Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 36: 36: Tiêu Nhã Kỳ Giận Thật Rồi




Vương An Nguyên mỉm cười.



Tại sao cô lại miễn cho riêng mình anh chứ.



Không lẽ Tiêu Nhã kỳ thích anh thật rồi sao........!nhóm người của anh cũng nhanh chóng ai làm việc nấy.



Nếu có người từng quen biết 5 người chắc chắn há miệng thật to nhìn cảnh này.



Từ 1 thiếu gia chỉ biết chỉ tay năm ngón.



Không ai dám làm trái ý của bọn anh.



Mà giờ chỉ 1 câu nói của Tiêu Nhã kỳ.



thì ai cũng tự động đi làm những công việc mà xưa nay bọn anh chỉ cho là hạ nhân thấp kém mới làm.



Sống trong nhung lụa cao sang riết rồi bọn anh mắt cũng cao hơn đầu.





_ Thế mới nói thiên hữu thiên.



Nhân ngoại hữu nhân.



Người khác làm không được nhưng Tiêu Nhã kỳ cô làm được mới giỏi.





_ Tiêu Nhã kỳ bước vào phòng tắm.



cô tìm bàn chải đánh răng nhưng tìm hoài vẫn không thấy ở đâu.



Cô nhanh chóng hét lên.



" Triệu Tử Long.....!cậu có thấy bàn chải đánh răng của tôi đâu không ".



Cô vừa dứt lời thì Triệu Tử Long đang cầm 1 cái ly uống nước lập tức rơi xuống đất bể thành nhiều mạnh " Beng......"





_ Triệu Tử Long nhanh chóng tát nhẹ vào mặt mình 1 cái để lấy lại bình tĩnh.



Chỉnh sửa lại xong nét mặt còn hơn bình thường anh đi hiên ngang lại phòng tắm của cô nói.



" nè....!Tiêu Nhã kỳ.



Cô vừa phải thôi.



Bàn chải đánh răng của cô tìm không thấy thì liên quan đến tôi.



Nhà này nhiều người như vậy sao lại điểm danh có mình tôi.



Không lẽ cô cho rằng tôi lấy chà Toilet....!tôi nói cô biết.



Tôi mới không phải loại người đó đâu " .





_ Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nói.



" phải không.



Vậy chắc nó rơi ở đâu mất rồi.



Vậy phiền cậu gọi Tâm Lan lấy vài cây đánh răng khác giúp tôi đi ".



Trong lòng còn bổ sung thêm một câu.



" Triệu Tử Long à Triệu Tử Long.



Cậu gạt được ai chứ sao gạt được tôi.



Cậu không biết tôi là 1 hình cảnh và đã từng học qua phân tích nét mặt để biết người khác có nói dối hay không.



Cái mặt của cậu rõ ràng là đang nói dối sao qua mắt được tôi chứ ".





_" Hừ......!để tôi đi gọi Tâm Lan.



Cô đợi 1 chút ".



Triệu Tử Long ra dáng vô tội rồi bước đi.



Đi được 3 bước cả người anh thở phào nhẹ nhõm.



Làm như nhẹ đi mấy chục kg vậy.





Tiêu Nhã kỳ vẫn nhìn theo bóng lưng của Triệu Tử Long.



Có gì đó sai sai ở đây.



Cô nhìn quanh phòng tắm 1 lược.



Tìm được chỗ kín đáo thì khóe miệng cô chợt mỉm cười thần bí.





_ Lúc cô tắm ra thì mọi người đều đến trường rồi.



Nhà chỉ còn 1 mình cô.



Ăn tạm chút gì đó của Vương Tâm Lan nấu rồi cô cũng leo lên xe đến trường.





_ " Giáo sư Tiêu......".



Trên đường đi rất nhiều học sinh đều gật đầu chào Tiêu Nhã kỳ.



Cô cũng mỉm cười gật đầu chào lại.



