Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 64: 64: Chương 65 Tính Cách Phân Liệt




_ Tiêu Nhã kỳ được Hàn Thần chở đến trường vừa vào cổng trường đã thấy rất nhiều người vây quanh thành vòng tròn.



Thấy vậy Tiêu Nhã kỳ biết trường Wonderland này sắp có chuyện để xem rồi.



Cô cũng nhiều chuyện đi lại xem thì Hàn Thần kéo cô lại.





_" Giáo sư Tiêu cô tay cô đang bị thương đừng xen vào đám đông.



Lỡ bị đụng vào thì vết thương lại chảy máu bây giờ ".



Hàn Thần quan tâm nói.





_" Hàn Thần.



Cậu...!làm giống như tôi là búp bê thủy tinh không bằng.



Tôi có yếu đuôi như cậu nghĩ sao.



Đừng lo không sao đâu ".



Tiêu Nhã kỳ cười Nói.



Rồi cứ như vậy đi vào đám đông.



Tất cả mọi người thấy Tiêu Nhã kỳ thì cũng tự giác né đường cho cô đi.



Hàn Thần thấy vậy cũng vào xem.





_" Phương Mỹ Lệ.



Cô kiếm chuyện đủ chưa.



Đừng có đặt điều nói xấu tôi.



Cô trước giờ ngứa mắt tôi thì cứ nói thẳng đi.



Cần gì phao tin đồn là tôi lên giường với Lý Minh Triết chứ....!Cô không có chứng cứ đừng nói tầm bậy ".



Vương Tâm Lan bực mình nói.



Cô nhịn Phương Mỹ Lệ hết nổi rồi.



Lần này cô không nhịn nữa.



Lý Minh Triết nói đi mua giày cho cô đến giờ vẫn chưa về thì Phương Mỹ Lệ đã đến kiếm chuyện rồi.





_" Hừ.....!Tôi nói sai sao.



Chính mắt Tôi nhìn thấy rõ ràng.



Cô trời vừa sáng thì cô và Lý Minh Triết bước ra khỏi nhà cậu ấy cùng 1 lúc.



Lúc đến trường không phải cậu ta còn ôm lấy cô.



Quần áo thì sọc xệch, đến giày còn quên mang mà cô còn dám chối.



Đồ mặt dày....!Tôi biết ngay cái thứ nghèo như cô đến cái trường này chủ yếu là kiếm người để thoát cái kiếp nghèo cho nhà cô chứ gì.



Muốn bao nhiêu ra giá đi tôi bố thí cho.



Rồi cút xéo đi ".



Phương Mỹ Lệ khinh bỉ nói.



Tiêu Nhã kỳ và Hàn Thần nghe vậy nhíu mày.





_ " Phương Mỹ Lệ.



Cô đừng có quá đáng....!".



Vương Tâm Lan giận đến nghiến răng nói.





_" Sao...!tức giận rồi à.





Tôi nói sai hả.



Cái thứ nghèo như cô tâm tư làm sao qua mặt tôi được chứ....!Tôi nói đúng không ".



Phương Mỹ Lệ tiếp tục nói lớn.



Cô chỉ sợ mọi người không nghe.



Cô hôm nay phải vạch trần cái bộ mặt thật của Vương Tâm Lan cho mọi người thấy.





_" Phương Mỹ Lệ tôi nhịn cô lâu rồi.



Mọi ân oán chúng ta tính sổ cùng 1 lúc đi.



Hẹn cô ngày mai ở đấu trường.



Nếu tôi thua sẽ nghĩ học ở trường này.



Còn nếu tôi thắng cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi ".



Vương Tâm Lan nói.



Tiêu Nhã kỳ nghe vậy thì biết mọi chuyện sắp bắt đầu rồi.



Hàn Thần quay qua nhìn Tiêu Nhã kỳ thấy cô mỉm cười thì nhíu mày.



Không phải cô nên vào can Vương Tâm Lan ra sao.



Dù gì Vương Tâm Lan cũng xem như thân thiết với cô.





_" Được...!là cô nói đó.



Nếu thua thì cút về ổ chuột của mày đi....!" Phương Mỹ Lệ nói.



Vừa dứt lời thì nghe tiếng của Lý Minh Triết vang lên.





_" Phương Mỹ Lệ.



Cô có thôi đi không.



Tôi và Tâm Lan có xảy ra chuyện gì thì liên can gì với cô.



Cô còn kiếm chuyện với Vương Tâm Lan nữa thì đừng có trách tôi....!".



Lý Minh Triết tay còn cầm đôi giày mới đi lại chỗ Vương Tâm Lan.



Anh mới đi có 1 chút thì đã có người kiếm chuyện với Lọ Lem của anh rồi.



Anh tính kéo tay Vương Tâm Lan đi thì bị Vương Tâm Lan hất tay của anh ra rồi nhìn Phương Mỹ Lệ nói.





_" Hẹn cô vào đấu trường ngày mai.



Vương Tâm Lan tôi nói là làm.



Nếu tôi thua sẽ nghĩ học ở trường này....".



