta lạnh lùng cao ngạo gì hết vậy không lẽ Phương Mỹ Lệ nhận xét sai về Tiêu Nhã kỳ sao ".



Phương Mỹ Lệ suy nghĩ trong bụng 1 câu.



Ánh mắt nhìn về Tiêu Nhã kỳ nhiều hơn 1 chút nghiên cứu.



Do cảm xúc của cố chủ chia phối nên cô thực sự không thích Tiêu Nhã kỳ cho lắm.



Chắc cố chủ phải cực kỳ ghét Tiêu Nhã kỳ nên mới có thể ảnh hưởng đến cô như vậy.





_ " Sao hôm nay Nhã kỳ nói giọng nghe có mùi chua vậy...!hay là mình lầm.



Tiêu Nhã kỳ cũng ăn giấm sao chuyện này còn khó tin heo mẹ biết leo cây nữa...!".



Vương An Nguyên nhìn Tiêu Nhã Kỳ cũng nghĩ trong bụng 1 câu.





_" Hừ....!Phương Mỹ Lệ.



Cô nghỉ ngơi đi.



Lát nữa Ba Mẹ của cô đến.



Chúng tôi đi về đây....!Vương An Nguyên.



Cậu còn đứng ở đó.



Không nở xa người ta thì cậu ở lại luôn đi...".



Tiêu Nhã kỳ nói rồi đi trước 1 bước.



Vương An Nguyên đi theo sau mà trong lòng thắc mắc không hiểu sao thấy Tiêu Nhã kỳ có chỗ nào đó bất đồng nhưng là chỗ nào bất đồng.




Phương Mỹ Lệ cười nửa miệng nhìn 2 người.





_ 2 người đi ra bệnh viện.



Vừa leo lên xe thì Tiêu Nhã kỳ kéo Vương An Nguyên 1 cái rồi đè anh ra hôn 1 cái cho bỏ tức.



Ngọn lửa vô danh làm cô cực kỳ khó chịu.



Trong lòng cô thấy khó chịu không vui nên chiếc lưỡi trơn mềm nhanh chóng quậy phá nát nhà anh.



Cô vừa hôn vừa cắn làm Vương An Nguyên còn không hiểu chuyện gì nữa.



Thôi kệ trước giờ Tiêu Nhã kỳ làm việc có theo 1 quy luật nào đâu.



Dù gì anh cũng muốn hôn cô mà.





Anh nhiệt tình đáp trả lại 1 hồi lâu Cô mới buông anh ra.



" Giờ mới hết khó chịu ".



Cô nghĩ thầm 1 câu.





_ " Nhã Kỳ....!nữa đi.



Chỗ này còn muốn mà....".



Anh nói.



Ngưng giữa chừng vậy thằng anh chịu nhưng thằng em đang hóa đá không chịu nha...!nó đang treo cờ kháng nghị đây.



Tiêu Nhã kỳ cười rồi lái xe đi.





_" Hừ....!Cậu về nhà học bài cho Tôi.



Không đứng nhất tôi không thèm gặp cậu....!".



Tiêu Nhã kỳ cười nói ngọn lửa vô danh trong lòng bay đi đâu hết rồi.





_Vương An Nguyên bĩu môi.



" Anh em biểu tình thì làm sao học đây.



Máu giờ có lên não nữa đâu.



Nó bận đi nuôi bộ phận khác rồi.



Giờ học a....!a....!ư...!ư coi bộ nhanh nhớ hơn đó.



Học cái đó có học cả ngày cũng không chán.



Nhã Kỳ 1 lần thôi được không ".



Anh cười khều tay của cô nói.



Cái miệng đỏ mỏng rên nhẹ vài tiếng như muốn ai kia suy nghĩ lại.





_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ buồn cười nhưng ráng nghiêm túc nói.



" Vương An Nguyên.



Phòng khám của tôi có 1 loại thuốc có thể làm 1 tháng không cự.




Cậu có muốn dùng hay không.



Nếu máu không đi nuôi chỗ đó nữa tôi dám chắc là cậu học đâu nhớ đó ".



Liếc mắt nhìn anh cô cười nói.



Thật sự cô không muốn anh cứ nghĩ đến mấy chuyện đó làm lỡ việc học của anh.



Nghe vậy anh 2 tay che thằng nhỏ lại lắc đầu.



Anh quên nghề của cô là gì rồi.



Tiêu ác ma dù có thay đổi dịu dàng hơn nhưng bản chất vẫn là Tiêu ác ma mà....!Chiếc xe của cô không bao lâu về đến nhà.





_" Cậu về đi.



Cẩn thận biết không ".



Tiêu Nhã kỳ cười nói.







_ " Nhã Kỳ...!nhớ nhắn tin cho Tôi đó nha.



Tôi chờ cô đó.



Cô không biết chứ tôi nhớ cô muốn điên lên ".



Vương An Nguyên âu yếm vuốt mái tóc của cô 1 cái nói.



Tiêu Nhã kỳ mỉm cười gật đầu.





_ Cảnh tình tứ ngọt ngào này lọt vào mắt của 1 người đang ngồi trong xe làm anh thấy nó chói mắt.



Anh chỉ muốn đi lại tách 2 người kia ra.



" cô em da nâu.



Xem ra em không ngoan rồi ".



Anh nói nhỏ 1 câu.



Vừa dứt lời thì thấy Vương An Nguyên lái xe đi.