Vừa đi ngang qua văn phòng Hiệu Trưởng thì nghe tiếng ông Hiệu trưởng Trần gọi lại.





_" Giáo sư Tiêu.



Vào đây 1 chút ".



Ông Hiểu Trưởng cười nói.



Nghe vậy cô cũng đi vào.



Vừa ngồi xuống ghế thì Ông hiểu Trưởng nói.





_" Giáo sư Tiêu.



Chuyện là như vậy.



Bắt đầu từ thứ 2.



Dãy phòng học khu A của cô sẽ được nghỉ 1 tuần để nâng cấp.



Đây là những ý kiến của phụ huynh.



Tôi đây là thông báo cho cô biết đến thứ 2 tới nữa cô mới đi dạy lại.....!".



Ông hiểu Trưởng cười nói.





_" Được tôi biết rồi.



Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép về phòng làm việc trước ".



Tiêu Nhã kỳ gật đầu rồi nói.





_" Không còn gì nữa cô về đi.



Thứ hai tới nữa sẽ gặp cô ".



Ông hiệu trưởng cười như phật di lặc nói.




Giờ Tiêu Nhã kỳ cũng đang là 1 nhân vật phong vân của trường Wonderland.



Đắc tội với cô cũng không có gì tốt.



Ngay đến bọn nhóc kia còn không làm gì được cô thì Ông còn làm gì được.





_ Tiêu Nhã kỳ gật đầu 1 cái rồi về phòng làm việc.



Vì cô đến ngay lúc nghỉ giải lao nên cô ở Văn phòng uống 1 tách cà phê mới lên lớp.



Thấy không có ai ở đây với cô.



Tiêu Nhã kỳ mở đồng hồ đeo tay lên để nghe xem Vương An nguyên đang làm cái gì.



Vừa mở lên nghe được 1 chút tí nữa cô phun hết cà phê trong miệng ra rồi.







_ Chỉ nghe trong đồng hồ đeo tay phát ra âm thanh.



" Triệu Tử Long con voi của cậu là giáo sư Tiêu vẽ sao....!sống động như thật a...".



Giọng Vương An nguyên cười nói.





_" Hahaha.....!Giáo sư Tiêu vẽ đẹp vậy sao....!nhìn 2 cái tai con voi kìa.



Tử Long dám dùng con voi của cậu đấu với tôi xem ai phóng nước xa hơn không.



Giống như lúc nhỏ chúng ta hay chơi đó ".



Giọng của Hàn Thần vang lên.





_" Tử Long.



Tiêu Nhã kỳ vẽ con voi cho cậu dễ thương quá ".



Bạch Thiên Tuyệt cười nói.





_" Hahaha.....!chơi thì chơi.



Cậu tưởng thắng được con voi của tôi đấy à....!nhưng chơi thì cược lớn 1 chút đi.....!Thế nào dám chơi không Hàn Thần ".



Giọng của Triệu Tử Long vang lên.





_" Tôi ngán cậu....!lúc nhỏ tôi toàn xả nước xa hơn cậu đó nha ....".



Giọng Hàn Thần vang lên.





_ " Để Tôi làm trọng tài ".



Bạch Thiên Tuyệt và Lý Minh Triết nói.



Vương An nguyên chỉ đứng mỉm cười nhìn 2 tên khỉ già còn chơi trò trẻ con đó....!nhưng thôi hiếm khi 4 người vui vẻ nên anh cũng không nói gì.



Tiêu Nhã kỳ nghe tới đây thì cười như điên.



" hahaha....!mấy tên này già cái đầu còn xem ai đi đái xa hơn nữa.



Bó tay ".



Cô tiếp tục nghe tiếp.



Giờ cô làm gì còn hình tưởng uy nghiêm nữa.



Chỉ còn Tiêu Nhã kỳ hóng chuyện thôi





_" Hàn Thần chúng ta cược ai thua thì phải tìm cách Xuất Tinh vào tách cà phê của Tiêu Nhã kỳ.



