Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 61: 61: Chương 63 Nát Tan Tình Đầu




_" Tiêu Nhã kỳ.....!Cô nói phải giữ lời đó.



Bạch Thiên Tuyệt tôi không phải 1 người chỉ biết nói suông.



Tiêu Nhã kỳ.



Ngày mà tôi đem sợi dây chuyền kim cương tới Sẽ là ngày mà Bạch Thiên Tuyệt tôi cầu hôn cô ".



Bạch Thiên Tuyệt ánh mắt kiên định nói.



Anh lâu vết máu ở khóe miệng vì bị cô đấm rồi nhìn cô chằm chằm.



Anh không muốn bỏ qua phản ứng nào của cô.





_" Được....!ngày mà cậu tay trắng mà có thể làm đủ tiền mua sợi dây chuyền kim cương đó thì tôi chấp nhận cho cậu 1 cơ hội.



Tiêu Nhã kỳ tôi nói 1 là 1 ".



Cô suy nghĩ 1 chút rồi nói.



Sở dĩ cô đồng ý là vì nhiệm vụ bảo vệ Vương An Nguyên của cô sắp hoàn thành.



Để đến lúc anh làm đủ tiền mua sợi dây chuyền đó thì cô đã không biết ở phương trời nào rồi.



Thấy anh như vậy cô cũng không dám nói thẳng sợ đập tắt đi nhiệt huyết của anh.



Bạch Thiên Tuyệt nghe Tiêu Nhã kỳ nói vậy thì mỉm cười.





_" BENG.........".



Tiếng cửa kính phòng cô bị vỡ nát.



Bạch Thiên Tuyệt và Tiêu Nhã kỳ nghe tiếng động thì quay lại.



Vương An Nguyên đứng đó khóe mắt đỏ ửng, hơi thở của anh hoàn toàn mất khống chế.



Tay anh bị mảnh vỡ của kính đâm vào tay, máu từ tay của anh chảy nhỏ từng giọt xuống nền nhà chói mắt.



Nhưng giờ anh thấy cảm giác đau ở tay chẳng bằng 1 góc tim anh bây giờ.





Vương An nguyên không nói gì chỉ nhìn 2 người 1 cái rồi xoay người bước đi.



Bóng lưng của anh bây giờ thật cô đơn.



Trái tim của anh bây giờ cũng giống như tấm kính kia bể nát vụn vỡ hết rồi.



Mối tình đầu của anh còn chưa bắt đầu đã tan nát rồi.



" đau....!đau..



quá.



Tim mình sao lại đau như vậy chứ.



Tiêu Nhã kỳ.



Tôi Chúc cô hạnh phúc......!".



Anh bóp chặc trái tim rồi đau đớn nói trong lòng 1 câu.





_" An Nguyên......".



Bạch Thiên Tuyệt lớn tiếng gọi.



Cả người anh giờ đang khỏa thân nên không thể đuổi theo.



Tiêu Nhã kỳ cũng không lên tiếng gọi.



Cô chỉ biết đứng nhìn bóng lưng của anh đang xa dần.



Cô đuổi theo anh rồi biết nói gì đây.



Nói tất cả là hiểu lầm hay sao.....!Cô chẳng biết nói gì khi tất cả là sự thật, nhưng khi cô nhìn Vương An nguyên quay lưng đi như vậy trái tim cô nếu nói không đau buồn là giả.





_" ừ....!như vậy cũng tốt.



Để cậu ta thất vọng về mình thì cốt truyện mới không vì mình mà thay đổi.



An Nguyên.....!cậu đừng buồn rồi có người cho cậu hạnh phúc thật sự nhưng người đó mãi mãi không phải là tôi.



Tiêu Nhã kỳ tôi chỉ là người qua đường vô tình đi ngang cuộc đời của cậu mà thôi.



Hy vọng cậu sớm lấy lại tinh thần ".





Tiêu Nhã kỳ nói nhỏ 1 câu rồi tự cười chua chát.



Giờ cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi nơi này thôi.



Còn ở lại nơi đây cô chắc chắn sẽ quậy banh cốt truyện lên mất.





_ " Cậu còn ngồi đó làm gì.



Dọn dẹp bãi chiến trường mà cậu bày ra ngày hôm qua đi.



Chuyện này là do cậu bày ra nếu không dọn sạch sẽ tôi đánh nát cái mông của cậu nghe chưa ".



Tiêu Nhã kỳ hít 1 hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói.