Anh nhanh chóng đi lại.





_ " Cô em da nâu...!Còn nhớ tôi không còn tôi thì nhờ cô lắm nha.



Tôi đến tìm cô rồi đây ".



Anh cười nói.



Tiêu Nhã kỳ nghe tiếng ai gọi thì quay lại.



Thấy chàng trai cực soái đeo mắt kính đen kia đang đi tới làm cô nhíu mày.



Cô có quen soái ca này sao.



Sao cô không nhớ ta.



Chỉ cần là soái ca thì cô đặc biệt có trí nhớ rất tốt.



Gặp 1 lần là không quên nhưng cô không nhớ đã gặp anh này lúc nào.





_" Anh là ai....!gọi tôi có chuyện gì ".



Cô cười nói.



Khóe miệng đang cười thật tươi thì anh chàng tháo mắt kính đen xuống.



Khóe miệng của cô chợt tắt khi thấy rõ gương mặt của anh ta.





_ " Sao thấy tôi ngạc nhiên lắm hả.



Tôi tìm cô vất vả lắm mới tìm được địa chỉ nhà cô đây ".



Anh cười nói.





_" Vô sỉ...!Sao lại là anh ".



Tiêu Nhã kỳ ngạc nhiên nói.



Ánh mắt nhìn 1 vòng anh rồi nói.





_ " Cái gì vô sỉ cơ chứ.



Có ai gặp lại cố nhân mà nói chuyện giống cô hay không.



Tôi mà là vô sỉ thì cũng là vô sỉ soái nhất.



Khó khăn lắm mới tìm được nhà cô đó.



Đúng lý ra tôi không muốn tìm cô đâu nhưng kể từ tối hôm đó bị mắc bệnh rồi nên phải tìm cô tính sổ đây ".




Anh cười như hồ ly nói.



Ông thư ký già đứng ở xa nhíu mày.



Ông Ngạc nhiên là nhiều nhất vì Hoàng tử Williams tuy ngày thường phong lưu phóng khoáng nhưng trước giờ chưa thấy anh chủ động đi tìm cô gái nào.



Toàn là con gái đến tìm anh thôi.





_ " À....!ra là vậy.





Đến tìm tôi là muốn tôi khám giúp anh chứ gì.



".



Cô cười nửa miệng nói.



" Tôi không tìm anh thì anh tự mình đưa đến cửa rồi...!thật là muốn lột sạch anh ta đem đi nghiên cứu quá đi.....".



Cô thầm nghĩ.



Máu biến thái + tò mò làm cả người cô ngứa ngáy.



Cũng không phải khi không cô lại chọn học cái ngành này đâu nha.....!đưa tay rờ cằm vài cái cô nheo mắt nguy hiểm lại nhìn anh làm Anh chàng soái ca rùng mình 1 cái.





_" Hahaha...!khám để sau đi.



Hôm nay tôi rảnh nè.



Cô không mời ân nhân của mình được 1 bữa cơm sao.



Người ta ko kiếm nhà của cô sáng đến giờ còn chưa có ăn cái gì đâu.



Mai sáng tôi đến tìm cô khám vậy ".



Anh cười nói.





_" Ok...!chọn nhà hàng đi hôm nay tôi khao xem như trả ơn hôm bữa giúp tôi ".



Tiêu Nhã kỳ nhúng vai ý như nói không sao cả.



Anh nghe vậy mỉm cười rồi kéo cô lên xe của anh.



Vì không để cô biết thân phận của mình nên anh chỉ lái xem thuộc hạng trung thôi.



Ăn mặc cũng chẳng phải như thường ngày làm vạn người mê.



Nhìn anh chỉ đoán anh thuộc gia đình trung lưu khá giả thôi.



1 phần là anh cũng muốn thử lòng cô xem sao.





_ " Nè...!tới chưa...!Anh tính lên núi ăn gió bắc hay cái gì mà đi xa vậy ".



Cô nói.



Anh mắt mang theo cảnh giác nhìn anh chàng soái ca kia.





_" Nè gì chứ....!gọi tôi là Hảo Nam là được rồi...!Nhã Kỳ cô mà cũng sợ tôi đưa cô đến chỗ vắng làm gì cô hay sao.



Nếu muốn làm gì cô tôi đã làm tối hôm đó rồi.



Cô lột sạch tôi còn chưa động lòng mà ".



Anh cười nói.



Trong lòng còn bổ sung thêm một câu.



" Tôi không thích người khác tự mình đưa đến cửa.



Tôi thích tự mình đi giành lấy thôi.



Cảm giác chiến thắng vượt qua mấy tên kia có được cô mới làm tôi thấy có thành tựu ".



Gương mặt đẹp trai của anh cộng với nụ cười vô hại bất giác làm người ta phải tin tưởng những gì anh nói.





_ Tiêu Nhã kỳ không hỏi nữa là vì thấy anh nói cũng đúng.



Không bao lâu anh lái xe đến nơi nhìn thì không giống nhà hàng lắm làm cô nhíu mày.





_" Nè....!Tới đây làm gì ".



Cô nói.



Nhìn 1 hồ sen rộng thật rộng đang nở hoa ngập trời trong lòng thoải mái rất nhiều.



Phong cảnh cũng ảnh hưởng đến cảm xúc ít nhiều của con người mà.





_" Đi rồi biết ".



Anh cười thần bí nói rồi nằm tay cô kéo đi..