Một Mình Tôi Chấp Hết

Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 23: 23: Ác Mộng






Vương An Nguyên cố gắng hết sức mở to 2 mắt ra nhìn bóng lưng của Tiêu Nhã Kỳ.

Anh quả thật lo lắng Tiêu Nhã Kỳ nổi hứng lên cưỡng bức anh thật.

Càng lo lắng anh càng không dám ngủ.
 
 
2 giờ sáng 2 mắt anh còn mở thật to nhìn Tiêu Nhã Kỳ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cô vẫn ngủ, vẫn hơi thở đều đều say giấc.
 
 
3 giờ sáng cả người toàn thân anh mệt mỏi.

Có câu thức đêm mới biết đêm dài, anh giờ biết thế nào là thức đêm rồi.

Tiêu Nhã Kỳ vẫn nằm đó say giấc ngủ.
 
 
Đến 4 giờ rưỡi sáng 2 mắt của anh mới thấy mệt mỏi mở không lên nữa.

" Vương An Nguyên à Vương An Nguyên.

Mày chỉ được phép ngủ 1 chút thôi, 1 chút thôi đó.

Nếu cô ta lại sàm sỡ mày thì mày phải hét to lên cầu cứu đó biết không.

Thà chết chứ không được đầu hàng hay khuất phục trước sức mạnh của cô ta ".

Vương An Nguyên mệt mỏi nhắm mắt nói nhỏ 1 câu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
 
 
_" Vương An Nguyên...!Vương An Nguyên.

Khó khăn lắm mới có cơ hội được riêng tư với nhau.

Cậu cứ như vậy mà ngủ sao.

Cậu nhận tâm bỏ mặt người ta vậy à.......".

Vương An Nguyên đang nhắm mắt mơ màng thì nghe tiếng Tiêu Nhã Kỳ nhẹ nhàn gọi.

Tay của cô còn vuốt nhẹ vào lòng ngực của anh, 1 tay khác thì cỡi bỏ chiếc áo bệnh nhân ra.

Ánh sáng đèn đường len lỏi vào phòng làm cơ thể của Tiêu Nhã Kỳ như lúc ẩn lúc hiện càng thêm mị hoặc.

Cơ thể của cô quyến rũ đến cực hạn.
 
 
_" Tiêu Nhã Kỳ cô tính làm gì.

Tôi...!tôi...!la lên đó ".

Vương An Nguyên nói.

Nhìn cơ thể trần trụi, bốc lửa của Tiêu Nhã Kỳ thì toàn thân anh như có lửa thiêu đốt.

Từng đợt hơi thở dốc, gấp gáp vang lên.

Anh thật sự không chịu được cảm giác này.
 
 
_" Ngoan nào để Giáo sư Tiêu yêu thương cậu......".

Tiêu Nhã Kỳ vừa dứt lời thì miệng cô nhanh chóng phủ xuống môi của anh.

1 tay nhanh chóng kéo áo của anh ra rồi cô dùng lực xé nát cái quần của Vương An Nguyên đi.

Cơ thể của anh trần chuồng không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt cô.

Anh theo bản năng lấy 2 tay che lại thằng nhóc nhỏ.
 
 
_" Giáo sư Tiêu...!cô....!cô có thể nhẹ nhàn với người ta không.

Người ta là lần đầu tiên đó ".

Vương An Nguyên hơi thở dốc, đỏ mặt quay đi chỗ khác nói.

2 chân của anh còn giang rộng ra chờ đợi cô đến chu du miền đất hứa.

Cơ thể anh đang bị lửa dục vọng thiêu đốt.


Anh đang đợi chờ cơn mưa mang họ Tiêu đến xua tan đi cơn nắng hạn lâu ngày.
 
 
_" Được.

Giáo sư nhất định sẽ nhẹ nhàn với cưng...!thiệt đó ".

Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười.

Đôi môi mềm mại cứ như vậy nhẹ nhàn lượt khắp người anh.

Chiếc lưỡi trơn mềm chu du thám hiểm khắp mọi nơi trên cơ thể anh.
 
 
_" ưm........!Giáo sư Tiêu.

Tôi chịu không nổi nữa rồi.