Liếc mắt Bạch Thiên Tuyệt 1 cái cô làm như không có chuyện gì rồi xoay người vào phòng làm việc.





Thấy cô đi rồi Bạch Thiên Tuyệt lấy điện thoại gọi cho Vương An nguyên nhưng chỉ truyền đến tiếng máy bận.



Thở dài 1 hơi anh đứng dậy đem hết chăn ga gối nệm dính toàn máu trinh và hương vị hoan ái mang đi vất.



Rồi gọi người đem đến cái giường mới tinh đến.



Tắm rửa sạch sẽ rồi anh mới đi xe ra về.





Tiêu Nhã kỳ ngồi ở bàn làm việc thì bóp trán vài cái.



1 đống hồ sơ để trên bàn cô không đọc vô được 1 chữ.



Trong đầu cô toàn hiện lên hình ảnh Vương An Nguyên đau khổ xoay người bước đi.



Thở dài 1 hơi cô cầm chìa khóa xe đi ra.



Cô cần 1 chút gió để làm đầu óc cô thanh tịnh.



Tiêu Nhã kỳ phóng xe thật nhanh trên đường cao tốc.



Cơn gió mát mẻ thổi thật mạnh làm vơi đi suy tư của cô lúc này.



Cô cứ chạy trên đường cao tốc vô định chưa biết đi về đâu.



Chạy 1 hồi lâu thì cô đến 1 bãi biển.



Cô chỉ ngồi đó nghe tiếng sóng biển vỗ ào ạt vào bờ.



Cô ngồi đó cô độc 1 mình cho đến khi mặt trời khuất bóng.



Trong lòng cô nặng trĩu ưu tư.





_" An Nguyên cậu đừng uống nữa.



Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.



cậu gọi tôi ra đây để nhìn cậu uống như vậy sao.



Cậu muốn chết hay sao mà uống dữ vậy.



Tôi nói cậu dừng lại có nghe không ".



Hàn Thần giật lấy ly rượu mạnh trong tay Vương An Nguyên nói.



Anh chưa bao giờ thấy Vương An nguyên suy xụp tinh thần như vậy.



Chắc hẳn phải là chuyện nghiêm trọng lắm mới làm Vương An Nguyên mất hết lý trí như vậy.





_" Cậu mặc kệ tôi ".



Vương An Nguyên say mềm nói.



Tay vẫn không ngừng rót rượu mạnh vào.



Vỏ chai rượu lăn lóc khắp nơi.



Lúc này Vương An Nguyên chỉ hận tại sao tửu lượng của mình lại cao đến vậy uống cả ngày rồi mà anh vẫn không say.



Anh muốn say mà ông trời cũng muốn chống đối với anh.



Cả thế giới này chống đối anh hết rồi.





_" Hài.....!Có chuyện gì thì nói ra đi.



Cậu uống như vậy giải quyết vấn đề sao.





Tôi ra ngoài nghe điện thoại 1 chút.



Cậu đừng uống nữa ".



Hàn Thần lắc đầu nói.



Trong tiếng nhạc chát chúa như vậy anh không thể nghe điện thoại được.



Triệu Tử Long thì đang bước đầu tiếp nhận kinh doanh của Triệu gia nên anh ta bận tối cả mặt mũi.



Từ hôm nhà Tiêu Nhã kỳ về anh còn chưa gặp lại Triệu Tử Long lần nào.





_" Ai cho cô đi.



Tại sao lại cô lại đối sự với tôi như vậy chứ.



Cô biết tôi đau cỡ nào không.



Tại sao lại không phải là tôi.



Tại sao.....!Tại sao cô nói đi ".



Vương An Nguyên giờ say mềm rồi.



Có thể nhìn 1 thành 10 cũng có.



Anh nhìn lầm Hàn Thần thành Tiêu Nhã kỳ.



Cả người anh như muốn đổ hẳn lên người Hàn Thần mếu máo nói.



Tay anh bóp ngực rồi bóp thằng nhỏ của Hàn Thần rồi anh lẩm bẩm.





_" Ngươi không phải cô ấy.....!Cô ấy chỗ này tròn sờ đã hơn.



Cô ấy cũng không có cái này.



Người là ai....!Trả cô ấy lại cho tôi.



Tên khốn......!Trả cô ấy lại đây......!".



Vương An Nguyên bóp ngực bóp thằng nhóc của Hàn Thần rồi anh nắm lấy cổ áo của Hàn Thần nói.





_" Mẹ kiếp.....!Tôi làm có ngực đâu mà cậu bóp.