Thế nào ".



Triệu Tử Long cười lớn tiếng nói.



Anh vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều đứng hình.



Kệ cả Tiêu Nhã kỳ.



Cô ngưng cười 2 tai mở hết công xuất lên nghe.





_" Được.....!tôi chơi với cậu ".



Hàn Thần suy nghĩ 1 hồi thì cười nói.





_" Nè.....!mấy cậu chơi như vậy hơi quá đáng rồi đó.



Cược cái khác đi ".



Vương An nguyên nhíu mày nói.







_" Có sao đâu chơi vui thôi mà.



Cô ta làm sao biết được chứ....!mấy cậu bắt đầu đi tôi làm trọng tài cho.



Cược như vậy mới hấp dẫn ".



Bạch Thiên Tuyệt cười nói.



Rồi kéo Vương An Nguyên lại không để anh nói thêm.



Nghe trong đồng hồ phát ra vài tiếng cười.



thì nụ cười trên môi cô tắt lịm.



Sắc mặt của Tiêu Nhã kỳ càng tối.



2 tay nắm lại thật chặc đột nhiên cô nhép môi cười.



1 nụ cười tức giận hiếm thấy.





_ Đồng hồ chỉ phát ra vài tiếng nước chảy rồi nghe tiếng Triệu Tử Long cười lớn tiếng nói.



" hahaha.....!Hàn Thần cậu thua rồi.



Ráng mà thực hiện cá cược đi ".





_" Hừ.....!Tiêu Nhã kỳ vẽ cho cậu con voi làm như gia tăng công lực cho cậu vậy.



Lúc trước cậu toàn thua cho tôi thôi ".



Giọng Hàn Thần vang lên.



Nghe đến đây Tiêu Nhã kỳ tắt đi.



Sắc mặt ngày càng kém.



" Có lẽ mình chưa đủ tàn ác thì phải....".



Cô thì thầm nói 1 câu.





_ Cô Vừa dứt lời thì Phương Mỹ Lệ và 5, 6 người cùng đến.



Tiêu Nhã kỳ mỉm cười như có như không vẫn cầm tách cà phê lên nhấp môi.






_ " Giáo sư Tiêu.



Nghe nói nhóm người của Triệu Tử Long cá Cược thua cô.



Và hiện tại đang làm sai vặt cho cô.



Có chuyện này không.....!nếu có tôi muốn cô lập tức phải để nhóm người của Triệu Tử Long được về nhà ngay...".



Phương Mỹ Lệ dùng tay đập lên bàn của Tiêu Nhã kỳ 1 cái thật to nói.



5, 6 người đi theo đều nhìn cô với ánh mắt bất thiện.





_ " Hình như Tôi hết lần này đến lần khác dung túng cho cô thì cô muốn ngồi lên đầu tôi à....!Phương Mỹ Lệ ".



Tiêu Nhã kỳ nói xong thì cầm viên phấn.



Cô dùng lực nén mạnh 1 cái trúng đầu gối của Phương Mỹ Lệ.



Làm cô ta khụy 1 chân quỳ xuống.





_" Á......!".



Phương Mỹ Lệ hét lên 1 câu rồi nhanh chóng 2 người ở gần đó đỡ Phương Mỹ Lệ dậy.





_" Tôi nhắc lại cho mấy cô nhớ.



Tôi Tiêu Nhã kỳ đi với phật sẽ mặc áo cà sa.



Còn đi với ma tôi sẽ mặc áo giấy đó.



Đừng có hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi.



Cô cho cô là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi.....!Biến ngay đi".




Tiêu Nhã kỳ không vui nói.



Cũng có chút giận chó đánh mèo nữa.



Chỉ xui bọn người này đến không đúng lúc thôi.





_" Hừ....!Tôi nói lại lần nữa.