Vương Tâm Lan nói rồi chân không bước đi.





_ " Vợ yêu...!đợi anh ".



Lý Minh Triết thấy cô bỏ đi thì nói.



Vương Tâm Lan nghe vậy thì đi càng nhanh.



Cũng vì cái tên công tử nhà giàu này cô mới gặp phải chuyện rắc rối như vậy.



Cái tên khốn đó bắt nạt cô.



Ai cũng cũng có thể bắt nạt cô.



Chẳng ai đối tốt với cô hết.



Ngoài trừ Tiêu Nhã kỳ ra thì ai cũng có thể bắt nạt cô hết.



Cô vừa đi nước mắt lăn dài trên mặt.







_ Phương Mỹ Lệ thấy Vương Tâm Lan thấy vậy thì nhếch môi cười.



Cô sắp đuổi được 1 con ruồi kia đi rồi không vui sao được.



Cô quay qua thì thấy Tiêu Nhã kỳ đứng cũng với Hàn Thần thì trên môi tắt lịm.



So với Vương Tâm Lan thì cô còn ghét Tiêu Nhã kỳ gấp trăm ngàn lần.





_Đi lướt qua Tiêu Nhã kỳ Phương Mỹ Lệ nói.



" Tiêu Nhã kỳ...!người tiếp theo sẽ cô đó ...!hahaha ".



Bỏ lại 1 câu rồi cô bước đi.





_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ mỉm cười.



Cô không chấp với người sắp chết.



Cô có thể ngăn cản chuyện này nhưng cô không muốn làm chuyện như vậy.



Cứ thuận theo tự nhiên thôi.





_" Giáo sư Tiêu cô khi nào về thì tôi đến rước cô.



Tôi phải đến trường quay.



Đạo diễn tìm tôi có việc rồi.



Tôi vắng mặt hôm nay nha ".



Hàn Thần cười nói.



Tiêu Nhã kỳ cười gật đầu rồi cứ như vậy đi về văn phòng của mình.



Hàn Thần nhận được sự đồng ý của cô thì mỉm cười rồi ra xe đi mất.





_ Đám đông nhanh chóng giải tán.



Ở 1 khoảng cách xa Vương An Nguyên đứng đó nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nhã kỳ mà 2 tay nắm lại thật chặc.



Anh muốn đi lại hỏi xem cô có sao không.



Đã ăn gì chưa, có uống thuốc chưa.



Nhưng lại không có cam đảm để đi đến.



Đến rồi anh lại không biết phải đối mặt với Tiêu Nhã kỳ như thế nào.




Chỉ mới không bao lâu thôi mà Vương An Nguyên như tàn tả đi không ít.



Gương mặt đẹp trai và nụ cười tỏa nắng biến mất thay vào đó là Nét mặt u sầu...Râu mọc lên chi chít mà anh cũng không thèm quan tâm.



Đau lòng nha.....





\_\_\_^^ phân cách Tuyến ^^\.





_ " Vương Tâm Lan.



Em đứng lại cho tôi...!Em nghe thấy không....!".



Lý Minh Triết nói.



Anh càng đuổi theo cô thì cô càng đi nhanh.



Nhìn chân của cô bị đá cắt chảy máu mà anh đau lòng nói.



Tay anh nhanh chóng bắt được tay của cô.





_ Vương Tâm Lan quay sang nói.





" cậu biến đi....!tại cậu.



Tất cả đều là tại cậu.



Nếu cậu không bắt tôi về nhà cậu thì đã không có chuyện gì rồi.



Đồ chết bằm nhà cậu chỉ giỏi ăn hiếp tôi.



Cậu còn tới đây làm gì.



Cậu đi đi....!Tôi chỉ muốn tới đây học thôi.



Tôi làm cái gì sai chứ...!lũ khốn kiếp " Vương Tâm Lan khóc nói.





_" Được rồi...!được rồi.



Là lỗi của anh được chưa.



Tức giận thì đánh anh vài cái đi là hết giận liền à.



Anh thề không nhúc nhích cho em đánh được chưa nè.



Thôi nín đi không khóc.



Anh còn chưa ăn em, chưa có hiếp em mà em khóc gì chứ ".



Lý Minh Triết nói.



Anh sợ nhất nước mắt của con gái đó.



Thấy gương mặt xinh đẹp của Vương Tâm Lan khóc anh đau lòng lắm luôn...





_ " Bốp....!bốp...!bốp...".



Vương Tâm Lan đánh vài cái vào người của Lý Minh Triết.



Thấy anh không né cô ngước mắt lên nhìn anh nói.



" Tại sao cậu không né....!Cậu bị khờ rồi sao ".





_" Không đau....!Anh da dày thịt thô lực của em nhiêu đó sao làm anh đau được.



Đưa tay ra cho anh coi.



Đỏ hết tay rồi kìa....!".



Lý Minh Triết kéo tay cô xem rồi nói.



Tay không ngừng xoa xoa cho Vương Tâm Lan.



Vương Tâm Lan nước mắt như nước lũ lại tuôn trào.