Cái tên chết tiệt nhà cậu.



Giờ tôi mới biết cậu say lầy lội như vậy đó.



Tránh xa tôi ra.



Cậu đừng có say rồi sàm sỡ tôi.



Tôi không thích đồng giới ".



Hàn Thần lắc đầu đẩy cái tên say rượu kia ra rồi nói.




Ánh mắt anh còn liếc sang thấy vài cô gái chân dài đang nhìn anh và Vương An nguyên cười cười chỉ trỏ.



Lần đầu tiên anh bị 1 thằng sờ bóp trắng trợn như vậy.





Anh đứng lên lôi cổ Vương An Nguyên về nhà.



Còn ở đây nữa chắc ai tới gần tên này cũng bị tên này dê xồm hết.



Vì lợi ích của cộng đồng anh phải hy sinh thân thể lôi tên say rượu này về nhà thôi.





_" Mẹ kiếp....!Vương An Nguyên.



Cậu còn làm loạn trên người tôi có tin tôi cho cậu 1 đạp không ".



Hàn Thần bực mình nói.





Vương An Nguyên từ lúc lên xe đến tới lúc anh kéo cậu ta vào nhà thì cái tên say rượu này như điên vậy.



Anh phải mất 9 chín trâu 2 hổ mới kéo Vương An Nguyên vào nhà được.



Vừa để Vương An Nguyên nằm lên ghế sô pha thì Vương An nguyên xé rách cái túi áo trước của anh để lộ ra khuôn ngực rắn chắc và cái hột đậu đỏ hồng hồng trước ngực như muốn dụ người khác phạm tội mà.







_" Đừng đẩy tôi ra.



Tôi muốn chỗ này.



Cho tôi đi..



Cho tôi đi mà ".



Vương An Nguyên lầy lội nói.





2 người.



1 người nắm, 1 người giữ lại dằn co 1 hồi lâu.



Tay của Vương An Nguyên thò vào trong ngực Hàn Thần bóp bóp vài cái.



Miệng anh lao đến như nuốt trọn cái núm vú đỏ hồng của Hàn Thần vào miệng.



Hàn Thần chỉ hận lúc này không thể tát vào mặt Vương An Nguyên 1 cái cho tỉnh táo lại.





_" Vương An Nguyên.



Cậu buông chân tôi ra nhanh.



Cậu xé rách cái túi quần sau của tôi bây giờ.



Tôi còn không muốn lộ ngực còn lộ thêm mông ra đâu.



Vương An Nguyên....!Buông tôi ra nhanh lên không tôi cho cậu 1 đấm bây giờ ".



Hàn Thần lo lắng chụp cái túi quần sau nói.



Anh còn chưa muốn lộ ngực còn lộ thêm cái mông ra ngoài khoe với bàn dân thiên hạ là anh vừa bị người ra cưỡng đâu.



Anh chịu thua cái tên Vương An Nguyên này rồi.



Ngày thường trong nhóm là hiền lành nhất.



Ai ngờ khi say lầy lội như vậy.





_" Không được bỏ tôi đi.



Tôi không cho cô bỏ tôi đi ".



Vương An Nguyên như bạch tuột bám chặc Hàn Thần nói.





_" 2 người đang làm cái gì ".



Bà Vương mẹ Vương An Nguyên nói.



Sắc mặt nghiêm túc thường ngày biến mất thay vào đó là vẻ mặt kinh hoàng nhìn 2 người Hàn Thần và Vương An nguyên.



Bà Vương nhìn áo Hàn Thần rách 1 mảng lớn ở ngực thì há miệng thật lớn.



Không lẻ con trai bà là đồng tính sao.



Nếu không tận mắt nhìn thấy người khác nói chắc bà cũng không tin.





_" Bác Vương.....!An Nguyên cậu buông chân tôi ra coi làm gì như địa bám người vậy ".



Hàn Thần đỏ mặt kéo miếng áo rách ngay ngực rồi gật đầu chào Bà Vương.





_" Tôi cũng muốn mà.



Cho tôi đi .....!".



An Nguyên ôm chặc lấy chân Hàn Thần lải nhải.



Hơi rượu nồng nặc làm Bà Vương nhíu mày.



Bà ra hiệu cho 2 người vệ sĩ lại tách Vương An Nguyên ra rồi khiên Vương An Nguyên về phòng.



2 người con trai ôm ấp nhau xé quần xé áo thì còn ra thể thống gì nữa.



Chuyện này truyền ra ngoài ba còn biết để mặt mũi ở đâu.