Tôi muốn xuất rồi ".

Vương An Nguyên thở dốc nói.
 
 
_" An Nguyên.

Cưng ngoan nào.

Trò vui còn ở phía sau.

Cưng bỏ cuộc sớm vậy sao.

Hửm .......".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói tay còn nắm lấy tiểu đệ của anh mà đùa giỡn.

Cô vừa nói xong thì chiếc lưỡi của cô nhẹ nhàn lượt đến tiểu đệ của Vương An Nguyên.

Anh chịu đựng không nổi gầm nhẹ 1 câu.

"A aaaaaa".
 
 
_" Phụt ".

Chưa gì chất lỏng màu trắng đục bắn thẳng lên mặt của Tiêu Nhã Kỳ.

Vương An Nguyên sau khi xuất ra được thì mở mắt ra nhìn Tiêu Nhã Kỳ.
 
 
Anh thấy mặt của cô tức giận.

Gương mặt xinh đẹp của cô lại có thêm 2 cây răng dài, mái tóc đỏ rực dài chấm tới đất.

Môi đỏ mỏng của cô cực kỳ khát máu.

Anh nhìn Tiêu Nhã kỳ nuốt nước miếng mạnh vào 1 cái.
 
 
" Vương An Nguyên ai cho cậu xuất tinh vào mặt tôi hả...!".

Tiêu Nhã Kỳ hoá thân thành yêu ma quỷ quái có 2 cây răng thật dài.

Gió thổi mạnh làm bay bay mái tóc dài của cô làm người khác nhìn thấy cô thôi phải rùng mình.
 
 
Cô vừa dứt lời thì cắn mạnh vào tiểu đệ của anh 1 cái cho đến khi nó dứt lìa ra.

Miệng của cô toàn máu là máu.

Tiêu Nhã Kỳ còn nhả ra tiểu đệ của anh bị cô cắn đứt xuống giường.

Nó còn cử động như hấp hối lần cuối.

Hết lắc qua bên trái rồi lắc qua bên phải.

Máu đỏ thấm ướt hết chiếc giường trắng tinh.
 
 
" Muahahaha...........".

Tiêu Nhã Kỳ nhìn khúc thịt đứt lìa thì cười như ác quỷ gọi hồn vậy.

 
 
_" Á Aaaaaa........!Đừng mà ".

Vương An Nguyên hét thật to ngồi bật dậy.

Đập vào mắt của anh là toàn thể bác sĩ nữ đang thăm khám cho Tiêu Nhã Kỳ.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh rồi lại nhìn cái quần của anh đang dựng 1 túp lều nhỏ.

Trên đó còn có ướt ướt vì anh xuất tinh lúc trong mơ.

Thấy vậy mấy y tá đều nhìn anh cười khúc khích.
 
 
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm anh mới bình tỉnh lại sau 1 giấc mơ thật khủng khiếp, mà cả đời này anh không dám mơ lại lần 2.

Lúc này anh mới nhìn kỹ lại chính mình.

Quần áo vẫn nguyên vẹn.

2 tay anh nhanh chóng sờ vào thẳng nhỏ của mình.

Thấy thằng nhóc nhỏ vẫn còn nguyên vẹn thì anh thở phào nhẹ nhõm 1 cái.

Cứ tưởng như trong giấc mơ bị Tiêu Nhã Kỳ như ma nữ khát máu cắn đứt rồi nó rồi chứ.

Thấy mình không sao anh mới thở phào nhẹ nhỏm nói 1 câu.

" Hoá ra chỉ là mơ thôi sao.

Thật là 1 giấc mơ đang sợ ".
 
 
" Mà khốn kiếp thật.

Sao mình lại có thể mơ 1 giấc mơ như vậy cơ chứ.

Với ai cũng được sao lại là cái vị Giáo sư Tiêu bán nam bán nữ kia cơ chứ.

Nếu cô ta biết mình mơ như vậy với cô ấy thì chắc chắn cô ta sẽ cắt của quý của mình thiệt chứ không phải giỡn chơi.

Nguy hiểm thật.

Vương An Nguyên à Vương An Nguyên mày tính chơi đùa với cọp cái hay sao.