Hủy bỏ cá cược kia đi.





Không đứng trách tôi công bố mấy bức ảnh này.



" Phương Mỹ Lệ không sợ hãi nghênh mặt lên nói.



Từ trong Túi áo khoác đem 1 xấp hình Tiêu Nhã kỳ đến hộp đêm tối hôm trước.



Tay còn ôm lấy eo của 2 chàng trai trẻ đẹp mà còn cười thật tươi.





_" Cô đang uy hiếp tôi.....!".



Tiêu Nhã Kỳ nhìn mấy tấm ảnh trên bàn thì nheo mắt nguy hiểm nhìn nhóm người Phương Mỹ Lệ.



Tiêu Nhã kỳ cô là ghét nhất bị người khác uy hiếp.





_" Tôi uy hiếp cô thì sao.



Cô không làm chuyện gì trái với lương tâm thì cần gì phải sợ tôi uy hiếp.



Mà phải công nhận mấy bức ảnh này chụp thật rõ nét.



Nhìn cái mặt đê tiện của cô kìa còn cười tươi như vậy nữa.



Tiêu Nhã kỳ cô cũng Xứng đáng làm giáo sư hay sao ".



Phương Mỹ Lệ cười nói.



Cô vừa dứt lời thì nhận ngay 1 cái tát, 1 cú đạp thật mạnh dăn ra ngoài cửa.





_" Rầm.....".



Phương Mỹ Lệ té lăn ra đất.



Nhanh chóng 5 người chạy lại đỡ Phương Mỹ Lệ dậy.





_ Tiêu Nhã kỳ khoanh tay đi từng bước đến chỗ của Phương Mỹ Lệ đang đứng.



Phương Mỹ Lệ nhìn Tiêu Nhã kỳ đi về phía của mình thì nhanh chóng lui về từng bước.



Xem ra cô chọc giận Tiêu Nhã kỳ thật rồi.





_ Tiêu Nhã kỳ liếc mắt nhìn mấy tên bù nhìn đi theo Phương Mỹ Lệ.



Làm bọn họ cũng nhanh chóng đứng qua 1 bên.



Tiêu Nhã kỳ nắm lấy cổ áo của Phương Mỹ Lệ nói.



" Đừng hết lần này đến lần khác khiêu chiến với giới hạn của tôi.



Phương Mỹ Lệ cầm mấy tấm ảnh của cô Cút đi.....!nhớ lần này tôi bỏ qua.



Nếu có lần sau tôi cạo sạch đầu cô.



Nói cho tên chụp ảnh biết.



Để Tiêu Nhã kỳ tôi biết hắn là ai thì mau trốn đi.



Nếu không lửa giận của tôi không phải ai cũng chịu được đâu.



Hừ......".



Tiêu Nhã kỳ nói hất tay 1 cái Phương Mỹ Lệ mất thăng bằng lui vài bước.





_ " Hừ.......!Tôi xem cô đắt ý được bao lâu.



Tôi sẽ làm cô phải hối hận.



Cho 1 cơ hội cuối.



Nhanh chóng hủy bỏ giao kèo, thả nhóm người Triệu Tử Long ra.



Nếu không đừng trách tôi không nói trước.



Chúng ta đi ".



Phương Mỹ Lệ nói rồi cùng nhóm người đi cùng rời đi.





_ " Mệt với cô nàng nữ phụ này.



Không dễ thương tí nào.



Mà nói sao đến giờ mà vẫn chưa xuyên qua để đi vào cốt truyện gì vậy.



Nhiệm vụ của mình còn 2 tháng rưỡi nữa hoàn thành rồi.



Hy vọng còn kịp gặp nữ phụ thay đổi rồi cướp đi 1 đàn nam chính nữa....!".



Tiêu Nhã kỳ nhìn nhóm người Phương Mỹ Lệ đi xa thì nói nhỏ 1 câu..