_" Bác Vương.



Nếu không còn chuyện gì nữa cháu xin phép về trước ".



Hàn Thần kéo áo lại chỉnh tề nói.



Anh thừa biết tính của Bà Vương nên cũng không dám ăn mặc lôi thôi trước mặt bà.






_" Ừm.....!chạy xe cẩn thận ".



Bà Vương nói.



Hàn Thần được đặt xá nên co chân chạy.



Không phải anh sợ bà đâu mà là lần nào gặp bà thì cũng bị bà tụng cho 1 bài kinh lễ nghi của quý tộc nên anh ngán thôi.



Bà Vương nhìn bóng lưng của Hàn Thần nhíu mày.







_ Tiêu Nhã kỳ ngồi ở bãi biển cứ 5 phút lại xem đồng hồ 1 lần.



Cô thật sự muốn gọi cho Vương An Nguyên.



Nhưng gọi thì biết nói cái gì bây giờ.



Tâm trạng phân vân làm cô phiền não.



Thấy cũng đã khuya cô đứng dậy định bước đi thì 1 nhóm người mặc vest đen chĩa súng bắn về phía Tiêu Nhã kỳ.





_" pằng.....!pằng....".



Tiếng súng vang lên.



Tiêu Nhã kỳ cấp tốc chạy trốn.





_" Mẹ kiếp....!quên mang súng rồi ".



Cô vừa chạy vừa nói 1 câu.



Vậy là nhóm người hôm bữa truy sát cô và Triệu Tử Long là nhắm về phía của cô.



Nhưng ai sai bảo nhóm người này làm.



Chuyện cô làm hình cảnh không lẽ bị bại lộ rồi sao.





_" Á........!shit...".



Trên tay bị trúng 1 viên đạn làm cô la lên.



1 tay bịt chặc miệng vết thương cô chạy trốn thật nhanh vào trung tâm mua sắm ở gần bãi biển.



Cô tìm chỗ núp an toàn.



Dám bắn cô 1 viên cô phải trả lại 10 viên.





_" Chia nhau ra tìm.



Cô ta ở quanh đây thôi.



Theo vết máu mà kiếm ".



1 tên cầm đầu nói.



Vì là nơi đông người nên bọn người áo đen cũng không cầm súng khoe thiên hạ mà được dấu vào vest đen.



Thấy nhóm người kia tách ra thì Tiêu Nhã kỳ nhếch môi cười.



Ánh mắt cô khóa chặc 1 tên đang đến gần cô.



Đợi tên đó đi đến khoảng cách trong tính toán của cô.



Tiêu Nhã kỳ nhảy ra cho tên kia 1 đấm cực nhanh.



Không đợi anh ta lấy lại bình tĩnh cô giật lấy khẩu súng rồi sút thật mạnh vào \*\*\*\*\* \*\*\* của tên kia 1 cái.



Chắc cũng không nặng lắm đâu tầm liệt dương thôi à.....





_ Tên kia ăn đau nằm dài xuống sàn.



2 tay ôm chặc hàng sắc mặt đau đớn.



Nhưng cũng ráng kêu gọi đồng bọn.



" Cô ta ở đây......".



Anh Vừa hét lên thì nhóm người kia cũng quay lại.





_" Con mẹ nó...!đi chết đi tên khốn ".



Tiêu Nhã kỳ bực bội sút thêm 1 cái thật mạnh vào mặt tên đó rồi bỏ chạy thật nhanh.





_ Đến 1 phòng Vip thì cô thấy 1 chàng trai trẻ vừa mở cửa phòng định vào phòng thì cô ôm cả anh ta nhanh chóng khóa cửa lại.



Chàng soái ca trẻ cũng thật bất ngờ nhìn Tiêu Nhã kỳ rồi nhìn đến vết thương trên tay của cô thì nhíu mày hiểu ý.





_" Suýt.....!Đừng lên tiếng ".



Tiêu Nhã kỳ nói.



Lấy khăn tắm của khách sạn nhanh chóng lau sạch vết máu rồi nhìn chàng trai trẻ khoảng 23 tuổi nói.



" Anh diễn cũng tôi 1 vở kịch được không ".





_ Chàng trai không vội trả lời chỉ nhếch môi khẽ cười rồi xé toạt chiếc áo anh đang mặc.



Rất nhanh anh ta để lộ ra body siêu chuẩn sát gái.



Bất ngờ anh đẩy cô lên giường rồi nói.



" Có phải diễn như vậy không ".

.