Chết tiệt thật mà...!Trong giấc mơ mày còn giang rộng chân mời gọi cô ta đến thịt mày, rồi mày còn nói mấy lời dâm tục nữa chứ.

Aaaaaa.....!không được.

Làm gì làm cũng không được kể giấc mơ này cho ai.

Nếu không mình chết lúc nào không biết ".

Vương An Nguyên vuốt ngực của mình nói.

Ánh mắt của anh lúc này thật kiên định.

Sắt đá cũng không thể bào mòn ý chí của anh lúc này được.
 
 
_ " Vương An Nguyên.

Cậu còn ngồi đó diễn hề cái gì.

Cậu nhanh đi tắm rồi thay đổi quần áo khác đi.

Hừ...!làm như không ai biết cậu bị bệnh vậy đó.

Còn ngồi đó ngớ ngẩn cái gì, để tôi khỏe hẳn đi tôi giúp cậu trị căn bệnh nam tính rắc rối của cậu ".

Tiêu Nhã Kỳ thấy quần anh ướt 1 khoảng nhỏ mà anh vẫn chưa chịu thay đồ thì lên tiếng.

Anh còn ngồi đó cho mấy nữ y tá nhìn anh cười mỉm làm cô thấy khó chịu.

Dù gì anh cũng là học trò của cô nên cô mới lên tiếng nhắc nhỡ 1 câu chứ cô thực sự không biết trong xuân mộng của anh là với cô đâu.
 
 
Nghe vậy anh mới nhìn cái quần của mình 1 cái.


Gương mặt đẹp trai của anh nhanh chóng đỏ hồng như quả táo đỏ.

" Shit.....".

Anh chửi 1 câu rồi bay nhanh vào phòng tắm.

Bỏ qua trực tiếp bỏ qua mấy ánh mắt như dao găm, máy cắt đang địa hàng của anh của mấy cô y tá, bác sĩ nữ ở đây.
 
 
Đóng cửa lại rồi anh còn nghe tiếng cười khúc khích của mấy cô y tá bên ngoài.

Đấm mạnh vào tường 1 cái mới làm anh xua tan đi cảm giác quê quê đi.

Dù gì thì anh vẫn là trẻ thành niên nên da mặt đặc biệt mỏng.

Nếu là Vương An Nguyên của 5, 6 năm sau thì mọi chuyện lại khác rồi.
 
 
1 hồi lâu sau Vương An Nguyên mới đi ra.

Các bác sĩ, y tá nữ đã đi rồi chỉ còn mình anh và Tiêu Nhã Kỳ.

Nỗi hoảng sợ trong giấc mơ vừa được ép xuống thì bây giờ cứ như núi lửa phun trào lên mất khống chế.
 
 
_" Cậu còn đứng đó làm gì, rót cho tôi ly nước nhanh đi ".

Tiêu Nhã Kỳ nhíu mày nhìn Vương An Nguyên nói.
 
 
_" ưm....!nước ấm hay nước lạnh ".

Vương An Nguyên né tránh ánh mắt của Tiêu Nhã Kỳ nói.
 
 
_" Vậy cậu uống thuốc thì uống nước lạnh hay nước nóng ? ".

Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười nhìn anh nói.

Câu hỏi này mà anh cũng hỏi.

Nên khen anh hiền hay chê anh khờ đây.

Có lẽ là anh hiền chứ anh cũng là 1 trong dàn nam chính sau này không thể là 1 nhân vật đơn giản rồi.
 
 
_" Tôi uống thuốc bằng nước đá, không thì bằng nước có gas ".

Vương An Nguyên thật thà trả lời.

Tay anh còn rót cho cô 1 ly nước lạnh rồi đem đến cho cô.

Xong rồi anh ngồi xuống nhìn ra cửa sổ né tránh ánh mắt như dao găm của cô.
 
 
_" Cậu về đi học đi.

Hết tiết học thì quay lại đây ngay.

Tôi hôm nay không có tiết dạy.

Thứ 6 mới có tiết.

Đi đi tôi tự lo cho mình được ".

Tiêu Nhã Kỳ nhìn anh nói.
 
 
_" Hay tôi ở lại với cô.