_" Vì cái gì cậu bắt nạt tôi rồi lại đối tốt với tôi...!Cậu bị thần kinh phân liệt à....!ba mẹ cậu biết chưa " Vương Tâm Lan nhìn anh nói.



Lúc này nhìn cái tên nhà giàu này cũng không đáng ghét lắm.





_ Nghe vậy Lý Minh Triết ngược lên mỉm cười.



Anh bị thần kinh phân liệt à....!này cô cũng nghĩ ra được.



Nếu cô nghĩ vậy thì diễn với cô 1 chút vậy.



" hàii.....!Tâm Lan.



Chuyện này anh chỉ có nói cho mình em biết thôi.



Chưa ai biết hết đó...!Em giữ bí mật cho anh được không.



Nếu mọi người biết thì sẽ xa lánh anh hết mất.



Em hứa là em sẽ không kể cho ai được không.



Kệ cả Tiêu Nhã kỳ em cũng đừng nói được không.



Nếu không anh cắn lưỡi chết cho em xem ".




Lý Minh Triết giả vờ mặt u sầu giống như đang buồn lắm nói.



Cái mặt làm như Vương Tâm Lan nói không 1 cái là anh chết thật vậy.



Độ tin cậy của anh lúc này nói cao đến 99% làm người khác không tin không được.





_" Tội nghiệp Cậu quá....!Cậu yên tâm đi.



Vương Tâm Lan tôi sẽ giữ kín bí mật này giúp cậu.





Cậu đừng lo lắng nữa ".



Vương Tâm Lan nín khóc đi an ủi Lý Minh Triết nói.



Lý Minh Triết nghe vậy thì cười giòn trong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ mặt đau buồn lắm diễn tiếp.





_" Tâm Lan...!Nếu có những lúc tôi không khống chế được mình.



Rồi Làm chuyện không giống với tính cách của anh thì em cũng đừng lo lắng.



Em Chỉ ngồi im được rồi biết không.



1 chút rồi nó tự hết là được.



Em hiểu chưa ".



Lý Minh Triết thở dài như thiệt nói.





_" Ưm....!Tôi biết mà.



Chỉ cần thấy 1 tính cách khác của cậu tôi sẽ không nhúc nhích ".



Vương Tâm Lan gật đầu nói.



Vừa dứt lời thì Lý Minh Triết lắc lắc cái đầu, người anh rung lên giống như bị vong linh nhập vậy.



Xong anh quay qua nhìn Vương Tâm Lan rồi kéo Vương Tâm Lan vào người của anh.



Môi anh bất ngờ nhanh chóng hôn lên môi nhỏ đó mềm mại của cô.





_" Ưm.........".



Chiếc lưỡi của anh nhanh chóng thành công chiếm đất nhà cô.



Anh cứ vậy hôn say mê.



Vương Tâm Lan như bị chết lâm sàng.



2 mắt mở thật to nhìn Lý Minh Triết.



Tính đẩy anh ra nhưng lại nhớ tới lời Lý Minh Triết vừa nói.



" Chắc giờ là tính cách phân liệt của cậu ta thôi.



Đến lúc cậu ấy tỉnh cậu ta sẽ không nhớ gì đâu.



Mình chỉ cần ngồi yên 5 phút anh ta tự hết thôi ".



Vương Tâm Lan nghĩ thầm.



Nhưng đâu biết là cô bị 1 sói ca đội lốp cừu non lừa đảo đâu.





_ Lý Minh Triết đang hôn mà thấy người cô cứng ngắc.



Đến thở cũng không dám thì buồn cười.



Xem ra diễn xuất của anh không tệ a...!" kakaka.....!Hàn Thần mà thấy chắc ganh tị với mình chết mất.



Vương Tâm Lan em còn dễ thương hơn được nữa không.



Này em tự nguyện.



Tôi không ép à nha ".



Anh nghĩ thầm trong bụng rồi tay anh càng xiếc chắc người cô hơn.



Nhiều lần Vương Tâm Lan đẩy anh ra nhưng sức cô làm sao chống lại sức của Lý Minh Triết.



Dê vào miệng cọp muốn chạy chỉ là 1 ảo cảnh mà thôi.





_ Tiêu Nhã kỳ vừa dạy xong 1 tiết của mình thì mệt mỏi.



Cả người như muốn lên cơn sốt vậy.



Cô uống thuốc kèm theo nữa viên thuốc ngủ rồi nằm trên ghế nhắm mắt ngủ 1 chút.



Trong cơn mơ cô cảm giác có ai đó đang hôn cô.



Chắc là cô mơ thôi.



Hay là do cô vừa ăn trái cấm nên cơ thể thay đổi.



ham muốn đến bất ngờ chứ ở trường học ai dám hôn giáo sư cơ chứ.



Cả trường Wonderland này nghe thấy tên cô là sợ rồi ai dám tới đây.



Nhưng sao cảm giác lại chân thật như vậy.....!Cơ thể cô bắt đầu nóng lên không biết do cơn sốt hay do bị kích thích.....