Người của cô còn thương tích đầy mình kia ".

Vương An Nguyên nói.
 
 
_" Không cần.

Mấy vết thương nhỏ này tôi còn chưa để vào mắt.

Nhớ hết tiết học phải quay lại đây ngay.

Nếu cậu không đến mà cậu lại đi đua xe hay đánh nhau hay cái gì nữa thì cậu chết chắc với tôi biết chưa ".

Tiêu Nhã Kỳ cười nói.

Thật ra thì cô không cần anh ở đây, nhưng vì nhiệm vụ bắt buộc thôi.

Nếu anh không tới thì cô lại lo lắng cho an toàn của anh, Cô lại không làm tròn trách nhiệm được giao.
 
 
_" Hừ......!cô làm như tôi thích đánh nhau lắm không bằng.

Hôm nay tôi ở đây chăm sóc cho cô.


Mai tôi sẽ đến lớp cô yên tâm ".

Vương An Nguyên nói.

Anh vừa dứt lời thì nghe tiếng gõ cửa.

Nhóm của Triệu Tử Long, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đều đến đông đủ.
 
 
_" Giáo sư Tiêu.

Cô hôm nay thấy thế nào rồi.

Vương An Nguyên cậu mua cái gì cho giáo sư Tiêu ăn chưa".

Triệu Tử Long lên tiếng trước rồi nhìn sang Vương An Nguyên nói.
 
 
_" ưm......!vẫn chưa.

Tôi vừa ngủ dậy ".

Vương An Nguyên nói.

Anh vì giấc mơ khủng bố tinh thần làm gì còn nhớ đến chuyện mua thức ăn cho cô.
 
 
_" Hừ......!cậu biết chăm sóc bệnh nhân không hả.

Làm cái gì giờ này còn chưa cho giáo sư Tiêu ăn cái gì hết vậy.

Cũng may bọn tôi biết nên trên đường mua 1 ít thức ăn đến đây rồi ".

4 người đều nhíu mày nhìn Vương An Nguyên nói.
 
 
_" Chuyện này tôi quên thôi.

Lần đầu tiên chăm sóc bệnh nhân tôi không có kinh nghiệm được không ".

Vương An Nguyên gãi đầu nói.
 
 
_" Hừ......!im lặng hết đi.

Đồ ăn thôi mà cậu ta không mua thì lại nữa tôi gọi y tá đem thức ăn ở Bệnh Viện cũng được mà ".

Tiêu Nhã Kỳ nói.

4 người nghe Tiêu Nhã Kỳ lên tiếng bênh vực cho Vương An Nguyên thì càng chắc trong lòng là cô có tình ý gì đó với Vương An Nguyên.

Phát hiện này làm 4 người không vui chút nào.
 
 
_" Hừ......!đồ ăn của cô đây.

Vương An Nguyên cậu mệt thì về nghỉ ngơi đi.

Chúng tôi thay phiên ở lại đây chăm sóc cho Giáo sư Tiêu cũng được ".

Bạch Thiên Tuyệt cười nói.

3 người Triệu Tử Long cũng nhìn anh gật đầu.

Bọn anh muốn tách Vương An Nguyên ra xem Tiêu Nhã Kỳ có ý đồ gì.
 
 
_" Không cần...!Tôi không mệt ".

Vương An Nguyên nghe vậy nhanh chóng nói.

Anh là không muốn về.

Cô là vì cứu anh nên cô mới nhập viện thì anh sao có thể về được.
 
 
_" 4 cậu đi học đi hết đi, có Vương An Nguyên ở lại đây được rồi.

Tôi ngày mai xuất viện rồi không cần 4 người thay phiên nhau đâu ".

Tiêu Nhã Kỳ nói.

Cô vừa dứt lời thì toàn bộ ánh mắt của 5 người nhìn vào cô.
 
 
_" Được thôi.

Tán học chúng tôi sẽ ghé thăm cô ".

Hàn Thần không vui nói rồi bước đi trước.

Gương mặt đẹp trai của anh giống như đang hờn dỗi ai vậy đó.

Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết nhìn thoáng qua Tiêu Nhã Kỳ rồi cũng đều nối bước theo sau..